Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt của người quản lý rất hung dữ.

“Bây giờ, cô đi xin lỗi cậu Tả ngay, sau đó toàn bộ nghe theo sự sắp xếp của cậu ấy.”

“Chỉ có như thế thì có lẽ anh ta còn có thể bỏ qua cho cô.”

Không hề che giấu gì hết, ánh mắt của người quản lý nổi lên sự gian tà.

Cái loại ngôi sao nhỏ này, đã bị những cậu chủ nhà giàu chơi chán chê, trở thành loại đàn bà mà ai cũng có thể lên giường rồi, đến cả một người quản lý như anh ta cũng từng chơi không ít rồi.

Có lẽ, không lâu nữa thì mình cũng được yêu thương một phen đây.

Dù là gương mặt hay là dáng người của Lam Sương Nhi cũng đều là cực đỉnh, nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ có thể chơi đùa ở trong tay, người quản lý liếm liếm đôi môi khô của mình, trong lòng cũng cực kì chờ đợi.

Lam Sương Nhi kiên quyết lắc đầu: “Bảo tôi phải ở cùng với anh ta, nằm mơ đi.”

Sắc mặt người quản lý thay đổi, anh ta không phải là chưa từng thấy cô gái kiên cường, nhưng đứng trước là quyền thế, thì cái gọi là trinh tiết chính là một trò cười.

Người quản lý thấy nhiều rồi, mới đầu thì kiên quyết giữ trinh tiết, mà chẳng bao lâu sau lại bị dạy dỗ thành gái điếm đó thôi.

Lam Sương Nhi chẳng qua cũng chỉ là cứng miệng mà thôi.

“Diệp Sương Nhi, lẽ nào, cô muốn chết à?”

Người quản lý chẳng hề khách sáo mà đe dọa.

“Tôi khuyên cô, bây giờ ngoan ngoãn đi qua đó cho tôi, dùng sự duyên dáng của cô khiến cho cậu Tả vui là được.”

“Nếu không, không chỉ mình cậu Tả không tha thứ cho cô, mà cả công ty cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

“Phương Đông này, sẽ không có chỗ đứng cho cô nữa đâu.”

“Điều này, không chỉ đơn giản là phong sát, cấm vận đâu.”

Lam Sương Nhi chỉ có thể trốn chạy, theo cách nhìn của cô ta thì người quản lý này đã phát điên rồi.

Ngay tại lúc người quản lý xông lên phía trước muốn cưỡng ép kéo cô ta đi, thì sắc mặt Lam Sương Nhi tái nhợt đi, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà với lấy bình hoa ở bên cạnh đập tới.

Người quản lý bị đau ngã ngồi ở dưới đất, Lam Sương Nhi hoảng sợ chạy ra ngoài.

Không bao lâu sau, có hai người khác bước vào phòng, mặc dù trời đã tối rồi nhưng mà vẫn đeo kính đen, cả người đầy cơ bắp gân guốc, nhìn thấy người quản lý đang máu me be bét khắp cả đầu.

“Người đâu?”

“Hai đại ca, cái con nhóc thối tha Lam Sương Nhi kia đã chạy mất rồi....”

“Chạy rồi à?” Người đàn ông vạm vỡ cười lạnh: “Người mà cậu Tả ưng ý, có thể chạy đi đâu được chứ?”

Người quản lý vội vàng gật đầu khom lưng, vệ sĩ bên cạnh người của cậu Tả cũng là người mà anh ta không thể chọc vào được.

“Vâng vâng vâng, không chạy được đâu, tin rằng chỉ một lúc nữa thôi cô ta sẽ suy nghĩ thông suốt, chủ động trèo lên giường của cậu Tả.”

Người vệ sĩ lập tức lấy bộ đàm ra, đơn giản căn dặn vài câu để những người cấp dưới tìm kiếm vị trí của Lam Sương Nhi.

Mà Lam Sương Nhi sau khi rời khỏi khách sạn, thì lập tức bước vào trung tâm thương mại ở bên cạnh.

Mua một bộ quần áo khác để thay, che chắn bản thân lại thật tốt.

Ngồi ở một chiếc ghế dài trong công viên, nước mắt lăn dài.

Ai có thể ngờ tới được, có một tiểu minh tinh sẽ ngồi khóc một mình ở trong công viên chứ.

Cô ta không biết mình nên đi đâu và bắt đầu từ đâu. Một đêm trôi qua, cô ta đã trưởng thành rồi, cũng hiểu rõ rồi.

Giấc mộng minh tinh làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ. Phía sau ánh hào quang ẩn chứa bao nhiêu điều bẩn thỉu.

Sau khi khóc một hồi lâu, Lam Sương Nhi lẩm bẩm trong miệng gọi mẹ, ôm lấy vai mình rồi run lên kịch liệt.

Cô ta nhớ về người mẹ đã qua đời của mình.

Trong lúc bình tĩnh lại thì cô ta đột nhiên đứng lên. Cô ta quyết định sẽ quay về Thành phố Giang Tư một chuyến, đi viếng mộ thắng hương, cúng bái cho mẹ.

Trời về đêm, ở Thành phố Giang Tư, tại tập đoàn Uyển Như.

Trong phòng họp, một nhóm những người quản lý cao cấp đang ngồi thành vòng tròn ăn cơm, vẫn đang không ngừng phát biểu ý kiến cá nhân, tranh luận không ngừng như cũ.

Tập đoàn Uyển Như áp dụng văn hóa bàn chuyện trên bàn ăn một cách sinh động và khéo léo, mà, những người quản lý cấp cao này chẳng có một ai phàn nàn gì hết, suy cho cùng thì ở tập đoàn Uyển Như có thể thể hiện được giá trị của bọn họ, cũng có thể kiếm được tiền lương cao mà công ty khác không trả được.

Từ khi họp tới lúc này, chủ đề vẫn chính là thương lượng, những việc phải làm tiếp theo đều cần phải chú ý tới những chi tiết nào, lại phải bắt tay vào làm từ góc độ nào là thích hợp nhất.

Phần lớn số đông đều đồng ý với kiến nghị của Lan Kiều, khiến cho danh tiếng của tập đoàn Uyển Như hoàn toàn cháy rực lên.

Mà muốn cháy rực lên được thì chắc chán phải đặt tập đoàn Uyển Như lên cùng một vị trí lợi ích cao nhất với Phương Đông.

Để công bố một cách rộng rãi thì tập đoàn Uyển Như cần nỗ lực không ngừng nghỉ vì Phương Đông.

Thậm chí, còn phải tìm kiếm một người chuyên viết bài thuê để bịa ra một câu truyện, kể chi tiết về việc những sáng chế công nghệ này được đưa về đất nước như thế nào, tập đoàn Uyển Như đã phải trả giá bao nhiêu.

Câu chuyện có phải là thật hay không không quan trọng, điều quan trọng là có thể thu hút được sự cộng hưởng của mọi người là được.

Khơi gợi cảm xúc của mọi người một cách hoàn toàn triệt để.

Chuyện nào mà khó đoán được là thật hay giả, thì cứ kể đi kể lại một nghìn lần rồi nó cũng sẽ trở thành sự thật mà thôi.

Đợi tới khi sản phẩm của tập đoàn Uyển Như đưa ra thị trường, thì cần phải có đầy đủ sự ủng hộ của mọi người.

Khi có được độ nóng rồi, thì việc tiêu thụ sản phẩm tuyệt đối không phải là vấn đề.

Gần nửa đêm thì cuộc họp mới kết thúc.

Giang Hải đã gọi điện thoại nói là tối nay không về nhà rồi.

Cố Uyển Như nghỉ ngơi ở biệt thự bên trong tổng công ty của tập đoàn Uyển Như.

Nằm ở trên giường, Cố Uyển Như cực kì ngưỡng mộ tầm nhìn xa trông rộng của Giang Hải.

Làm một chỗ nghỉ ngơi bên trong trong tổng công ty của tập đoàn Uyển Như, quả thực là quá thuận tiện.

Ngày hôm sau, tất cả những kế hoạch đã được vạch ra trong buổi tối hôm trước đều được triển khai.

Đầu tiên, cần tìm một số nơi phổ cập khoa học lớn, phổ cập kiến thức về cho cho những người bình thường được biết. Hàm lượng kĩ thuật của những thứ này rốt cuộc là ở đâu.

Sau đó, lại giải thích chi tiết hơn, những năm này khoa học công nghệ của Phương Đông bị cấm vận, cần phải trả cái giá rất chi là lớn.

Lạc hậu thì sẽ phải chịu đòn, đây chính là chân lý mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Sự trỗi dậy của con rồng Phương Đông cần có thời gian, sự hiểu biết và cả sự ủng hộ nữa.

Tình cảm gia đình, đất nước được lan tỏa một cách nhanh chóng, rất nhiều người nhận được sự cổ vũ và lần lượt truyền tải đi.

Tại thời gian nào đó, tùy tiện tìm kiếm một vài tin tức cũng đều thấy những video có liên quan tới công nghệ kĩ thuật chip.

Xem những video ngắn kia, khóe miệng Giang Hải nở ra một nụ cười.

Cố Uyển Như ở một bên cảm thán thở dài một hơi, cô cũng cực kì quan tâm tới chiều hướng của dư luận.

Rất nhiều những video gốc này đều tiêu tiền của tập đoàn Uyển Như mà làm đó nha.

“Sao vậy? Đau lòng à?”

Giang Hải rót một cốc trà, nhẹ nhàng đặt trước mặt Cố Uyển Như.

“Cũng không phải là đau lòng, chủ yếu là lợi dụng tình yêu nước của mọi người như thế này, có đúng không?”

Giang Hải chẳng nói chẳng rằng gì, mà lại hỏi một câu hỏi khác.

“Em có từng khom mình cúi chào chưa?” Chính là như thế này.

Giang Hải khoa tay múa chân, thể hiện tư thế chào ngây ngô của học sinh tiểu học.

“Hâm à, em có phải học sinh tiểu học đâu.”

Giang Hải hỏ: “Vì sao lại phải khom mình cúi chào?”

“Cái này...” Thuận tiện cho việc quản lý thống nhất ư? Ngày nay, Cố Uyển Như đã là bà chủ lớn của tập đoàn Uyển Như mới biết được, điều này không hề có tác dụng cho việc quản lý.

Những động tác này, còn có những bài hát ấy, đều là giáo dục cảm hóa lòng yêu nước của mọi người thay đổi một cách vô tri vô giác.

Nếu như ai cũng ích kỉ, thì ai sẽ bảo vệ tổ quốc, ai sẽ gánh vác trọng trách của Phương Đông.

“Mặc dù chúng ta đang kinh doanh tiêu thụ sản phẩm, nhưng mà chúng ta cũng chỉ thuận theo ông trời mà làm thôi.”

Giang Hải nâng tách trà lên cho Cố Uyển Như, hầu hạ bà xã đại nhân uống trà: “Trà nguội rồi, có thể sẽ hơi đắng.”

Không cần biết là thông qua cách thức nào, chỉ cần có thể tập hợp được tất cả mọi người, đoàn kết thống nhất với nhau thì đó chính là điều tích cực rồi.

Giang Hải ngồi đối diện với Cố Uyển Như.

“Vợ ơi, anh có một người bạn ở đảo quốc, anh ta kể cho anh nghe một câu chuyện.”

“Ở trên đảo đất chật người đông, lương thực đương nhiên chỉ dựa vào việc nhập khẩu. Nhưng mà, điều này đối với một dân tộc là cực kì nguy hiểm. Nếu như không đủ ăn thì cũng không thể dần dần bị thay thế được, tới cuối cùng khi một hạt lương thực cũng không thể sản xuất ra được thì người khác muốn khiến mình bị đói bụng, thì mình sẽ phải đói bụng.”

“Thế nên, đương nhiên cần phải xem xét tới vấn đề an toàn lương thực của bản thân.”

“Đảo quốc nhập khẩu một lượng lớn lương thực ở Phương Đông, lấy giá thấp nhất có thể để bán ra cho người dân. Những loại gạo này vô cùng khó ăn, chỉ là có thể khiến họ không đói nữa thôi, nếu so với những hạt gao do đảo quốc tự mình sản xuất ra được, thì chả khác gì thức ăn dành cho heo cả.”

“Anh nói thế em có hiểu được tí nào không?”

Ánh mắt lấp lánh của Cố Uyển Như nhìn Giang Hải mang theo một tia bái phục.

Người đàn ông này, nói về vấn đề học vấn thì đúng là một kẻ không ra gì. Nhưng nói tới những vấn đề lớn thì lại hợp lý và rất có cơ sở.

Cố Uyển Như hiểu rõ ý của Giang Hải.

Đảo quốc làm như thế thứ nhất là để xây dựng niềm tin về việc phát triển lương thực của quốc gia mình, thứ hai là để tăng sự tự tin và niềm tự hào dân tộc của mình lên, để cho người của đảo quốc đều tin tưởng rằng, những người nước ngoài đều ăn thức ăn giành cho heo.

Đây là một kiểu lừa dối, nhưng đối với dân tộc mà nói thì lại có ý nghĩa bất phàm.

Ngày hôm đó, khi về nhà, Cố Uyển Như ngồi đối diện máy tính tiếp tục bận rộn với công việc.

Cô đang xem nhưng chiến lược kinh doanh tiêu thụ hàng hóa, so sánh với những cách làm của tập đoàn Uyển Như, đang suy ngẫm về bản thân.

Có lẽ, sự phát triển của tập đoàn Uyển Như chắc hẳn sẽ thuận lợi hơn.

Cố Uyển Như là một người nghiêm túc và có trí nhớ tốt, không cần biết là học cái gì hay làm cái gì, cô đều dành hết tâm huyết để làm.

Khi muốn vươn vai để nghỉ ngơi thì Giang Hải đã ngủ từ lâu rồi.

Sáng ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Cố Uyển Như lấy chìa khóa đi ra ngoài.

Cô nhất định phải học được cách tự lái xe, không thể đi đâu cũng cần Giang Hải được.

Giang Hải sợ không an toàn nên muốn đi theo để hướng dẫn, nhưng lại bị cô cự tuyệt.

Cố Vân Lệ lắc đầu: “Cái con bé này, từ bé đã cứng đầu như thế rồi. Muốn làm gì thì một trăm con trâu cũng không kéo lại được đâu.”

Không lâu sau, Ngô Mẫn gọi điện thoại tới, Giang Hải đang rảnh rỗi phát chán, nên nói sẽ tới văn phòng của Ngô Mẫn uống trà.

Mặc dù không phải là lần đầu tiên lái xe, nhưng mà Cố Uyển Như vẫn căng thẳng tới mức cả người đều hơi run run, cả người đều cứng ngắc hết cả lên.

Càng căng thẳng thì đôi tay nắm lấy vô lăng càng chặt hơn. Mắt nhìn chằm chằm về phía trước, dáng vẻ thận trọng cẩn thận của cô thật khiến người ta buồn cười.

Trong miệng còn lẩm bẩm: “Tiến về phía trước, thả phanh ra, đạp chân ga....”

“Ôi chết, quên thắt dây an toàn rồi....”

“Làm sao mà không động đậy thế nhỉ? À, quên thả phanh rồi...”

Vừa lái được một lúc thì trong lòng lại trào lên một niềm vui sướng: “Lái xe thật ra không khó, chỉ là chưa quen mà thôi.”

Ra khỏi khu nhà ở, vẫn rất chi là thuận lợi, rẽ qua mấy cái đèn giao thông thì đã đi vào vòng xuyến rồi rẽ vào con đường đi về phía Tây.

Lúc này, điện thoại vang lên, Cố Uyển Như liếc nhìn, vừa nhìn thì thấy là quản lý cấp cao của một bộ phận gọi tới, nghĩ chắc chắn là có chuyện gì rồi.

Thuận tay nhận điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới đèn xanh ở phía trước đã chuyển thành đèn đỏ rồi.

Đợi đến khi Cố Uyển Như hoàn hồn lại, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy phía trước có một người đang đi tới.

“A...”

“Tránh ra đi....”

Cố Uyển Như bị họa hét lên một tiếng.

Hai tay theo bản năng che mắt lại, mà chân lại đạp vào chân ga....

Lúc này trong đầu óc Cố Uyển Như là một khoảng trống rỗng.

Chỉ nghe tiếng hô hoán từ bên ngoài, chiếc xe trực tiếp lao qua ngã tư, tông vào một cây cột điện rồi mới dừng lại. Trái tim thắt lại gần như là nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi.

Nhìn cây cột điện nghiêng ngả như muốn gãy ra.

Cố Uyển Như hoàn toàn bị dọa ngốc rồi.

“Đụng trúng người rồi... đụng trúng người rồi.”

Một bà lão kêu lên thu hút sự chú ý của người qua đường.

Sau khi hét lên, Cố Uyển Như mới hoàn hồn, bị dọa sợ cả người mồ hôi lạnh.

Đầu óc như muốn nổ tung, chỉ cho rằng bản thân đã đụng chết người rồi.

“Làm thế nào... làm thế nào bây giờ....”

“Này cô, cô có sao không?” Tiếng gõ cửa xe vang lên, bên ngoài xe có một người thanh niên tò mò nhìn vào bên trong.

“Đụng trúng người ta rồi, còn không xuống xe nhìn xem thế nào à....”

Cũng là người có lòng nhiệt tình, Cố Uyển Như vội vã gật đầu.

Bước ra khỏi xe với vẻ mặt lo lắng, có một cô gái đang loạng choạng đứng lên từ dưới đất.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK