• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vị sư thầy kia ngất đi tới đêm hôm sau.Trong khoảng thời gian này chỉ có Liên Hoa mới được ra vào phòng của Ái Linh.

Vào đêm đó, vị sư thầy kia từ từ tỉnh dậy. Hắn nhìn thấy có một cô nương đang nhìn chằm chằm hắn.

" Ta...đang ở đâu đây "

Ái Linh hớn hở, cô nhanh đỡ người dậy rồi đi rót nước.

" Đại sư, người tỉnh rồi "

Ái Linh đưa nước cho sư thầy kia uống. Vẻ mắt hắn nhìn cô rất mông lung, giống như không nhớ ra cô là ai.

Hồi sau vị sư thầy đó đột nhiên chỉ vào Ái Linh

" Ngươi....nhìn rất quen mắt "

Ái Linh nghe vậy nhanh nhảu bịa chuyện

" Đại sư, con và người mới gặp nhau trên núi vào hôm qua. Đang nói chuyện tự nhiên ở đâu trên trời có cục đá rơi xuống. Đập vào đầu người khiến người ngất đi, nhờ con kéo người về đây chăm sóc tận tình. Nên bây giờ người mới không có gì ngồi đây đấy. "

Vị sư thầy kia nghe câu chuyện được kể lại liền thấy sai sai. Không đúng, rõ ràng lúc hắn ngất đi còn nghe loáng thoáng hai người nói chuyện mà.

Hắn dần minh mẫn trở lại, trừng mắt nhìn Ái Linh

" Là cô nương sai người đánh ta "

Ái Linh thấy mọi chuyện đã bại lộ, liền lập tức quỳ bên giường. Tay nắm chặt ống quần của sư thầy, liên tục khóc lóc nài nỉ.

" Đại sư....huhu... người đại từ đại bi. Nô bộc của ta chỉ là vô ý....cầu người....huhu....xin người.....đại từ đại bi....."

Vị sư thầy kia hoang mang, nam nữ thụ thụ bất tương thân, vậy mà vị cô nương này.

" Haizz....thôi được rồi, coi như không có chuyện gì đi "

Ái Linh thấy hắn nói vậy liền đứng dậy, lau nước mắt. Vị sư thầy kia, nhìn người trước mặt lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Chỉ đành bất lực thở dài.

Ái Linh nở nụ cười cầu khẩn

" Đại sư, còn việc cứu người "

Vị sư thầy nhớ lại khẩn cầu của Ái Linh. Vốn dĩ muốn lắc đầu, đột nhiên tràng hạt trắng trong ngực rung lên.

Câu từ chối đến miệng liền thay đổi

" Thôi, coi như là có duyên, sắp xếp 3 tháng sau lên đường đi "

Ái Linh nghe vậy liền vui mừng mà bưng trà rót nước cực kì tận tình với sư thầy.

" Pháp danh của ta là An Lạc "

Trong 3 tháng này- Ta ở bên đại sư An, theo hắn nửa bước cũng không rời. Hắn sống trên núi, trong căn nhà gỗ nhỏ.

Đại sư An này thường cứu những động vật nhỏ.Phương pháp châm cứu của hắn rất thần kỳ. Ta từng thấy hắn chữa cho một người bại liệt nửa người. Hắn chỉ châm cứu tầm 7 ngày thì người kia liền có thể đứng lên được rồi.

Ta theo hắn, liên tục muốn bái hắn làm sư. Muốn hắn truyền thụ chút phương pháp châm cứu cho ta.

An Lạc ngồi thong thả uống trà, nhìn cô nương đang ôm chân mình mà khóc lóc

" Ngươi không thích hợp học y, nhất là y thuật của ta "

Ái Linh không phục, cô ngước lên kiên định hỏi đi hỏi lại câu hỏi mà đã nói rất nhiều lần

" Tại sao, tại sao ta không thể học. Ta thông minh tuyệt đỉnh, học rộng hiểu nhiều.Từ trước tới giờ cho dù có bao nhiêu gian khổ ta cũng vượt qua được "

Không đợi Ái Linh nói hết, hắn đã ngắt lời

" Ngươi....tâm địa không tốt, không thể học "

Ái Linh ngơ rồi, cái gì mà tâm địa không tốt.Hắn là đang nói ta, ác như rắn độc hay là xấu xa như quỷ đây.

Biết cô định phản bác, An Lạc liền lên tiếng

" Y thuật của ta là dựa vào phật pháp mà hạ châm. Chỉ cần trong lòng ngươi có tạp niệm. Thì cho dù có học được y thuật ta truyền dạy. Mỗi lần châm cứu chữa bệnh đều sẽ đau như bị lửa thiêu. Giống như bị hàng vạn con kiến cắn nuốt, vô cùng đau đớn. Ngươi không thể học, càng không thể châm cứu "

Nói xong An Lạc đứng dậy, hắn phất áo đi mà không ngoảnh lại.

Ái Linh vẫn thất thần ở đó, chính là không ngờ trên đời này lại có phương pháp châm cứu kì lạ như vậy.

Từ ngày hôm đó, ta liền buồn rầu mấy ngày trời. Ăn uống cũng không thấy ngon nữa. Có lẽ An Lạc thấy vậy, nên vào một ngày hắn liền kêu ta đi tới một nơi.

An Lạc nhìn Ái Linh nằm dài trên bàn liền gõ gõ bàn.

" Ngươi không thích hợp học y thuật của ta nhưng có thể tới sơn động của lão Liên. Học độc dược cũng được "

Ái Linh nghe tới độc dược, hai mắt liền sáng rỡ. Cô liền khởi hành lên đường, sơn động kia cách đây không xa. Chỉ hai ngày leo đồi thì Ái Linh cũng tới được nơi của lão Liên kia.

Lão Liên thấy người tới là một cô nương nhỏ nhắn liền hơi kinh ngạc. An Lạc sao lại đưa tới một cô bé cho ta vậy.

Lão Liên kia chưa vội nhận Ái Linh làm đồ đệ

" Cô nương, ngươi nếu muốn bái ta làm sư thì phải vượt qua thử thách của ta đã "

Ái Linh nghe vậy lại càng hứng thú

" Được "

1 tuần tiếp theo - Ta theo lão Liên này làm rất nhiều chuyện. Lão hết kêu ta giết chuột, mổ động vật. Rồi lại chứng kiến lão thử độc lên động vật. Mấy động vật kia bị ngấm độc thì tình trạng chết rất thảm. Lão dường như đang thử sức chịu đựng của ta.

Sau một tuần Lão Liên liền cười tươi rói mà thu nhận ta làm đồ đệ.

" Nào Yến,lại đây dâng trà cho sư phụ "

Ái Linh quỳ xuống dâng trà cho Lão Liên. Làm lễ xong cô liền được Lão truyền thụ hết bí kiếp của mình.

Lão Liên rất thích vị nữ đồ đệ này, rất lâu rồi lão không kiếm được người nào ưng ý lão như vậy. Con bé này tâm địa kiên định, ra tay dứt khoát. Nhưng cũng không phải loại người ác độc, rất biết phân phải trái đúng sai.Hơn nữa con bé tiếp thu rất nhanh, học mấy thứ này rất giỏi.

Ái Linh say mê trong việc học độc dược.Bởi như vậy mà thời gian trở về phải kéo tới năm sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK