10h30 tối là lúc chuẩn bị trước khi đi ngủ, Bạch Nguyễn tắt ti vi đi, buông sói con đang rúc vào lòng mình ra, cậu đứng dậy vừa đi về phía phòng tắm vừa nói: “Thầy chuẩn bị nước cho em tắm.”
Tắm rửa! trong đôi mắt xanh lục của Lang Tĩnh Phong hiện lên hai ngọn lửa, rồi nhanh chóng chạy tới nhảy lấy đà bám lên cẳng chân của Bạch Nguyễn như da trâu, bốn cái chân béo bộc phát sức lực không tương xứng với vẻ bên ngoài ôm chặt lấy Bạch Nguyễn, nghển cổ lên hú dài: “Ngao hú hú hú—–“
“Làm sao vậy?” Bạch Nguyễn đeo sói con đi vào phòng tắm, vặn về chiều nước ấm rồi đặt vòi hoa sen vào trong bồn tắm.
“Ngao! Ngao ngao!” Lang Tĩnh Phong thấy Bạch Nguyễn không hiểu ý mình, liền nóng nảy từ trên bắp chân trượt xuống dưới, chạy tới trước bồn tắm dựng người lên, chân trước đặt bên mép bồn tắm hơi dùng sức, bồn tắm cho động vật nhỏ liền bị lật, nước ấm chảy ra đất.
“Em làm gì vậy?” Bạch Nguyễn vội vàng tắt nước, Lang Tĩnh Phong lại nhảy lên ghế tắm, lại dùng ghế tắm làm bàn đạp tiến vào bồn tắm lớn, chạy hai vòng trong bồn tắm lớn, vui vẻ kêu ngao ngao.
Bạch Nguyễn hiểu rõ, xả nước vào bồn tắm lớn rồi cúi người lau đi lớp bụi mỏng ở bên trong: “Muốn tắm bằng bồn tắm lớn sao? Được thôi.”
Bản thân cậu cũng thỉnh thoảng dùng cách ngâm tắm của con người, cho nên cũng lắp đặt bồn tắm lớn.
Nhưng Lang Tĩnh Phong lại lắc đầu, ngửa đầu ngậm cổ tay áo của Bạch Nguyễn, dùng sức kéo Bạch Nguyễn vào trong bồn tắm lớn: “Ngao ngao ngao!”
Đuôi lông mày của Bạch Nguyện hơi nhếch, sắc mặt hơi trầm xuống: “…. Có ý gì? Em muốn tắm cùng thầy sao?”
Lang Tĩnh Phong gật đầu, cái đuôi sau mông lắc như một cái quạt nhỏ.
Bạch Nguyễn lấy lại bình tĩnh: “Khụ, em đừng nghĩ tới chuyện này nữa.”
Lang Tĩnh Phong ướt sũng nhảy ra khỏi bồn tắm lớn, cái đuôi cụp xuống chạy vài bước tới góc tường ngồi xuống, đưa lưng về phía Bạch Nguyễn, đầu sói không vui cúi xuống, phía sau là một hàng dấu chân hoa mai nước.
“….. Làm nũng với thầy cũng vô dụng, cũng đã là một người lớn rồi, không phải thật sự là một đứa bé ba tuổi, thầy sẽ bị dáng vẻ này của em lừa sao?” Hôm nay Bạch Nguyễn rõ ràng đã bị dáng vẻ này lừa rất nhiều lần.
“Ngao ngao….” Lang Tĩnh Phong làm bộ nghẹn ngào, lông trên thân thể mềm mại hơi run run.
Bạch Nguyễn giơ tay chọc hắn: “Lang Tĩnh Phong, em có thể bình thường một chút được không? Đừng giả vờ.”
Lang Tĩnh Phong giống một đứa bé giận dỗi xoay người lại, né tay của Bạch Nguyễn, thấy giả vờ làm nũng không có hiệu quả, đành phải căm giận chạy vào phòng ngủ, chui vào dưới gầm giường, chuẩn bị chơi xấu.
Bạch Nguyễn nằm trền sàn nhà nhìn vào gầm giường chỉ đủ cho máy hút bụi chui vào, rất giống một con sen muốn bắt boss nhà mình ra ngoài, trong không gian tối tăm và nhỏ hẹp, hai quả cầu thủy tinh phát sáng rực rỡ.
“Em không muốn dùng như vậy.” Bạch Nguyễn cứng rắn uy hiếp nói: “Có bản lĩnh thì em cứ đợi ở trong đó đi, đợi tới nửa tháng, đến lúc đó em muốn ra cũng không ra được.”
Lang Tĩnh Phong như không nghe hiểu tiếng người, chỉ ngao ngao gào khóc ở dưới gầm giường, âm giọng nón nớt cùng với tiếng kêu buồn bã, làm cho ai nghe cũng thấy đau lòng.
Bạch Nguyễn nghe xong không thể ngồi yên được nữa, đi vào phòng tắm cầm cây lau nhà tới, đưa cây lau nhà vào trong gầm giường, muốn gạt Lang Tĩnh Phong ra, nhưng cây lau nhà còn chưa tới gần người, Lang Tĩnh Phong đã thình lình nhảy về phía trước, dùng răng sữa cắn lấy đầu cây lau nhà. Bạch Nguyễn đương nhiên không dám đẩy vào trong, quét ngang cũng không được, chi có thể kéo ra bên ngoài, nhưng vừa mới kéo ra bên ngoài được một chút Lang Tĩnh Phong liền nhả ra rồi lui vào sâu trong gầm giường, cây lau nhà lại một lần nữa vói vào bên trong, lại bị hắn cắn.
Cứ giằng co trong mười phút như vậy, Bạch Nguyễn chịu khuất phục: “Cùng nhau tắm được chưa? Đi ra.”
Lang Tĩnh Phong phát ra một tiếng hoài nghi: “Ngao?”
Thật sự?
“Đương nhiên là thật”. Tiếng sói kêu này không cần đoán Bạch Nguyễn cũng hiểu là có ý gì, tâm sức tiêu tốn quá độ mà ném cây lau nhà đi: “Nói được thì làm được, thầy đã từng nói dối em chưa?”
Lang Tĩnh Phong nhỏ giọng phản bác: “Ngao ngao”.
Rõ ràng thích em nhưng vẫn nói dối là không thích.
Thấy sói con đi ra, Bạch Nguyễn đi xả nước vào bồn tắm lớn, khi nước đã đầy được 2/3 cậu bắt Lang Tĩnh Phong tới, dùng vòi hoa sen rửa đi một đống bụi bám trên người hắn khi chui vào gầm giường, sau đó đem sói con ướt sũng thả vào trong bồn tắm lớn.
Lang Tĩnh Phong vào nước, nôn nóng phe phẩy đuôi chuẩn bị chào đón phúc lợi lớn, đã thấy Bạch Nguyễn hơi nghiêng khuôn mặt dễ nhìn sang một bên, nở nụ cười giảo hoạt với hắn, sau đó liền hóa thành nguyên hình, lông rắng tròn nhảy ào một cái vào trong nước.
—– Bạch Nguyễn biết Lang Tĩnh Phong sẽ không có dục vọng với hình thỏ của mình, cho nên dùng hình thỏ khỏa thân ở trước mặt Lang Tĩnh Phong sẽ không làm cậu thấy xấu hổ.
Lang Tĩnh Phong liếm bọt nước ở trên chóp mũi, ngơ ngác kêu một tiếng: “Ngao.”
Tắm chung không giống với trong tưởng tượng.
Bạch Nguyễn thích ý híp mắt, lông trắng toàn thân xõa tung trong nước, cậu đạp đạp bốn cái chân nhỏ, im lặng thong thả bơi trên mặt nước, hai cái tai nhỏ như lá liễu dựng lên rất có tinh thần.
Lang Tĩnh Phong tới gần, dùng chóp mũi chạm vào Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn cũng dùng móng thỏ nhỏ chạm vào bộ lông mềm mại ướt nước của Lang Tĩnh Phong, hai bộ lông mềm mại lướt qua nhau rồi đùa giỡn với nhau, nhưng mà cảnh tượng hài hòa này chỉ kéo dài trong khoảng một phút, Lang Tĩnh Phong bị trêu chọc cuồng nhiệt đột nhiên đứng lên, dùng hai chân sau mập mạp đạp xuống đáy của bồn tắm lớn, hai chân trước ấn cục lông trắng nhỏ vào vách bồn tắm.
“Kỉ?” Tình huống gì đây? Bạch Nguyễn hoảng sợ.
Ngâm trong nước tắm mà không có dục vọng, sói con liếm láp và ngửi con thỏ nhỏ một cách thỏa mãn, đầu lưỡi sói con mềm mại liếm vào lỗ tai dài của thỏ trắng nhỏ, còn dùng răng sữa không có lực sát thương cắn một cái bên ngoài ba cái miệng đang kêu kỉ kỉ không ngừng của thỏ trắng nhỏ, lại tò mò liếm liếm răng cửa của thỏ trắng nhỏ.
Sau khi suýt chút nữa bị thỏ trắng nhỏ tức giận cắn, sói con nhỏ không dám đặt mục tiêu lên ba cánh miệng nữa, ngược lại dùng cái mũi nhỏ đen như mực ủi bụng mềm của thỏ trắng nhỏ, trong lúc thỏ trắng nhỏ không ngừng giãy dũa liền lật nó lại, rồi liếm lên lưng thỏ trắng nhỏ, còn tìm đường chết mà dùng chân trước mập thịt gảy cái đuôi tròn của thỏ trắng nhỏ, khi thỏ trắng nhỏ theo phản xạ đá chân sau thì trong nháy mắt nó đã di chuyển về phía bên cạnh, tiếng bọt nước rào rào văng ra khắp nơi, chân sau của thỏ trắng nhỏ đá vào khoảng không, nhưng cái đuôi tròn lại bị chân trước của sói con cào vài cái.
Một con sói ưu tú sẽ không bị trúng chiêu của một con thỏ hai lần!
“Kỉ nha! Kỉ kỉ kỉ nha!” Sau khi tiếng gầm gừ liên tục qua đi, thân thể tròn vo của thỏ con nhỏ đang căng thẳng bỗng nhiên mềm nhũn, giống như một con búp bê thỏ bị hỏng nằm xụi lơn giữa thành bồn tắm lớn và sói con nhỏ, trong miệng phát ra mấy tiếng rên rỉ mỏng manh: “Kỉ…”
Giống như là đã hoàn toàn không muốn giãy dụa.
Toàn bộ quá trình còn chưa tới một phút đồng hồ.
Nước trong bồn tắm lớn hơi đục, có lẽ là do lông của hai động vật nhỏ, cũng có thể là do một thứ khác.
“Ngao….?” Lang Tĩnh Phong cúi đầu kêu một tiếng.
Thoải mái không?
“Kỉ….” Ánh mắt Bạch Nguyễn mê ly, trăm triệu lần không nghĩ tới có một ngày đã hóa về nguyên hình rồi mà Lang Tĩnh Phong cũng không buông tha. Sau khi kích thích của tội ác rút đi, cậu theo bản năng dùng chân trước sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, đây là mệnh lệnh đại não truyền tới thân thể “ ba ngày trước khi sinh mà càn quấy như vậy sẽ bị sinh non, mau kiểm tra cục cưng”.
Danh Sách Chương: