Dẫu Ái Nghi không muốn ân oán tình thù cứ kéo dài như vòng lặp mãi, nhưng mỗi khi chồng mình tức giận thì có nói thế nào anh vẫn gạt đi, huống chi kẻ gây rối lại là Lý Cảnh Chiêu nên muốn khuyên nhủ anh thì phải lựa thời điểm khác.
Cô nhận lấy ly nước uống một một hơi hết sạch, cảm thấy trong người không sao nữa nên muốn xuất viện ra về.
“Ở đây bức bối quá, mình về khách sạn đi anh.”
“Không được, lúc nãy em hít rất nhiều khói, đợi sáng mai bác sĩ kiểm tra thêm lần nữa rồi hẵng về.”
Anh vén góc chăn qua một bên rồi nằm xuống bên cạnh cô trên chiếc giường bệnh nhỏ. Ái Nghi gối đầu lên tay anh, bàn tay vân vê chiếc cằm được cạo râu sạch nhẵn, nhẹ hỏi:
“Sao anh biết em gặp nguy hiểm mà đến kịp lúc thế?”
Cô cảm thấy bọn họ giống như là đang đóng phim vậy, ở những khoảnh khắc quyết định đều kịp thời xuất hiện để giải cứu đối phương. Cô còn nhớ rất rõ buổi chiều tà ngày hôm ấy chàng trai có mái tóc màu xám khói của cô anh dũng đối đầu với bọn người của Lưu Túc, một tay ôm cô, một tay đỡ lấy con dao sắc nhọn, máu chảy đầm đìa mà không hề nhăn nhó than van. Và cũng chính ngày hôm đó mỗi người một hướng, nhưng cũng nhờ sự chia ly ấy mà bây giờ họ vẫn còn có thể ở bên nhau…
“Bên bệnh viện báo với anh là Lý Cảnh Chiêu mất tích, anh liền nghĩ ngay đến việc hắn sẽ tới tìm em. May là anh đang trên đường đến khách sạn nên mới có mặt kịp thời.”
Người ta nói những người có tình với nhau thường sản sinh ra loại thần giao cách cảm quả thật không sai. Chiều nay tiếp khách hàng xong, trong lòng anh chợt thấy bồn chồn lo lắng nên mặc kệ đường xa vẫn đánh vô lăng đi về phía “hoàng thành” để tối nay được ngủ cùng với vợ. Đi hơn nửa đường thì bệnh viện gọi điện tới báo Lý Cảnh Chiêu đã bỏ trốn, lúc đó anh giống như người đang đi trên dây, quả tim và bộ não đều lửng lơ trên miền rét lạnh.
Anh vội gọi cho cô nhưng không thấy hồi âm, biết là có chuyện chẳng lành liền lập tức liên lạc với Tiểu Tứ. Lúc vừa tới nơi thấy mọi người chạy tán loạn hô hoán, anh hốt hoảng nhìn lên trên thì thấy đám khói đen ngùn ngụt thoát ra từ căn phòng nhỏ ở tầng ba. Khi ấy, anh chẳng còn kịp tính toán lối đi nào là an toàn nhất nữa, chỉ biết phải lập tức xông vào trong đám cháy kia vì anh biết vợ mình đang ở đó.
Đã biết bao lần anh nguyện cầu với Trời - Đất, chỉ cần em mãi an yên thì có đánh đổi mười hay hai mươi năm tuổi thọ đi chăng nữa anh cũng chẳng hề hối tiếc. Thế nhưng, Đất - Trời tồn tại vĩnh hằng mà anh hay em đều như nhành cây ngọn cỏ, nên Trời chán Đất không thương, chê tuổi đời của con người quá ngắn nên chối từ không muốn đổi chác cùng anh. Vì thế mà hết lần này đến lần khác nguy hiểm cứ bám riết lấy em như con đỉa dai thích hút máu, nhưng cũng thật may nó lại chẳng hạ gục được mầm sống dù là bé nhỏ ấy ở trong em.
Lý An Thành vén sợi tóc mai qua tai của người thương, buồn bã nói: “Xin lỗi em, là do anh chủ quan lơ là mới khiến em gặp nguy hiểm. Đã hứa với em rất nhiều lần mà vẫn không thể bảo vệ tốt cho em.”
Ngón tay anh miết lấy vành môi của cô, cảm giác tội lỗi quấn vào tim khiến toàn thân anh giá lạnh. Sống và chết, đời người mong manh quá…
“Anh nào có tội tình gì mà phải xin lỗi em. Chúng ta đều là những con người bình thường thì làm sao biết trước được tương lai mà tránh né. Em cũng không hề trách phận mình lận đận, mà luôn cảm tạ ơn trời đã ban cho em một người chồng hoàn mỹ, dù trong hiểm nguy nào anh ấy cũng không ngần ngại sống chết vì em.”
Nếu không phải là Lý Cảnh Chiêu thì vẫn sẽ có hàng tá mối hoạ khác chực chờ đợi cô sập bẫy. Đời người thì ngắn mà gian nguy thì trùng trùng, không bằng cách này thì bằng cách khác. Có thể nó sẽ không “mỹ miều” như trong phim ảnh, mà nó thầm lặng len lỏi trong cuộc sống thường ngày rồi chờ thời cơ để hạ gục con mồi yếu đuối.
Nó có thể tồn tại hữu hình hay vô hình nhưng ai cũng phải ít nhất vài lần đối mặt, than trách chỉ khiến cuộc sống bế tắc hơn mà thôi… Và may mắn thay sau những truân chuyên dày đặc ấy, vẫn còn có một Lý An Thành dang rộng vòng tay ấp ôm cô vào lòng như đang chở che một đóa bồ công anh giữa trời gió lộng.
Chiếc giường nhỏ có hai trái tim đương xuân nở rộ, câu khẳng định chắc nịch hôm nào rằng mai này sẽ không gì có thể chia cắt uyên ương được nữa chẳng ai dám thốt ra. Bởi ngã đường nào cũng đều quanh co khúc khuỷu, ngày mai là nắng hay mưa, trời trong hay mây đen mù mịt chẳng có một thứ gì trên đời có thể dự đoán chính xác được hoàn hảo, thì ta làm sao chắc chắn đoạn đường dài chẳng còn trở ngại chông gai. Chỉ biết bây giờ yêu nhau thì yêu cho trọn, đem hết lòng trao cho người thương mình nhất đời thì sẽ không uổng phí mà thôi…
Có bàn tay to lướt dọc tấm lưng gầy bé nhỏ, có hơi thở nồng nàn phủ trọn lấy bờ môi thơm. Lý An Thành hôn từ nếp tóc trượt dài xuống khóe môi của Ái Nghi, rồi giữ yên ở đấy, thì thầm thật khẽ:
“Em không định nói cho Lạc Xích và Lý Cảnh Chiêu biết về thân phận thật của mình sao? Dù gì người họ trông mong là Lạc Tử Di, em cũng không thể cả đời sống trong lớp ngụy trang này được. Anh sợ em sẽ thấy áp lực khi phải gánh vác trách nhiệm thay cho người khác.”
Vấn đề này Ái Nghi cũng đã rất nhiều lần tự hỏi phải làm sao, nhưng từ khi nhìn thấy dáng vẻ điên loạn tìm con của Lạc Xích, và sự cuồng tín mê muội của Lý Cảnh Chiêu thì cô đã có câu trả lời cho mình.
“Anh biết không, chúng ta muốn chết chỉ cần tìm nơi vắng vẻ rồi tự kết liễu đời mình, nhưng muốn sống thì lại khó trăm bề khó. Cũng giống như Lạc Tử Di vậy, em nghĩ cô ấy vượt đường xa đến một nơi lạ lẫm như Thẩm Khấu chỉ có một lý do duy nhất là tìm đường để cứu cha, nhưng thật không may cánh én ấy mỏng manh quá, ước nguyện chưa thành đã phải bỏ mạng ở một nơi xa lạ. Phải thương cha, cô ấy mới cam chịu những năm tháng lầm lũi không bạn bè thân thích, rồi tự tay phá bỏ cái kén của chính mình bước ra vỏ bọc an toàn để làm mọi cách cứu được cha. Em không được trực tiếp nhìn thấy cha con họ yêu thương nhau bao nhiêu, nhưng chỉ nhìn vào giọt nước mắt xót thương của Lạc Xích cũng biết ông ấy thương con gái còn hơn mạng sống của mình. Có được một người cha như thế, chắc hẳn cô ấy cũng không vui vẻ gì khi để ông ấy biết mình đã chết cả.”
Ngừng lại một chút, nhìn vào một khoảng mênh mông, thở dài một tiếng, cô mới nói tiếp:
“Lạc Xích chắc chắn sẽ đau khổ khi hay tin đứa con mà mình yêu thương đã sớm bỏ xác lìa hồn, nhưng còn Lý Cảnh Chiêu thì lại khác. Hôm nay em đã nhận ra tình yêu mà hắn dành cho cô gái tên “Lạc Tử Di” là không chút giả dối, hắn vẫn ôm chặt hy vọng được yêu đương với mối tình đầu. Thế nên, nếu như hắn biết được bên trong Lạc Tử Di là một linh hồn không cùng chung máu mủ thì có khi hắn sẽ lại hy vọng nhiều thêm. Hắn sẽ điên hơn vì mối tình không trọn, sẽ nuôi khát khao được chiếm hữu và chẳng bao giờ buông được chấp niệm trái ngang này, vì hắn nghĩ rằng tình ý tự nguyện thì chẳng hề sai.”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, cười nhẹ: “Vả lại, hai người họ không giống như anh, làm sao họ có thể tin được chuyện thay xác đổi hồn hoang đường này được chứ. Nếu một ngày nào đó em đứng trước mặt họ và nói mình là Lâm Ái Nghi thì chắc chắn họ sẽ nghĩ em là vì anh mà phủi bỏ tình thân máu mủ. Trời cho em sống lại trong thân xác của Lạc Tử Di, cho em nối tiếp phần đời còn dang dở của cả em và cô ấy, thì chuyện gánh vác phần trách nhiệm thường tình kia là việc phải làm, sao có thể lấy áp lực làm lá chắn mà thoái lui. Đối với họ, em là Lạc Tử Di, còn đối riêng anh em mãi là Lâm Ái Nghi là đủ rồi. Vài hôm nữa anh với em lên chùa nhờ thầy tụng kinh cầu siêu cho cô ấy, những việc dỡ lỡ cô ấy không thể làm em sẽ làm thay, kể cả việc chăm lo cho cha cô ấy ở tuổi xế chiều.”
Danh Sách Chương: