Đông Bắc Trung Quốc đầu tháng mười hai, tuyết lớn phủ kín khắp nơi, tại một cái sân nhỏ dưới chân núi, lúc này đang ồn ào, ầm ĩ.
Trong phòng căn nhà đất vàng, vọng ra từng đợt tiếng ồn, ngoài cửa lớn có mấy người dáo dác ngó vào, thỉnh thoảng còn châu đầu ghé tai.
Con gái ta nếu có bị làm sao, ta sẽ khiến nhà lão Trương chôn cùng nó!
Bên trong phòng, đầu giường đất có một cụ bà mặt đầy nếp nhăn trợn mắt nhỏ nhìn lướt qua mấy người đang ngồi bên cạnh.
Bên cạnh cụ bà còn có một cô gái nhỏ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặt tái nhợt, lúc này đang cau mày, miệng khô nứt đến lột da."
Nước..."Âm thanh yếu ớt vang lên, cụ bà vội vàng nhìn cô gái nhỏ trên giường đất, "
Tư Vũ? Ôi, con gái ta, con thấy sao rồi. ”
Cụ bà không kìm được nước mắt, ôm chặt lấy cô gái nhỏ tên Tư Vũ."
U, Tư Vũ chắc là khát rồi, u đừng ôm con bé nữa." Con dâu lớn Trương Nguyệt Mai ở một bên không nhìn tiếp thêm được nữa.- Biết rồi còn không đi rót chén nước! Cụ bà quay đầu trừng mắt nhìn con dâu, không giữ lại cho chị ta chút mặt mũi nào.
Nước bưng tới rất nhanh, bình tích làm bằng cây tre nên không giữ ấm, nước nóng đun lúc sáng đã nguội chỉ còn hơi ấm."
Con gái của ta, ngồi dậy uống chút nước đi." Cụ bà đỡ cô gái ngồi dậy, đưa bát kề sát vào miệng cô.
Lý Tư Vũ hiện tại khát không chịu được, đầu óc cũng hỗn loạn hết cả lên.
Cô nhớ vừa rồi đến nhà kho của cha dượng kiểm tra định kỳ, không ngờ đang định xuống xe, thì xe liền nổ tung.
Chiếc xe này vốn là của cha dượng, cũng là xui xẻo tám kiếp, kiểu nổ tung này chắc chắn là chết mất xác, sao lại còn sống?Đầu óc Lý Tư Vũ đau đớn từng đợt, uống xong nước hai mắt cũng không mở, thuận theo nằm xuống ngủ thiếp đi.
Cụ bà đặt người lên chăn, ngẩng đầu bàng hoàng nhìn một vòng người đứng bên cạnh, "Đứng ở đây làm gì, ta tự trông nó, đừng vây xung quanh nữa. ”
Cả phòng người nghe nói vậy, như trút được gánh nặng đều vội vàng đi ra ngoài.
Nửa đêm, Lý Tư Vũ mở hai mắt, lặng người nhìn chằm chằm vào trần gỗ.
Lúc này cô không biết nên hình dung tình cảnh của mình như thế nào.
Bây giờ Lý Tư Vũ đã không còn là Lý Tư Vũ thế kỷ 21 nữa, cô ấy là người của năm 1963, Lý Tư Vũ mười lăm tuổi. Con gái nhỏ của bà cụ nhà họ Lý ở thôn Đại Hà, nói đến cô con gái này, là người từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm qua khổ sở.Đây vẫn là thời kỳ khó khăn, mỗi một người đều xanh xao vàng vọt, còn là thời kỳ có người chết đói, sắc mặt cô ngược lại hồng nhuận, giống như một cô gái thành phố.
Bà cụ Lý là mẹ ruột của cô, Vương Đại Nha, năm nay đã năm mươi sáu tuổi, ở tuổi bốn mươi, ông Lý bởi vì ở trong đơn vị sửa đường, bị đá đập vào đầu mà qua đời. Vương Đại Nha thương tâm muốn chết, không nghĩ tới lúc này lại còn mang thai.
Người trong nhà phản đối Vương Đại Nha sinh ra đứa nhỏ này, bởi vì ông cụ Lý đã có năm đứa con, lớn nhỏ đều đã kết hôn, cháu cũng chạy đầy đất, còn có một đứa trẻ. Huống hồ Vương Đại Nha lớn tuổi, sinh tiếp chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Thế nhưng Vương Đại Nha lại khư khư cố chấp, đây không chừng chính là món quà cuối cùng của cụ ông cho bà, làm sao có thể phá đi, bà mắng một đám con cháu và dứt khoát giữ lại.
Sau đó Lý Tư Vũ ra đời, Vương Đại Nha đã lớn tuổi căn bản không có sữa, ôm cho con dâu là vợ con trai lớn Lý Tư Quốc nuôi dưỡng.
Trong lòng con dâu trương Nguyệt Mai cũng có chút không thoải mái, đây là em chồng đấy, cho em chồng bú sữa, dù thế nào cũng có chút xấu hổ.
Lý Tư Vũ là bảo bối Vương Đại Nha, từ nhỏ đến lớn ăn mặc đều tốt hơn so với cháu trai. Cũng nuôi thành tật xấu yếu ớt, bao nhiêu năm cũng không xuống làm việc, vẫn luôn ở trường học.
Năm nay cô tốt nghiệp trung học cơ sở, gia đình đặt cho cô một hôn sự thì xảy ra chuyện.
Danh Sách Chương: