Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em chỉ xin anh lúc này thôi, được không?”

Bước vào tháng mười hai cũng là lúc kỳ huấn luyện mùa đông bắt đầu.

Sau khi hoàn thành mục tiêu giao lưu, vận động viên đội tuyển bắn súng Qvà đội tuyển tỉnh cùng nhau huấn luyện vào mùa đông, địa điểm huấn luyện làtại trại huấn luyện nào đó ở ngoại ô. Vào cuối khóa huấn luyện mùa đông thìsẽ tổ chức tuyển chọn vào đội, thi đấu và đánh giá nội bộ, luyện tập như trậnchung kết và có thưởng phạt rõ ràng.

Sau khi huấn luyện viên công bố quy tắc này, Giang Nhất Thiên trước hếtkhóc lóc phản đối: “Tại sao lại thi đấu nhiều như thế, không để người ta sốngà?”

“Đây là để khởi động làm nóng cho giải vô địch bắn súng châu Á, chuẩn bịđể tranh giải, cậu tưởng nói chơi à?” Huấn luyện viên Trương trừng mắt hungdữ nhìn Giang Nhất Thiên mọt cái, “Riêng cậu, sau khi mọi người kết thúc thìcậu luyện tập cầm súng thêm một giờ.”

Giang Nhất Thiên còn muốn nói thêm, nhưng huấn luyện viên Trương thảthêm một câu: “Nói nhiều một câu, tập thêm một giờ.”

Thẩm Thanh Nguyên nhìn thoáng qua Giang Nhất Thiên, cậu thiếu niên liềnngoan ngoãn ngậm miệng. Thấy Giang Nhất Thiên ngồi xuống ngay ngắn,Thẩm Thanh Nguyên mới thôi không lườm nữa.

Rời khỏi môi trường quen thuộc, rất nhiều người ít nhiều sẽ cảm thấy bốirối, chỉ có Thẩm Thanh Nguyên lại vô cùng bình thản. Huấn luyện viênTrương đối với việc này vừa mừng vừa lo, mừng vì Thẩm Thanh Nguyên quảnhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, lo là vì e rằng đây chỉ là để chegiấu sự lo lắng mà thôi.

“Thẩm Thanh Nguyên, cậu đảm nhận vai trò đội trưởng, trong đội có bất cứvấn đề gì đều phải báo cáo với tôi.” huấn luyện viên Trương ngừng một chút,

“Còn nữa, qua mấy ngày nữa bên đài truyền hình tỉnh H sẽ quay phóng sự độcquyền trong vòng một tuần, đến lúc đó có thể sẽ phải điều chỉnh thời gianluyện tập.”

Thẩm Thanh Nguyên ngẩn người, nghĩ đến Đường Tâm.

Huấn luyện viên hắng giọng hai tiếng, không quên nói thêm một câu vônghĩa, “Tuy nhiên, phóng viên Đường sẽ phụ trách phỏng vấn nữ vận độngviên, không quay chúng ta.”

“Đã hiểu.” - Thẩm Thanh Nguyên trả lời ngắn gọn.

Giang Nhất Thiên ở bên cạnh lẩm bẩm một câu: “Quá đáng tiếc, chị dâukhó khăn lắm mới tới một lần.” Cậu cao hứng vọt lời ra khỏi miệng, hoàn toànkhông để ý đến Thẩm Thanh Nguyên có ngại hay không.

Huấn luyện viên Trương mặt tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói một câu:

“Giang Nhất Thiên, cậu tăng giờ tập kỹ năng lên hai giờ!”

Giang Nhất Thiên suýt rơi nước mắt, tủi thân kéo tay Thẩm Thanh Nguyên:

“Thẩm ca, cứu em!”

“Tôi sẽ trông chừng!” - Thẩm Thanh Nguyên chí công vô tư nói.

Giang Nhất Thiên nước mắt tuôn rơi.

Thẩm Thanh Nguyên hơi nhíu mày, so với việc Giang Nhất Thiên tính haygây chuyện thì anh càng bực chuyện cậu ấy lười biếng hơn. Thằng nhóc này làhọc sinh trường thể thao, kết quả sau khi thi đỗ đại học liền một mực muốnvứt bỏ sở trường của mình. Tâm trạng anh hiện giờ đúng là “hận không thể rènsắt thành thép.”

Cường độ huấn luyện vào mùa đông căng hơn bình thường, vận động viênsúng trường hầu như đều phải luyện suốt bốn năm tiếng đồng hồ, tối cũng phảiluyện thêm một tiếng rưỡi. Nội dung huấn luyện ngoại trừ luyện tập thể chấtthì chủ yếu là tập theo bài, huấn luyện sức bền và bắn đạn thật. Tính ra mỗingười phải cầm súng bắn năm trăm, sáu trăm phát.

Giang Nhất Thiên chỉ kiên trì được mấy ngày thì bắt đầu ngọ nguậy nghịchngợm: “Báo cáo huấn luyện viên, hình như em bị viêm gân cơ delta rồi, thậtsự cần phải đi nghỉ.”

Huấn luyện viên Trương liếc cậu một cái, “Ngày đầu tiên của kỳ huấn luyệnmùa đông đã kiểm tra thể lực toàn diện rồi, thằng nhóc này vẫn không bỏđược tật xấu! Thích bị phạt à?”

“Huấn luyện viên, hôm nay có vẻ bị thương thật rồi! Đau lắm!” - GiangNhất Thiên mặt nhăn mày nhó.

Giang Nhất Thiên lần này diễn xuất cũng khá, huấn luyện viên Trương bắtđầu lo thật sự, cảm thấy có thể do cường độ luyện tập tăng quá nhiều, GiangNhất Thiên bị chấn thương trong lúc luyện tập. Nhưng ông vẫn phải chỉ đạoluyện tập cho vài người mới, đúng lúc này những vận động viên lâu năm vừamới hoàn thành một lượt huấn luyện và đang nghỉ ngơi, thấy vậy ông liền gọiThẩm Thanh Nguyên: “Cậu đưa Giang Nhất Thiên đi kiểm tra y tế đi.”

Thẩm Thanh Nguyên vâng một tiếng, đặt súng trong tay xuống, đưa GiangNhất Thiên đi về hướng phòng y tế. Giang Nhất Thiên ôm phía trên cánh tay,vẻ mặt u ám: “Đau, đau quá Thẩm ca! Em đau muốn chết, em mà chết anh cónhớ tới em không? Huhu…”

“Chú bảo chú bị chấn thương ở đâu?” - Thẩm Thanh Nguyên hỏi.

“Viêm cơ delta.”

“Thế sao cậu lại ôm bắp tay?” - Thẩm Thanh Nguyên lườm cậu ta một cái.

Giang Nhất Thiên nhanh chóng bỏ tay ra, cười gượng: “Bắp tay cũng đau,Thẩm ca, chắc em không bị bệnh nghiêm trọng chứ?”

Thẩm Thanh Nguyên bày ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Rất nghiêm trọng.”

“Hả?”

“Bệnh lười này cực kỳ nghiêm trọng, còn khiến chú học được trò nói dối.”

Giang Nhất Thiên thấy mình hoàn toàn lòi đuôi thì bỏ chạy, Thẩm ThanhNguyên lập tức đuổi theo: “Đứng lại! Đừng chạy! Giang Nhất Thiên, chúmuốn bị đuổi sao?”

Giang Nhất Thiên giả câm giả điếc, chạy vọt vào trong phòng thay đổ chonam. Gian phòng thay đồ này bị một bức tường chắn giữa chia đôi, mục đíchlà để tách vận động viên đội tuyển Q và đội của tỉnh. Gian ngoài là của vậnđộng viên đội Q, gian trong là của vận động viên tỉnh.

Từng dãy tủ được kê dựa lưng vào tường im lìm đứng đó, Thẩm ThanhNguyên tìm Giang Nhất Thiên một vòng trong phòng thay đồ. Anh ngẩng đầu,bỗng thấy cửa sổ trên vách tường đối diện mở toang, lập tức hiểu ra, tức giậnđạp vào bức vách: “Thằng nhóc này!”

Thẩm Thanh Nguyên đi ra tủ đồ của mình, lấy di động ra. Anh đang tínhnhảy lên trên cửa sổ để kiểm tra tình hình bên ngoài xem thế nào thì bỗng nghethấy tiếng động từ phòng thay đồ bên ngoài truyền vào, giống như có ngườichạm vào cửa tủ sắt. Anh lập tức chạy như bay ra ngoài, nhưng không thấybóng dáng ai cả, cũng không nghe thấy gì. Thẩm Thanh Nguyên đi ra cửa,không nghĩ đến sẽ đụng phải một người.

“Ai da!” Âm thanh lớn xuyên qua tai, người đó kêu lên sợ hãi rồi ngã phịchxuống. Thẩm Thanh Nguyên nhanhy nhanh mắt kéo người đó lên, nhưng bảnthân lại mất trọng tâm nên ngã mạnh xuống đất. Nhưng người kia cũng khôngđứng thẳng nổi nên ngã đè lên người anh. Hai người cùng hô lên một tiếng,Thẩm Thanh Nguyên bất hạnh trở thành đệm lót. Thẩm Thanh Nguyên chỉ cảmthấy bên cổ có hơi lạnh, tóc người nọ phủ xuống, mang theo hương thơm nữtính đặc trưng. Tim anh đập nhanh hơn hai nhịp, đưa mắt nhìn xuống và thấymột góc mặt quen thuộc, tức khắc trong đầu nảy ra câu “Oan gia ngõ hẹp.”Đường Tâm đầu gục trên ngực anh, khuôn mặt hoảng hốt được trang điểmcẩn thận trông vô cùng nhẹ nhàng dễ chịu lúc này đây lại bần thần nhìn anhkhông chớp mắt.

“Xin, xin lỗi, là anh sao?” - Đường Tâm ngạc nhiên.

Thẩm Thanh Nguyên lạnh nhạt hỏi lại: “Tôi đỡ cô rồi, sao lại thành ra ngãsấp mặt thế này?”

“Tôi đi giày cao gót, trọng tâm không vững…” Đường Tâm đang giải thíchthì đột nhiên nhớ ra chuyện chính, “Anh có ý gì? Nói như kiểu tôi cố tình vấpngã để sàm sỡ anh vậy.”

Thẩm Thanh Nguyên thở dài: “Mặc kệ cô cố ý hay vô tình, bây giờ có thểđứng lên được không?”Đường Tâm lúc này mới nhớ ra là mình vẫn đang nằm trên ngực ThẩmThanh Nguyên, liền vội vàng bò dậy. Cảm giác mềm mại đè trên ngực biếnmất, nhưng hơi ấm vẫn lưu lại trên mặt Thẩm Thanh Nguyên. Anh lấy lại bìnhtĩnh, ngồi dậy:

“Lúc nãy cô có thấy Giang Nhất Thiên chạy ra ngoài không?”

“Không, không thấy.”

“Cô đến phòng thay đồ làm gì?”

“Đài truyền hình sắp xếp, có cảnh phỏng viên tập bắn. Tôi, ừm, muốn bắnsúng, cho nên qua bên này thay quần áo.” Đường Tâm cố gắng nói hết câu.

Thẩm Thanh Nguyên tràn đầy nghi ngờ: “Cô nói chuyện chuyện kiểu gìthế?”Đường Tâm bực dọc trừng mắt nhìn anh một cái, cô bị nói lắp còn khôngphải do anh à?

Cô rời tầm mắt sang chỗ khác, cố gắng giữ vững tâm tình thì mới nóichuyện khá hơn: “Tôi không gặp Giang Nhất Thiên, nhưng lúc nãy đứng từ xatôi có thấy một vận động viên nam xách theo quần áo đi vào phòng thay đồ.”

“Cậu ta không chạy mà là đi với tốc độ bình thường?”

“Đúng thế!”

Thẩm Thanh Nguyên cảnh giác: “Tôi cũng vừa từ phòng thay đồ ra ngoài,cũng không thấy có vận động viên nào đi vào thay đồ. Rốt cuộc là ai?”Đường Tâm lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Thẩm Thanh Nguyên. Anh nhảy dựng lên, chạythẳng đến phòng thay đồ. Quả nhiên, một cánh tủ phía dưới lúc nãy đóng chặtgiờ đây đang mở toang! Trước đó có người đã trốn ở đây, sau đó lẻn ra ngoài.

Người này nếu không phải là Giang Nhất Thiên thì chính là nam vận độngviên bí ẩn mà Đường Tâm trông thấy. Người này khẳng định có ý đồ mờ ám,sợ người khác bắt gặp nên mới trốn vào tủ quần áo.

“Cô chắc chắn lúc nãy có một nam vận động viên từ đây đi ra?” - ThẩmThanh Nguyên nắm chặt lấy cánh tay Đường Tâm.Đường Tâm bối rối rút tay ra: “Đúng thế.”

“Không nhìn nhầm chứ?”Đường Tâm nhìn Thẩm Thanh Nguyên và thấy buồn khi phát hiện ra rằng,tình yêu của cô dành cho Thẩm Thanh Nguyên vẫn nhiều hơn là oán hận. Côlắc đầu, hạ giọng nói một câu: “Không phải.”

Thẩm Thanh Nguyên buông tay Đường Tâm, trong lòng nặng nề. Hiện tại cóthể đoán ra có kẻ bên ngoài trà trộn vào trại huấn luyện, vô cùng khả nghi,không rõ mục đích.

“Thẩm Thanh Nguyên, anh đừng đi vội, phòng thay đồ nữ ở đâu?”

“Tự tìm đi, tôi phải đi tìm Giang Nhất Thiên.”

“Tìm ở chỗ nào, anh phải chỉ đường cho tôi chứ? Đạo diễn Chu vừa gọiđiện giục tôi rồi!” - Đường Tâm lòng nóng như lửa đốt.

Thẩm Thanh Nguyên quay đầu lại, chỉ tay về phía phòng thay đồ nam: “Dùsao bên trong cũng không có người, cô mau thay đồ đi, coi như đây là phòngthay đồ nữ.” Nói xong, anh xoay người đi luôn, ánh mắt không nhìn ĐườngTâm thêm giây nào nữa.Đường Tâm dậm chân bực tức. Đối mặt với người không tim không phổi,cô chẳng có cách nào cả. Lần này vô tình gặp được, hậu quả là Đường Tâmlại không bắn trúng bia. Chủ đề buổi phỏng vấn của đài truyền hình là “Phóngviên thể thao đến thăm khóa tập huấn mùa đông” trong đó có phân đoạn

“Phóng viên bắn súng.” Phóng viên bắn súng không cần có thành tích thật tốt,nhưng bắn không trúng phát nào thì cũng thật cạn lời. Chu Tổ Quang nhịnkhông được mà trào phúng: “Tiểu Đường, cô thật sự là vận động viên bắnsúng cấp hai quốc gia sao? Cô nói xem, bao giờ chúng ta có thể ghi hìnhthành công?”Đường Tâm không còn lời nào để nói, thấy thành tích bắn súng như vậy,bản thân cũng không hề tưởng tượng được. Cô hiện tại đang mặc áo da tạitrường bắn, nhiệt độ không khí rất thấp, nhưng bên trong áo da lại đầy mồ hôi.

“Ai nói vận động viên cấp hai sẽ không bắn trượt?” - Một giọng nói lạnhlùng vang lên sau lưng.Đường Tâm quay lại và thấy Đinh Phương đang cầm sổ ghi chép tiến tới.

Dáng người cô ấy cao gầy, mặc một chiếc áo khoác lông nhưng lại không gâycảm giác béo một chút nào.

“Học tỷ.” - Đường Tâm trong lòng có chút ngượng ngùng.Đinh Phương đi đến cạnh cô, trừng mắt nhìn Chu Tổ Quang: “Gặp tình hìnhnhư vậy mà anh còn dùng mấy từ đó gây áp lực thì trạng thái của cô ấy sẽcàng không tốt. Hiện tại mời anh lùi ra phía sau mười bước, cách xa chúng tôimột chút.”

Chu Tổ Quang há miệng nhưng một câu cũng không thể nói. Anh mặt màyxám xịt cầm camera lùi về phía sau vài bước. Đường Tâm vui vẻ nói nhỏ vớiĐinh Phương: “Học tỷ, anh sợ chị.”

“Không phải sợ, mà là muốn duy trì khoảng cách với người cũ.” ĐinhPhương nhàn nhạt bật cười, “Trong thời gian ly hôn, anh chủ động yêu cầu chomình ra khỏi nhà để có thể thoát nhanh hơn.”

Nhìn vẻ mặt Đinh Phương thật phóng khoáng, nhưng Đường Tâm vẫn nhậnra sự cô đơn phía sau nụ cười ấy. Đường Tâm ghé tai Đinh Phương thì thầm:

“Học tỷ, sau một thời gian quan sát, em phát hiện anh rể cũ đã có mùa xuânthứ hai rồi, chị yên tâm.”

“Không nhắc đến chuyện này nữa, nói việc trước mắt đi, em gặp lại ThẩmThanh Nguyên rồi à?” - Đinh Phương không có phản ứng khác lạ, nhanh chóngđổi đề tài. Đường Tâm ngập ngừng gật đầu.

“Em không đặt chú ý lên mục tiêu bắn súng, đương nhiên sẽ bắn trượt.”Đinh Phương nói, “Giờ thì nghe theo lệnh chị đây, nhắm hai mắt, hít thở bìnhthường bốn lần, nín thở đếm đến 4, sau đó chậm rãi thở ra…Tiếp tục đếm đến8, nín thở, rồi lại đếm đến 8…”Đường Tâm làm theo lời chỉ dẫn, dần dần thân thể được thả lỏng lại.

“Tốt rồi, hiện tại mở mắt nhìn thẳng vào hồng tâm, tập trung sự chú ý!” –Đinh Phương hạ lệnh.Đường Tâm giơ súng lên, ngắm bắn, bóp cò, một loạt động tác làm trongmột hơi. Thành tích hiện lên, là vòng 10.

“Em thấy chưa, em có thể làm được, tuy nhiên hiện tại quan trọng nhất vẫnlà giữ cho tâm trí bình tĩnh, ngàn vạn lần không được để thành tích tốt ảnhhưởng đến cảm xúc của em. Cảm xúc thay đổi cũng sẽ ảnh hưởng đến thànhtích bắn súng.” – Đinh Phương cổ vũ Đường Tâm.Đường Tâm lại một lần nữa cầm súng lên, liên tiếp bắn mười phát, đa sốđều trúng vòng 10 hoặc lệch chút xíu. Một phần nội dung cuối cùng cũng ghihình xong xuôi, sắc mặt Chu Tổ Quang cũng tốt lên không ít. Đinh Phương vẫnthờ ơ với Chu Tổ Quang như cũ, thi thoảng đối đáp một hai câu. Đường Tâmphát hiện, có Đinh Phương ở đây, Chu Tổ Quang đã kiềm chế hơn rất nhiều.

Sau khi đóng máy, Chu Tổ Quang lập tức kiếm cớ rời đi, Đường Tâm hàohứng hỏi Đinh Phương: “Học tỷ, bình thường chị đều giúp vận động viên điềuchỉnh tâm lý như thế này à?”

“Đây chỉ là cái cơ bản nhất thôi, rèn luyện tinh thần thi đấu thật sự là mộthệ thống khổng lồ.” Đinh Phương trả lời ngắn gọn mà đầy ẩn ý.

Từ khu bắn súng đi ra, hai người đến một phòng huấn luyện khác. Qua tấmcửa kính trong suốt dựng sát đất, Đường Tâm nhìn thấy rất nhiều vận độngviên đang đứng trên tấm ván không cân bằng, thân thể hơi đung đưa. Tấm vánnày là một miếng gỗ cứng, phía dưới là nửa hình cầu, muốn đứng vững thậtkhông dễ dàng tí nào.

“Đây là huấn luyện rèn tính ổn định, cũng là một phần rèn luyện tâm lý.”Đinh Phương nửa đùa nửa thật hỏi, “Có gợi lại quá khứ cho em không?”Đường Tâm cười cười: “Trước kia đâu có huấn luyện cái này, em không cóấn tượng gì cả.”

“Quy tắc thi đấu bắn súng có thay đổi, hiện tại là đấu loại trực tiếp, đặt rathách thức cực kỳ lớn về tâm lý chiến đấu của vận động viên, cho nên hiện tạibọn họ được tập luyện đa dạng hơn, trách nhiệm trên vai chị cũng lớn hơn.” -Đinh Phương có chút xúc động.Đường Tâm ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Học tỷ, em vẫn luôn tò mò,Thẩm Thanh Nguyên có trình độ bắn súng cao như vậy, nhưng sao lại chỉ làdự bị?”Đinh Phương giơ ngón tay cái lên với cô: “Em không hề lảng tránh ThẩmThanh Nguyên, có thể chủ động hỏi về cậu ta, có tiến bộ.” Cô mở sổ tay ghichép ra rồi đưa cho Đường Tâm, “Em xem này, đây là điện đồ cơ bắp củaThẩm Thanh Nguyên, đường cong này thể hiện khả năng thả lỏng cơ bắp củacậu ấy không phải quá tốt, cái này có liên quan đến trạng thái tâm lý của cậuấy. Trên thế giới này, có một kiểu người tựa như biển vậy, trên mặt thì bìnhtĩnh nhưng bên dưới thì vô vàn lớp sóng, Thẩm Thanh Nguyên chính là ngườinhư vậy. Chị và huấn luyện viên Trương đều cảm thấy cậu ấy không thể thamgia thi đấu quá nhiều, mà nên điều chỉnh trạng thái tinh thần hợp lý.”Đường Tâm thầm nghĩ tới cuốn sổ ghi chép dày đặc của Thẩm ThanhNguyên: “Như thế thì có vẻ không công bằng với anh ấy lắm nhỉ? Anh ấy rấtcố gắng, còn ghi chép công thức tính toán tầm bắn trên sổ nữa…”

“Em thấy rồi à?” – Đinh Phương ngạc nhiên.

“Giang Nhất Thiên cho em xem.” – Đường Tâm gật đầu.Đinh Phương thở dài: “Đây cũng là điểm mấu chốt, kỳ thật trạng thái tốtnhất của một vận động viên chính là ‘vui vẻ thi đấu’ chứ không phải chú trọngquá mức vào điều kiện thi đấu. Thẩm Thanh Nguyên ngoài việc thường xuyênchơi trò Sudoku* ra thì còn biết tính toán tầm nhìn chuẩn và độ lệch của điểmđạn rơi. Quá chú trọng chi tiết, ngược lại lại gây bất lợi cho cậu ấy khi thiđấu.”Đường Tâm trong lòng biết rõ sự nghiêm trọng nên không khỏi lo lắng, rồicô chợt nhớ ra: “Học tỷ, sao chị lại muốn kể với em mấy cái này?”Đinh Phương gập cuốn sổ ghi chép lại, ánh mắt sắc bén: “Bởi vì em làngười rất quan trọng đối với Thẩm Thanh Nguyên, chị tin rằng em sẽ giúpThẩm Thanh Nguyên đạt được trạng thái tâm lý tốt nhất.”Đường Tâm cho rằng mình nghe nhầm: “Học tỷ, chị đừng có đùa nữa.” Nửatiếng trước, anh ấy còn mặc kệ cô lạc đường, vô tình rời đi. Trong lòng anhấy liệu có vị trí nào cho cô sao?

“Tin chị đi, em có.” Đinh Phương đưa tay ra dấu phải nghe điện thoại, nóinốt một câu, “Có vấn đề gì thì cứ hỏi chị nhé.”

Một tiếng sau, Thẩm Thanh Nguyên cuối cùng cũng tìm được Giang NhấtThiên ở trường bắn đĩa bay. Lúc ấy, Giang Nhất Thiên đang lân la làm quenvới một nữ vận động viên mới: “Bắn đĩa á, nói ra sợ em không tin chứ tỷ lệcủa anh trăm phát trăm trúng.”

Nữ vận động viên cười cười: “Không tin đâu.”

Giang Nhất Thiên với lấy khẩu súng săn: “Anh đây sẽ dùng thực lực chứngminh cho em xem. Xem đây, đĩa vừa bay lên là bắn luôn, chỗ này có mắtngắm, tỷ lệ trúng đều dựa vào luyện tập mà ra.”

Trong lúc nói chuyện, từ phía xa máy bắn tung ra mấy cái đĩa màu đỏ,Giang Nhất Thiên tràn đầy tự tin mà giương súng ngắm bắn, nhưng sau khibóp cò, đĩa bay chậm rãi rơi xuống nhưng không có dấu vết bị bắn nát tungtóe. Giang Nhất Thiên xấu hổ: “Vừa rồi là anh thí dụ cho em thôi, nếu em bắnsúng thì đừng làm như anh vừa rồi. Giờ anh mới nghiêm túc, chú ý xem này.”

Một đĩa khác được bắn lên trời, Giang Nhất Thiên vội giơ súng ngắm bắn.

Nhưng đĩa bay vẫn không bị bắn hạ như trước.

“Khụ khụ, có người như anh đây sao? Làm mẫu bắn trượt tận hai lần choem xem.” Giang Nhất Thiên vẫn mạnh miệng. Nữ vận động viên nhếch mépcười. trong ánh mắt tỏ vẻ coi thường rõ ràng.

Thẩm Thanh Nguyên tiến tới, túm lấy tai Giang Nhất Thiên kéo lên: “Chúdám không bắn trúng phát nào?”

“Thẩm ca, đau quá! Đừng như vậy!” - Giang Nhất Thiên vội trả khẩu súngsăn cho nữ vận động viên, sau đó che tai lại. Chờ tới khi cậu ấy chạy tới đứngcạnh, Thẩm Thanh Nguyên mới buông Giang Nhất Thiên ra.

Giang Nhất Thiên càu nhàu: “Thẩm ca, anh không cho em tí mặt mũi nàocả. Nói thật với anh, em sau này không thi đấu, khóa huấn luyện mùa đông đốivới em chỉ là sân khấu ngang qua ghé lại thôi, em muốn giao lưu với mọingười.”

“Chỉ giao lưu với con gái thôi?” Thẩm Thanh Nguyên nheo mắt lườm cậuta một cái, “Anh hỏi chú, có phải chú trốn anh nên chui vào tủ đồ phòng thayquần áo cho nam không?

Giang Nhất Thiên hoang mang: “Thẩm ca, em có khôn lỏi thì cũng phải cónguyên tắc, rõ ràng là có cửa sổ để chui ra, sao em còn phải trốn?”

Thẩm Thanh Nguyên nhìn vẻ mặt cậu ta không giống như đang nói dối,trong lòng càng gấp gáp. Đây chứng tỏ lúc ấy đúng là có người khả nghi tràtrộn vào trại rồi. Đúng lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, ThẩmThanh Nguyên móc di động ra nghe máy, từ trong máy truyền đến giọng nóicủa Đỗ Lăng Phong: “Bạn già, gần đây thế nào rồi? Gọi cho mày khó vê lùnha!”

“Vừa rồi người trốn ở phòng thay đồ là mày?” - Thẩm Thanh Nguyênnghiêm nghị nhăn mặt.Đỗ Lăng Phong cười haha trong điện thoại: “Đỗ Lăng Phong tao cửa có thểđi thì sao phải trèo cửa sổ, tao trốn mày làm gì? Có cần không?”

“Mày vừa nói cái gì?”

“Tao chào hỏi mày một câu,” Đỗ Lăng Phong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo,

“Tao sẽ tìm cách gặp mày một lần. Một ngày nào đó, mày sẽ là bại tướngdưới tay tao!”

Chữ cuối cùng truyền đến, điện thoại liền bị ngắt.

Thẩm Thanh Nguyên có chút bất lực, cất điện thoại vào túi. Đỗ Lăng Phonglàm phiền anh không phải ngày một ngày hai, trước đây anh không để ý, nhưnggần đây cứ nghe giọng Đỗ Lăng Phong là cực kỳ khó chịu.

“Thẩm ca, ai vậy?” - Giang Nhất Thiên dò hỏi.

Thẩm Thanh Nguyên không khách khí véo tai cậu ta lần nữa: “Đừng lắmlời, đi gặp huấn luyện viên với tôi!”

Anh áp giải Giang Nhất Thiên về lại sân tập, cũng không dám chậm trễ, vộivàng báo cáo sự việc cho huấn luyện viên Trương. Huấn luyện viên suy nghĩthật lâu rồi nói: “Tôi đến báo cáo với phía bảo vệ, mấy ngày này chú ý hơn,đừng mắc lỗi.”

Giang Nhất Thiên cúi đầu, len lén chui sang bên cạnh tính chuồn đi thì nghethấy câu tiếp theo của huấn luyện viên Trương: “Giang Nhất Thiên, cậu luyệnbắn súng thêm một tiếng, tập cho tốt vào.”

Không chờ Giang Nhất Thiên phản ứng lại, huấn luyện viên lại bồi thêmmột câu: “Hơn nữa, không phải cậu vẫn luôn muốn nổi tiếng sao? Để tôi giúpcậu.”

“Huấn luyện viên…” - Giang Nhất Thiên xụi lơ.

“Dựa vào hành vi lần này của cậu sẽ tiến hành thông báo phê bình cho toànkhu biết, ghi phạt.”

Giang Nhất Thiên hai mắt tối sầm lại: “Thông báo phê bình? Thanh danhmột đời của em…”

Thẩm Thanh Nguyên đâm thêm một nhát nữa: “Chú mà cũng có thanh danhư?”

Giang Nhất Thiên tức đến phồng má trợn mắt.

Hồ sơ thông báo văn hay chữ tốt, một phát liền truyền ra ngoài, độ nổi tiếngcủa Giang Nhất Thiên một đường bay lên vù vù. Dường như mỗi người đềubiết đội tuyển bắn súng Q có cậu Giang Nhất Thiên trốn huấn luyện.

Trong căng-tin trại huấn luyện, Giang Nhất Thiên bê khay cơm đi lấy đồ ăn.

Cậu đi đến trước một khoang, chỉ vào đùi gà: “Cho tôi cái lớn nhất.”

Cô gái nhỏ phát đồ ăn nhìn cậu một cái rồi gắp cho cậu cái đùi gà bé nhất.

“Này, cô có phân biệt được to nhỏ không hả? Tôi muốn cái to nhất.” GiangNhất Thiên qua ô cửa nhỏ chỉ vào cái đùi gà cỡ bự.

Cô gái nhỏ đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời rất có thần thái.

Cô đập mạnh thìa múc cơm: “Ăn ăn ăn! Cậu có điều kiện tốt như vậy lạikhông chăm chỉ tập luyện, thật muốn bỏ đói cậu ba ngày để xả bực! Cho cậucái đùi bé nhất thì làm sao?”

Vận động viên bên cạnh liền cười ầm lên, Giang Nhất Thiên mặt đỏ bừngnhư trái gấc chín, bưng khay cơm quay lại dãy bàn ăn. Cậu đến ngồi xuốngtrước mặt Thẩm Thanh Nguyên “bán thảm”: “Thẩm ca, hiện tại đến người xớicơm cũng cà khịa em!”

“Vậy mới tốt, như thế trí nhớ của cậu mới phát triển được.” – Thẩm ThanhNguyên thờ ơ nói một câu, liếc mắt về khu phát đồ ăn. Nhưng vừa nhìn mộtcái anh đã dừng hình. Cô gái phát đồ ăn kia tuy chỉ lộ ra đôi mắt nhưng ThẩmThanh Nguyên liếc qua thôi cũng nhận ra cô. Anh từng gặp cô ở Đại hội thểthao tại trường trung học, khu bắn súng.

Giang Nhất Thiên bực bội cắn một miếng đùi gà, chú ý thấy Thẩm ThanhNguyên có chút khác lạ: “Thẩm ca, anh nhìn gì đấy?” Vừa hỏi, cậu vừa quayđầu lại xem. Đúng lúc này, Đường Tâm cũng vừa đến khu lấy đồ ăn.

Thực hiện phỏng vấn mấy ngày liên tiếp, Đường Tâm quyết định đến nhà ăntrại huấn luyện dùng bữa. Cô vừa mới lấy xong một món thì thấy bóng dángmột người chạy vù tới. Người kia còn gọi to một tiếng: “Chị, mời em ăn cơmđi.”Đường Tâm ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt cực kỳ vui vẻ của Đường LậpKỳ. Cậu huơ huơ khay cơm lên: “Đúng lúc hết tiền.”

“Thật là oan gia ngõ hẹp.”Đường Tâm bỗng nhớ lại, Đường Lập Kỳ đã nói qua với cô rằng cậu đăngký vừa học vừa làm tại đại học, xin làm tình nguyện viên tại trại huấn luyệnmùa đông. Cô sắp xếp lại phiếu cơm vừa mua, đưa một phần thừa cho ĐườngLập Kỳ. Đường Lập Kỳ bĩu môi: “Tổn thương bảo bảo ghê luôn! Chị, trướcđây không phải chị gặp em là cực kỳ vui sao?”Đường Tâm trợn mắt: “Xem ra em không chỉ đau mắt mà trí nhớ cũng cóvấn đề nhỉ, chị gặp em vui vẻ lúc nào?”Đường Lập Kỳ hihi cười nói: “Là em gặp chị thì cực kỳ hạnh phúc.”

Hai chị em mỗi người một câu buôn chuyện, nhưng lại khiến Giang NhấtThiên hiểu nhầm. Cậu dài giọng, mập mờ trêu: “Ái chà hóa ra Thẩm ca đangngắm Đường mỹ nhân hả?”

Thẩm Thanh Nguyên che giấu ánh nhìn: “Không có, để yên cho tôi ăncơm.”

“Đường mỹ nhân…”

“Tôi và Đường Tâm thật sự không có quan hệ gì cả, bất kể là quá khứ, hiệntại hay sau này cũng thế.” Thẩm Thanh Nguyên chặn họng Giang Nhất Thiên.

Giang Nhất Thiên cảm thấy lạnh gáy, bất đắc dĩ cúi đầu ăn cơm. ThẩmThanh Nguyên ăn được một nửa, ngẩng đầu nhìn thấy Đường Tâm đã chọnxong, cũng đang nhìn anh. Hôm nay tuyết rơi, bông tuyết từ cửa sổ bay vào,khiến khuôn mặt cô trắng trẻo đến động lòng người. Chỉ là Thẩm ThanhNguyên xưa này lòng dạ sắt đá, nhìn thoáng qua rồi liếc mắt đi chỗ khác,giống như trong lúc vô ý nhìn thấy người lạ. Đường Tâm cảm giác có ngườiđấm mạnh vào lòng.

“Chị, đó là Thẩm Thanh Nguyên! Chị thấy được không?” - Đường Lập Kỳbên cạnh không ngừng kích động.

“Không thấy!”

“Người to như bánh xe bò vậy mà chị không thấy?”

“Chị đau mắt!” – Đường Tâm không tức giận, gạt tay Đường Lập Kỳ, đi vềhướng khác. Cô chọn chỗ quay lưng về phía Thẩm Thanh Nguyên rồi ngồixuống. Cái gọi là “người cũ”, tất cả đều là oan gia!

Thẩm Thanh Nguyên liếc mắt nhìn bóng dáng Đường Tâm, trong lòng cóchút mất mát.

Hai ngày sau, khóa huấn luyện mùa đông mở lớp chào đón tập thể vận độngviên. Sau khi học xong đã là 9 giờ tối, nhóm vận động viên ồn ào trở lạiphòng thay đồ. Thẩm Thanh Nguyên sau khi thay quần áo, đảo mắt nhìn mọingười một lượt rồi chọc vào người Giang Nhất Thiên hỏi: “Mấy hôm nay cóthấy Trần Hải không?”

“Cậu ấy là hạt giống quan trọng, em trốn lần thứ 800 thì cậu ấy cũng chẳngtrốn được lần nào! Anh yên tâm đi.” - Giang Nhất Thiên vừa trêu vừa dùngkhăn bông lau mồ hôi.

Thẩm Thanh Nguyên lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Anhcùng Giang Nhất Thiên trở về ký túc xá, sờ vào túi quần thì phát hiện chìakhóa không ở trong túi. Anh chào huấn luyện viên Trương một câu rồi vònglại. Thế nhưng vừa đến khu bắn súng thì phát hiện đèn bên trong vẫn sáng.

Thẩm Thanh Nguyên nhất thời nhiệt huyết dâng trào, từng bước chạy vào sântập bắn. Đường Lập Kỳ là tình nguyện viên đang dọn dẹp ở sân, thấy anh đivào thì vui vẻ chạy ra đón:

“Thẩm Thanh Nguyên! Cuối cùng em cũng có thể nói với anh rồi, anh làthần tượng của em!”

“Cậu là tình nguyện viên?” - Thẩm Thanh Nguyên vừa đáp lại cho có lệ,vừa nhìn xung quanh. Anh phát hiện ở vị trí xa nhất, có một người đang tậpđộng tác cầm súng. Thẩm Thanh Nguyên nhíu mày, nếu anh nhớ không nhầm,vận động viên được đăng ký đều đã trở về đơn vị. Người này là ai?Đường Lập Kỳ không phát hiện Thẩm Thanh Nguyên khác lạ, miệng lưỡivẫn nhanh nhảu: “Em nói anh nghe, em cực kỳ sùng bái anh! Chị của em cũnglà fan của anh, chị ấy còn từng phỏng vấn anh đấy…”

“Tránh ra.” - Thẩm Thanh Nguyên đẩy Đường Lập Kỳ sang một bên rồi lậptức hướng phía vị trí tập bắn trong cùng đi vào. Người kia phát hiện anh đếngần liền bỏ súng ngắn xuống, cúi đầu chuồn ra ngoài. Thẩm Thanh Nguyên ratay nhanh như chớp, một phát đã chụp được cánh tay người kia. Người nọcàng vội vàng, muốn bẻ tay Thẩm Thanh Nguyên nhưng bẻ cả nửa buổi cũngkhông làm mấy ngón tay đang giữ chặt nhúc nhích tí nào. Thẩm Thanh Nguyênkhông nhịn được mà bật cười. Thân là một vận động viên bắn súng chuyênnghiệp, nếu đến sức lực không chế còn không có thì cần gì tập nữa.

“Cô là ai? Không phải người trong đội đúng không?” - Thẩm ThanhNguyên dùng sức đẩy người nọ ngã trên mặt đất.

Người nọ hét “A” một tiếng, ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn Thẩm ThanhNguyên. Cô nàng run bần bật nói: “Tôi, tôi…”

Thẩm Thanh Nguyên ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ ra cô gái nhỏ trước mắt là ai,chính là cô gái phát cơm, cũng là cô gái tóc ngắn hỏi thăm anh ở khu tập bắntrường trung học.

“Là cô?” - Lần này ngược lại là Thẩm Thanh Nguyên ngây ngốc.

Cô gái sợ tới mức một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói.Đường Lập Kỳ cũng bị hù dọa: “Cậu là nữ? Tôi cứ tưởng cậu là…”

“Đừng nói nữa, xin cậu đừng nói.” - Cô gái năn nỉ Đường Lập Kỳ.

Thẩm Thanh Nguyên quay lại nhìn Đường Lập Kỳ: “Nói đi, cô ấy mạodanh ai chui vào đây? Chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, phải khai trừ!” Anhnhớ tới Đại hội thể dục ở trường trung học, cô gái cũng trà trộn vào khu bắnsúng như thế, xem ra là lại tái phạm.Đường Lập Kỳ mặt vô tội nói: “Em không biết gì cả.”

Cậu nhân lúc Thẩm Thanh Nguyên không để ý, vội nhảy sang một bên gọiđiện cho Đường Tâm: “Chị, xảy ra chuyện rồi, đội bắn súng khả năng có tinxấu!”

Lúc này, Đường Tâm đang ở trong khách sạn sấy tóc, nhận được điện thoại,cô thiếu điều quăng luôn cái máy sấy: “Cái gì? Em nói rõ cho chị xem nào!”

Càng nghe, cô càng thấy sợ.

Tại sân tập bắn súng, cô gái nhỏ vẫn không chịu nói thật. Thẩm ThanhNguyên bắt đầu nôn nóng, anh vốn không muốn làm gì quá đáng, bất đắc dĩquy định chính là quy định, anh chỉ có thể báo cáo sự thật. Anh vừa mới cúingười, muốn kéo cô gái đi thì có một bóng người vọt từ bên ngoài vào.

“Chị! Chị có sao không?” – Trần Hải chạy nhanh đến, đỡ cô gái đang ngồibệt dưới đất đứng dậy. Cậu ấy tuổi trẻ phơi phới, rất có tài, mới mười chíntuổi mà đã gặt hái được huy chương quốc giải bắn súng quốc gia và quốc tế,và luôn có mặt trong danh sách tuyển thủ trọng điểm của đội bắn súng.

Thẩm Thanh Nguyên ngạc nhiên: “Hai người là chị em?” Anh càng khôngthể tin được, người vi phạm quy định của đội lại là Trần Hải.

“Chị em sinh đôi.” – Trần Hải không dám nhìn vào mắt Thẩm ThanhNguyên.

Thẩm Thanh Nguyên vỡ lẽ, khó trách vì sao lần đầu gặp cô gái này anh lạithấy quen mặt đến thế, hóa ra là chị em sinh đôi với Trần Hải. Nếu cô gái nàytừ đầu khóa huấn luyện mùa đông đã lợi dụng thân phận của Trần Hải để lénvào sân tập, vậy thì người ở phòng thay đồ chắc chắn là cô ấy.

“Cô tên là gì?” – Anh nhìn về phía cô gái.

“Trần Ninh” – Cô gái nhỏ giọng trả lời.

Trần Hải không đợi Thẩm Thanh Nguyên hỏi đã nói luôn: “Đội trưởng, anhtha cho bọn em lần này đi! Bình thường đều do em để chị ấy trà trộn vào sântập, hôm nay mới lần đầu tiên luyện tập súng ống! Thật sự chỉ có lúc này thôi!

Em thề!”

“Hai người loạn quá rồi! Các chỗ khác đều có thể châm chước, nhưng vềquản lý súng ống thì có quy định nghiêm ngặt. Trần Hải, cậu cũng đã vào độiQ từ đầu năm, hẳn là hiểu rõ hậu quả hơn tôi rất nhiều. Tôi không giúp đượccâu, cậu chỉ có thể theo về đội giải thích.” – Thẩm Thanh Nguyên hơi đaulòng, nét mặt ủ rũ.

Trần Ninh sợ đến mức nước mắt chảy thành hàng, nắm lấy tay Thẩm ThanhNguyên cầu xin: “Cầu xin anh, là do tôi sai, không liên quan đến em trai! Làdo tôi quá thích bắn súng nên cứ đòi em trai giúp tôi…” Cô giống như mộtcon nai nhỏ bị dọa sợ, khóc lóc, đau lòng.

Thẩm Thanh Nguyên cố gắng không cho bản thân mềm lòng, ngắn gọn nóimấy chữ: “Quy định chính là quy định.”

Trần Hải bỗng nhiên kích động, nhảy vọt tới chỗ tập bắn, cầm ngay khẩusúng ngắn chĩa vào Thẩm Thanh Nguyên: “Đừng có chọc tức tôi, tôi khôngnương tay đâu!”

Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.Đường Lập Kỳ bị dọa sợ đến hóa đá, đứng im tại chỗ không dám thở.

Giọng Trần Ninh run rẩy: “Trần Hải, em điên à? Bỏ súng xuống!”

“Không bỏ! Hôm nay là do anh ấy ép chết chúng ta!” – Trần Hải mắt đỏngầu lên.

Thẩm Thanh Nguyên mặt vẫn lạnh như tiền, chỉ thờ ơ nói: “Trần Hải, từngày đầu tiên gia nhập đội, thầy Trương đã dặn chúng ta, họng súng chỉ chĩavào hồng tâm, không phải nhắm bắn vào bất cứ ai.” Đối với bọn họ, đâykhông phải vũ khí mà là một thiết bị thể thao hạng nhất. Về điểm này, TrầnHải so với người khác càng hiểu rõ hơn.

Trần Hải mắt rơm rớm, nhưng cậu vẫn không buông khẩu súng ngắn xuống:

“Thẩm Thanh Nguyên, chúng ta không quá thân thiết, nhưng tốt xấu cũng đãhuấn luyện cùng nhau ba năm. Em chỉ xin anh lúc này thôi, có được không?”

Họng súng màu đen ngừng lại cách vị trí của Thẩm Thanh Nguyên hai mươicentimet, dường như muốn nhả ra một viên đạn ngay lập tức, hay như một hốđen muốn nuốt trọn anh vào trong.

Thẩm Thanh Nguyên nhắm mắt lại, cảnh tượng máu me năm năm trước lạihiện lên trong trí nhớ. Tiếng đạn rít lên, một âm thanh tuyệt vọng kêu lên, lòngbàn tay tràn ngập máu…Nhưng khi anh mở mắt ra, vẫn kiên quyết như cũ: “Không được.”

Trần Hải hét lên một tiếng giận dữ, ngón tay đặt trên cò súng. Trần Ninhbỗng nhiên giống như một mũi tên bay ra phía trước, muốn giật khẩu súng rakhỏi tay cậu.Đoàng! Một tiếng súng vang lên.

Thẩm Thanh Nguyên ngơ ngẩn nhìn Trần Hải đang ngồi thụp dưới đất, TrầnNinh nắm chặt lấy nòng súng và khóc thút thít: “Em làm gì thế? Đứa em ngốcnày…”Đường Lập Kỳ ngồi bệt xuống, vỗ vỗ ngực vì may mắn sống sót sau tainạn: “Mình không trúng đạn, không trúng đạn…”

Thẩm Thanh Nguyên bước nhanh tới rồi giật lấy khẩu súng khỏi tay TrầnHải, đóng chốt an toàn lại. Đây là súng lục bán tự động công suất caoBrowning, một khẩu súng tốt như vậy lại dùng để xả giận, rất không đáng.

May mắn không có người nào thương vong, nếu không cuộc đời vận động viêncủa Trần Hải sẽ thật sự chấm hết.

Nhưng lo sợ điều gì thì nó sẽ đến, Thẩm Thanh Nguyên vừa mới nghĩ liềnnghe thấy một tiếng rên rỉ sau lưng. Trong lòng tràn ngập sợ hãi, anh quay lạivà thấy Đỗ Lăng Phong đang nằm sấp ở cửa, áo khoác da màu nâu có dòngmáu chảy ra, máu từ trên vai chảy xuống từng giọt từng giọt. Trần Hải và TrầnNinh cũng đã trông thấy cảnh tượng này, lập tức sợ tới mức mặt mũi trắngbệch.Đường Lập Kỳ hoang mang lo sợ nói: “Em đi đây, có người bị thương thậtrồi…”

Toi rồi. Lúc này, trong đầu Thẩm Thanh Nguyên chỉ có lại một suy nghĩ.

Khi Đường Tâm chạy tới phía ngoài sân tập bắn súng, Đỗ Lăng Phong đãđược đội y tế sơ cứu và đang đưa lên xe cứu thương. Anh nhìn thấy ĐườngTâm, rướn mày rồi huýt sáo một cách yếu ớt. Đỗ Lăng Phong bị như vậy màvẫn không quên tán gái làm Đường Tâm dở khóc dở cười, cô nhảy lên xe cấpcứu mà không giải thích gì. Bác sỹ đi theo lập tức đuổi Đường Tâm xuống:

“Cô là ai? Không thể đi theo đến viện được.”

“Cho cô ấy ở lại đi.” Đỗ Lăng Phong nằm trên cáng bỗng nói một câu, “Côấy là người thân của tôi, bà vợ giặc, không trông thấy cô ấy thì tôi chết thậtđấy.”

Bác sỹ mặt giật giật, lùi vào trong nhường chỗ cho Đường Tâm, xoay ngườicắm kim ống truyền cho Đỗ Lăng Phong, cũng quan sát xem anh có triệuchứng gì không.Đường Tâm yên lặng ngồi xuống, trong lòng cũng vô cùng phục Đỗ LăngPhong nói dối không chớp mắt, xạo quần giỏi đến mức không cần xé nháp.

Xe cứu thương chuẩn bị đi, Thẩm Thanh Nguyên cũng tính theo sau. Huấnluyện viên Trương nhanhy giữ chặt anh lại: “Khóa huấn luyện mùa đông cóquy định, ngày mai cậu còn có buổi tập, tôi đi là được.”

“Huấn luyện viên, tôi có quen người bị thương.” Thẩm Thanh Nguyên giảithích, “Có thể giữ lại Trần Hải hay không sẽ do cậu ta quyết định, tôi phải đithuyết phục cậu ta.”

“Thôi được rồi, cậu đi cùng tôi.” – Huấn luyện viên Trương đáp ứng.

Thẩm Thanh Nguyên đi theo ông lên xe, khi nhìn thấy Đường Tâm ngồi bêntrong thì hơi ngạc nhiên. Đường Tâm hắng giọng: “Ừm, tôi có quen người bịthương.”

“Đâu phải quen không, quá quen luôn ấy.” - Đỗ Lăng Phong cố ý nói bằnggiọng vô cùng mập mờ, hô hô cười nhìn mặt Thẩm Thanh Nguyên mặt dàingoẵng.Đường Tâm hỏi dò: “Đỗ Lăng Phong, anh bây giờ vừa nói vừa cười, xemra vết thương cũng không nặng lắm nhỉ?”

“Đau, ai nói không nặng, anh cảm thấy mình sắp lịm đi rồi.” Đỗ LăngPhong quơ quơ cánh tay cắm đầy kim tiêm lên.

Bác sỹ ngồi bên lập tức quát to: “Đừng nói chuyện, giữ sức đi.”

Xe cứu thương lập tức im ắng từ trên xuống dưới, chỉ có tiếng còi hụ 120đặc trưng phía ngoài vang lên. Khi đến bệnh viện gần nhất, đám Đường Tâmnhảy xuống xe, bác sỹ cùng y tá đưa cáng xuống rồi mau chóng đẩy Đỗ LăngPhong vào phòng trị liệu. Đường Tâm vừa định chạy theo thì huấn luyện viênTrương giữ cô lại:

“Đồng chí phóng viên, sự cố lần này có liên quan đến tiền đồ của một cậubé, hy vọng cô sẽ không đưa tin.”Đường Tâm lập tức hiểu ý, hơi mỉm cười: “Huấn luyện viên Trương, thầyyên tâm. Tôi thật sự có quen người bị thương, cho nên muốn đến xem, ngoàira tôi không có ý gì khác.”

“Cám ơn” – Huấn luyện viên Trương thở dài, không khỏi tiếc cho Trần Hải.

Trần Hải là hạt giống tốt được ông phát hiện, lúc ấy ông cảm thấy Trần Hảivà Thẩm Thanh Nguyên là hai thiên tài bắn súng chạy song song với nhau.

Nhưng hôm nay Trần Hải lại gây ra rắc rối lớn như vậy, phê bình dạy dỗ làkhông thể tránh, xử phạt cũng không thể bỏ qua. Nếu sự tình bay đến tai Cụcthể thao, Trần Hải chắc chắn sẽ bị khai trừ khỏi đội bắn súng.

“Đội bắn súng sẽ chịu chi phí chữa trị và thuốc men. Chờ Trần hải bìnhtĩnh lại, tôi sẽ dẫn cậu ấy đến đây xin lỗi, hy vọng nạn nhân có thể thôngcảm.” – Huấn luyện viên Trương nói.Đường Tâm nhếch khóe miệng, nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Nguyên nãygiờ vẫn luôn im lặng đứng cạnh. Lông mày của anh từ đó đến giờ vẫn luônnhíu chặt không giãn ra, xem ra anh cũng đoán được tình cảnh không quá lạcquan này. Cũng khó trách, vì dù sao Đỗ Lăng Phong là tay súng được nhiềungười yêu thích. Cánh tay đối với anh ấy quan trọng không khác gì tính mạng.

Bác sỹ sau khi chẩn đoán đã nhanh chóng quay lại, may mắn vết thươngkhông ảnh hưởng đến mạch máu và xương cốt, chỉ bị thương ngoài da, sẽ đểlại vết sẹo lớn. Nói cách khác, vết thương này không ảnh hưởng đến trình độbắn súng của Đỗ Lăng Phong. Thầy Trương nghe xong kết quả chẩn đoán liềnthở phào nhẹ nhõm, ông quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Nguyên và ĐườngTâm: “Bị thương không nặng mà sao hai người biểu cảm căng thẳng thế?”Đường Tâm chần chừ rồi nói: “Thầy Trương, theo ý tôi, thương thế nhưvậy cũng đủ cho Đỗ Lăng Phong yêu sách rồi.”

Thẩm Thanh Nguyên đồng tình: “Cậu ta đúng là cực phẩm.”

“Này…Chúng ta trước hết không nói chuyện này, đi vào thương thảo cùngĐỗ tiên sinh đi.” – Thầy Trương làm bộ đi vào phòng bệnh.Đúng lúc này, có tiếng nói vang lên từ cuối hành lang: “Xin hỏi Đỗ LăngPhong nằm ở phòng nào?”Đường Tâm quay lại thì thấy Từ Điển đang đứng trước mặt hộ lý, cònngười này đang cúi đầu tra danh sách bệnh nhân nằm viện. Cô lúc này khôngtrang điểm, bên ngoài tùy tiện mặc một bộ đồ bằng vải nhung, tóc cũng khôngchải chuốt gì, có chút rối. Nếu Đường Tâm nhớ không nhầm, đây là lần đầutiên cô nhìn thấy Từ Điển để mặt mộc.

Thầy Trương cũng thấy Từ Điển, vội nhỏ giọng hỏi Đường Tâm: “Là ngườinhà bệnh nhân?”Đường Tâm thở dài: “Một cực phẩm khác.”

Sắc mặt thầy Trương nhanh chóng thay đổi.

Từ Điển vội vã chạy tới trước, nhìn thấy Đường Tâm đứng ở cửa phòngbệnh thì vô cùng sửng sốt, “Sao cô lại ở đây?”

“Ừm, lúc chuyện xảy ra tôi ở gần đấy, cho nên đi theo đến đây luôn.”Đường Tâm nhẹ nhàng nói, “Đây là huấn luyện viên Trương, Đỗ Lăng Phongnếu có yêu cầu gì đều có thể đề xuất. Thầy Trương, đây chính là bạn gái củaĐỗ Lăng Phong, Từ tiểu thư.”

“Xin chào Từ tiểu thư.” – Thầy Trương đưa tay ra.

Từ Điển kiêu ngạo vòng tay lại, cũng không đưa tay ra. “Tôi muốn biết tạisao Đỗ Lăng Phong lại bị thương, mấy người đóng vai trò gì trong vụ này?”

Thầy Trương không biết trả lời ra sao, uể oải rút tay về. Từ Điển cũngkhông đợi thầy trả lời mà quay đầu đi vào phòng bệnh. Trong phòng, Đỗ LăngPhong nửa nằm nửa ngồi trên giường, cánh tay trái đã quấn băng vải, trên mubàn tay vẫn còn sót vài giọt máu. Cô giật mình, lập tức nước mắt lã chã rơi:

“Lăng Phong… Anh sao rồi?”Đỗ Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Từ Điển, mặt không biểu lộ gì. ThầyTrương cũng chạy nhanh vào phòng bệnh, Thẩm Thanh Nguyên cũng theo sátsau lưng, Đường Tâm vỗ ngực, bỗng nhiên có cảm giác như sắp ra trận.

Hai cực phẩm, thực sự khó đối phó rồi!

“Lăng Phong, thật sự không nghĩ sự tình lại ra như vậy, thế nào em cũngphải đòi lại công bằng cho chồng!” – Từ Điển cúi đầu, nước mắt rơi xuống.Đường Tâm không thể không bội phục Từ Điển, ngữ điệu vô cùng nhu mìmềm mại như nước, khiến trong lòng cô cũng cảm thấy cảm động. Không ngờ,Đỗ Lăng Phong lại ném cho Từ Điển một cái gối: “Đừng khóc lóc nữa, ngườikhác không biết còn tưởng anh ngỏm rồi.”

Từ Điển sửng sốt, hiển nhiên vô cùng mất mặt, chỉ biết nói: “Em sẽ làm ranhẽ. Ở nhà nhận được điện thoại của bệnh viện, em lúc ấy không biết anh bịthương thế nào, cả người muốn điên rồi.”Đỗ Lăng Phong như cười như không nhìn cô: “Bệnh viện gọi cho em? Saobệnh viện lại gọi cho em?”

Từ Điển xấu hổ cười: “Chẳng lẽ không phải anh bảo hộ lý gọi sao?”

“Aida, hiểu lầm cả thôi.” – Đỗ Lăng Phong lấy điện thoại ra, bất cần đờiquẹt quẹt màn hình, “Tiểu Điển, nói thật với em, anh lưu tên em trong danh bạlà ‘Mẹ Từ’ nên làm hộ lý hiểu lầm, gọi điện thoại cho em đó.”

“Mẹ…Mẹ Từ?” – Từ Điển ngập ngừng hỏi lại.Đỗ Lăng Phong cười haha: “Em xem, ngày thường em la hét suốt, so vớimẹ anh còn nói nhiều hơn, tên này quá là hợp với em còn gì?”

Trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt Từ Điển cực kỳ thú vị.Đường Tâm nhịn không được liền phì cười một tiếng. Từ Điển quay phắtlại, đùng đùng nổi giận trừng mắt lườm cô một cái. Cái này không quan trọngbằng việc cô cũng thấy thầy Trương cũng đang nín cười.

“Có cái gì buồn cười thế?” – Từ Điển tức muốn hộc máu.

Thầy Trương nhanh chóng ho khan hai tiếng, muốn nhịn cười nhưng kết quảhoàn toàn ngược lại, ông cũng cười thành tiếng.

Từ Điển xấu hổ đến mức muốn chui xuống lỗ, chỉ biết cầu cứu Đỗ LăngPhong: “Lăng Phong, anh đang trêu em đúng không?...”

“Không phải.” – Đỗ Lăng Phong không cười nữa mà nghiêm túc nói, “Nóiđến đây rồi mà em vẫn không hiểu là anh đang đuổi em đi à? Nếu em chưa rõthì anh nói thẳng ra vậy, anh bị thương, tâm trạng cực chán luôn ấy, cho nênanh không muốn gặp em.”

Từ Điển run rẩy đứng lên: “Lăng Phong, anh… Anh…”

Mặt mũi của cô hôm nay coi như bị quét sạch không còn tí gì. Đường Tâmbỗng nhiên cảm thấy hối hận, đáng lẽ mình không nên theo đến bệnh viện. Vớilòng dạ Từ Điển, vì cô trót thấy cảnh cô ấy thảm hại rồi, sau này không phảicô ấy sẽ ghi hận trong lòng sao? Đường Tâm còn chưa kịp nghĩ ra kế sách đốiphó thì Từ Điển đã ôm mặt khóc chạy ra ngoài. Đỗ Lăng Phong thở phào mộthơi: “Không khí thoáng đãng hơn nhiều rồi.”

“Đỗ tiên sinh, tôi thay mặt Trần Hải xin lỗi anh, hy vọng anh có thể tha thứcho cậu ấy và cho cậu ấy một cơ hội. Anh có yêu cầu gì thì cứ đề xuất vớitôi.” – Thầy Trương chân tình nói với Đỗ Lăng Phong.Đường Tâm nhìn thầy Trương hai bên tóc mai đã bạc, có chút chua xót.

Trong lòng thầy Trương, Trần Hải đã không còn là học trò, mà là thân như conđẻ. Thẩm Thanh Nguyên cũng nói: “Đỗ Lăng Phong, Trần Hải vẫn còn là trẻcon, hy vọng cậu đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân…”

“Hô hô, trẻ con.” Đỗ Lăng Phong ngắt lời Thẩm Thanh Nguyên, ánh mắtkiêu ngạo quét qua một lượt, “Các người không phải hỏi yêu cầu của tôi sao?

Yêu cầu của tôi rất đơn giản, không cần một đồng bồi thường nào, tôi chỉ cầncác người đăng báo xin lỗi, khai trừ Trần Hải.”

Thầy Trương kinh hãi, vội nói: “Đỗ tiên sinh, cậu làm gì phải một hai bópnát tương lai của Trần Hải? Cậu nghĩ kỹ lại đi, được không?

“Cũng được, cấm Trần Hải thi đấu mười năm đi.”

Cấm mười năm, khác gì chặt tay phải của Trần Hải. Thẩm Thanh Nguyênhai tay nắm chặt, mu bàn tay nổi gân xanh, tựa như đang nhịn cảm xúc xuống.Đường Tâm cuối cùng không nhịn được liền nói: “Đỗ Lăng Phong, anh đừngbắt nạt người khác quá đáng! Đúng, Trần Hải vi phạm quy định quản lý súngống là sai! Vậy anh thì sao? Đêm hôm khuya khoắt trốn vào trại huấn luyệnmùa đông làm gì, anh không có tí trách nhiệm nào à?”Đỗ Lăng Phong trên mặt dần tắt nụ cười: “Đường Tâm, nếu cô chịu cầu xintôi, tôi thật ra có thể suy nghĩ không truy cứu trách nhiệm Trần Hải.”Đường Tâm trong lòng vui mừng, vừa định nói thì Thẩm Thanh Nguyên đưatay ra ngăn lại. Cô bất ngờ, ngơ ngẩn quay đầu nhìn Thẩm Thanh Nguyên, chỉthấy trên mặt anh vẫn không chút gợn sóng, nhưng trong đôi mắt thì cảm xúclại mười phần phức tạp.

Anh hỏi: “Cô quên mất cậu ta là người thế nào à?”

Một cực phẩm, mà cực phẩm đã đưa ra bất kỳ yêu cầu gì thì mục đích đềulà để làm nhục.

“Không cầu xin tôi đúng không? Vậy quên đi. Tôi đã nói ra yêu cầu của tôi,tôi nghỉ đây.” – Đỗ Lăng Phong lười biếng nằm xuống.

Ba người rời khỏi phòng bệnh, cảm giác bất lực vì hết cách xoay xở. ThầyTrương có chút sầu não: “Đỗ Lăng Phong này cái gì cũng không, làm thế nàothuyết phục được cậu ta đây?”

“Thầy Trương, thầy về đi, khóa huấn luyện vẫn cần thầy.” – Thẩm ThanhNguyên nói.

Thầy Trương lắc đầu: “Nói đùa gì thế, Trần Hải là hạt giống quan trọng,cậu là trọng điểm của trọng điểm! Theo tôi về, ngày mai cứ luyện tập nhưbình thường!”

“Chuyện đến nước này, em cũng phải đi nói rõ.” – Thẩm Thanh Nguyênngập ngừng nói, “Đỗ Lăng Phong là đến tìm em, cũng chỉ có em thuyết phụcđược cậu ta thôi.”Đường Tâm lập tức nhớ tới tiểu Từ, cô gái nhỏ sẽ ở mãi trong trái tim ĐỗLăng Phong. Cô ấy có nụ cười ấm áp nhất, nhưng nụ cười ấy lại chỉ có thểthấy trên tấm bia đá lạnh băng. Tiểu Từ đã chết, di nguyện là lấy lại tấm huychương vàng mà Thẩm Thanh Nguyên đã giành được. Từ khi ấy, Đỗ LăngPhong trở thành kẻ điên.

“Huấn luyện viên, cứ làm thế đi.” – Đường Tâm nói chắc chắn.

Thầy Trương do dự một lúc, thấy hai người không nói gì nữa thì mới thôi:

“Được rồi, tôi đợi cậu về báo cáo lại với tôi. Thẩm Thanh Nguyên, mấy ngàynày cậu ở lại bệnh viện đi.”

“Vâng.”

Thầy Trương vội vàng rời đi, Đường Tâm lúc này mới phát hiện, cùngThẩm Thanh Nguyên bốn mắt nhìn nhau thật vô cùng xấu hổ. Đặc biệt hiện tạiđã hết thời gian thăm hỏi, hộ lý đã bắt đầu kiểm tra các phòng.

Thẩm Thanh Nguyên đã mở miệng trước: “Cô cũng về đi.”

“Được rồi, mai tôi lại đến.”

Ai ngờ anh lại nói: “Ngày mai cũng không cần đến.”

“Hả? Tại sao?” – Đường Tâm ngạc nhiên.

Thẩm Thanh Nguyên nhìn cô có chút hờ hững: “Nơi này có phóng viênkhiến tôi cảm thấy nguy hiểm.”Đường Tâm giật mình: “Anh nghĩ thế thật à?”

Thẩm Thanh Nguyên không trả lời. Đường Tâm nhìn bộ dạng im lặng củaanh, trong lòng có chút buồn bã. Hóa ra cô vẫn còn xem nhẹ sức mạnh củathời gian, đoạn chuyện cũ thời thanh xuân kia đã bị năm tháng bào mòn khôngngừng, rốt cuộc đã không còn dấu vết nữa, đến lòng tin tưởng cũng không cònchút gì.Đường Tâm cay cay khóe mắt, một giọt nước mắt cuối cùng cũng chảyxuống. Thẩm Thanh Nguyên sững sờ, đưa tay định lau nước mắt, nhưng rồi taydừng lại giữa chừng, do dự một giây rồi lại rút về, lấy từ trong túi ra một góigiấy ăn rồi rút một tờ đưa cho cô.

“Không cần, nước mắt phóng viên đều là nước mắt cá sấu, không xứng nhậný tốt.” Đường Tâm trả lại khăn giấy, “Hẹn gặp lại, Thẩm Thanh Nguyên.” Cônhanh chóng quay lưng rời đi, bóng dáng như đang chạy trốn.

Thẩm Thanh Nguyên đứng yên ở đó không nhúc nhích, tờ khăn giấy trongtay bỗng nhiên nặng trĩu. Anh bỗng muốn đuổi theo, muốn ghì chặt thân hìnhmảnh mai kia vào lòng, nhưng một giây trôi qua, anh vẫn không làm gì cả.

Anh ngẩng đầu, nhìn vào trong phòng bệnh. Bên trong đèn đã tắt, không cótia sáng nào lọt ra, không biết Đỗ Lăng Phong có nghe được chuyện vừa xảyra ở ngoài cửa không.

Giờ phút này, Thẩm Thanh Nguyên mới thả lỏng một chút. Đường Tâm đicũng tốt, chỉ cần không gặp Đỗ Lăng Phong là được.

Thẩm Thanh Nguyên nhạy cảm nhận ra rằng Đỗ Lăng Phong vô cùng hứngthú với Đường Tâm, nhưng không phải kiểu con trai đối với con gái, mà làcon báo và con mồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK