“Đại sư huynh, ngươi cười thật bỉ ổi!” Tiếng của Hồ Đồ Đồ không đúng lúc vang lên.
Lúc này u Dương mới nhớ phía sau hắn còn có người đi theo, hắn ho khan một tiếng nói: "Đồ Đồ, muội còn quá nhỏ, không hiểu cũng đừng nói nhảm.""Ồ..." Hồ Đồ Đồ ồ một tiếng, sau đó nhìn về phía cấm địa của Thánh Địa Thanh Vân ở xa xa.
Không hổ danh là một trong chín đại Thánh địa, phong cảnh sông núi ở Thanh Vân tông giống như bồng lai tiên cảnh.
Núi nối tiếp núi, nhấp nhô trập trùng. Con đường gỗ rắn chắc quanh co hiểm trở trên sườn núi giống như những dải ruy băng quấn vào non xanh nước biếc, trở thành một khung cảnh độc đáo và đẹp đẽ. Trong hẻm núi sâu, có luồng hơi nước mờ mịt khó lường bay lên như những tấm màn lụa mỏng kỳ diệu, khéo léo mà uyển chuyển phác họa ra một bức tranh thuỷ mặc. Không biết là người đang đi trong cảnh hay là cảnh chảy theo dòng người.
“Thật đẹp!” Hồ Đồ Đồ khẽ cảm thán nói, nơi này so với núi Thanh Khâu còn đẹp hơn.
Nghĩ đến núi Thanh Khâu, Hồ Đồ Đồ nhớ đến mục đích mà ông nội đã nói cho nàng khi đến nơi này.
Trong Thanh Vân tông, có một bảo vật thuộc về Hồ tộc, thiên tài tuyệt thế Bát Vĩ Linh Hồ của Hồ tộc đang ở ẩn trong núi sâu.
Mấy ngàn năm qua, thiên tài tuyệt thế đệ nhất của núi Thanh Khâu tu luyện đến cảnh giới bát vĩ, hiện tại hắn đang âm thầm tu luyện trong một ngọn núi nào đó ở nơi này!
Mục đích mà nàng tới nơi này chính là tìm vị tiền bối này, sau đó tìm ở chỗ hắn phương pháp kích phát hoàn toàn lực lượng huyết mạch của nàng!
Nhưng vị tiền bối này thề rằng kiếp này không đội trời chung với núi Thanh Khâu, đồng thời thay đổi diện mạo. Cho đến hơn mười năm trước, vị tiền bối này đột phá cảnh giới Thất Vĩ Linh Hồ, dẫn đến trời đất xuất hiện dị tượng.
Toàn bộ giới tu hành mới biết được sự tồn tại của một đại tu yêu tộc trong Thanh Vân tông.
Nhưng ngay cả Thanh Vân tông cũng không biết vị đại tu yêu tộc này đang lẩn chỗ nào, dù sao cũng là cung phụng, chỉ cần hắn có thực lực là được, có việc gì thì hắn ra mặt giúp đỡ, mặc kệ hắn là người hay quỷ.
Mà Hồ Đồ Đồ chỉ là muốn thỉnh giáo vị đại tu Hồ tộc này phương pháp mở ra huyết mạch của nàng!
Nàng có huyết mạch của Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhưng có rất nhiều hồ ly trong lịch sử Hồ tộc cũng sở hữu mà cả đời cũng chỉ kẹt ở cảnh giới thất vĩ.
Vị đại tu Bát Vĩ Linh Hồ này không có huyết mạch của Cửu Vĩ Thiên Hồ, hắn chỉ dựa vào chính mình để đạt đến cảnh giới bát vĩ, có thể so sánh với một cường giả Độ Kiếp kỳ.
Chuyện này đã bị các lão gia gia ở núi Thanh Khâu biết được, bọn họ hối hận đến mức tự tát mình trong đêm.
Từ lâu Hồ tộc đã bị suy nhược, nhưng vì vẻ ngoài nam soái nữ xinh, họ thường bị bắt đi để giúp người khác tu hành và thường bị Yêu tộc và Nhân tộc bắt nạt.
Thật vất vả họ mới có được một người có thể so với cường giả Độ Kiếp, nhưng cuối cùng lại náo đến mức hắn không đội trời chung với núi Thanh Khâu.
Yêu hồ đời này muốn không còn mặt mũi gặp tổ tông!
Mấy ngày đó gia gia và các trưởng lão ở núi Thanh Khâu đã gầy yếu đi rất nhiều.
Mà lần này Hồ Đồ Đồ tới Thanh Vân tông là vì tìm vị đại tu Bát Vĩ Linh Hồ kia, bất kể trả giá nào, nàng cũng nhất định phải đạt được phương pháp tu luyện!Điều này không chỉ vì bản thân nàng, mà còn vì giúp toàn bộ Hồ tộc mạnh mẽ hơn!
“Đồ Đồ ta cần cố gắng lên!” Hồ Đồ Đồ ở trong lòng tự khích lệ chính mình.
Hồ Đồ Đồ nằm trong giỏ trúc suy nghĩ, lấy hết dũng khí hỏi: "Đại sư huynh, ngươi thường xuyên đi vào cấm địa, đã từng gặp qua một đại tu sĩ tuấn mỹ lạ thường chưa?"
Dù sao các tu sĩ của Hồ tộc thường rất tuấn mỹ, lại thuộc loại gặp qua thì khó có thể quên, nếu Đại sư huynh gặp phải nhất định sẽ có ấn tượng tốt đúng không?"Đại tu sĩ tuấn mỹ lạ thường?" u Dương hơi sửng sốt, sau đó hắn suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "
Không, ta chưa từng gặp qua ai tuấn mỹ hơn Bát Giới và Tiểu Bạch, người ở nơi này đều là các lão gia hỏa không biết đã sống bao lâu, làm sao có thể có người tuấn mỹ như vậy?"
u Dương nói xong đột nhiên dừng lại, cảm thấy suy nghĩ của tiểu sư muội này có vấn đề, vẫn luôn thích nhìn bìa đoán sách, thật không thể chấp nhận được.
Ngày nào đó nàng bị người ta lừa bán có khi còn giúp người ta đếm tiền!Đối với loại hình giáo dục này, cần phải bắt đầu từ khi còn nhỏ.
“Đồ Đồ, thích cái đẹp không có gì sai, nhưng mù quáng theo đuổi cái đẹp là một loại bệnh, biết không?” u Dương nói những lời thành khẩn.
“?” Đột nhiên bị thuyết giáo, Hồ Đồ Đồ hơi sửng sốt, không kịp phản ứng lại.
u Dương tiếp tục nói: "
Có một số người, bên ngoài đát vàng, bên trong lại thối rữa, trông thì được nhưng không dùng được. Nhị sư huynh muội lớn lên soái đó, nhưng mười tuổi vẫn còn đái dầm!""
Nhị sư huynh mười tuổi vẫn còn đái dầm sao? Bốn tuổi Đồ Đồ ta đã không đái dầm nữa rồi!" Hồ Đồ Đồ kinh ngạc nói.
Thật không ngờ, Lãnh Thanh Tùng luôn có vẻ mặt người lạ chớ gần còn vô cùng lãnh khốc vậy mà mười tuổi vẫn còn đái dầm, Đồ Đồ ta có thể xem như hòa một thành!"Đúng vậy đúng vậy! Tiểu Bạch kia cũng rất tuấn tú, trước đây động một tí là khóc nhè!" u Dương nhất thời hứng khởi bắt đầu nói nhảm.
“Đã lâu rồi Đồ Đồ không khóc nhè!” Hồ Đồ Đồ càng nói càng vui vẻ, Bạch sư huynh vốn chính trực ôn hòa lại hơi một tí là khóc nhè!
Cái gì, so với họ, Đồ Đồ ta có vẻ rất ưu tú nha!
Lòng háo thắng của tiểu hài tử đã khiến Hồ Đồ Đồ quên sạch những đả kích trước đó, đồng thời thúc giục Đại sư huynh kể thêm những câu chuyện đen tối về hai sư huynh kia.
u Dương cũng hùa theo, một mặt vì nuôi dưỡng lòng tự tin của Hồ Đồ Đồ, mặt khác lại ác ý bôi nhọ hai tên nghịch tử kia.
Nào là sau khi đi nhà cầu không chùi mông, còn để mông trần chạy quanh sân.
Nào là vì xoa tro lên người lúc tắm rửa quá rát mà gào khóc gọi Sư phụ.
Nào là vì so xem nước tiểu ai xa hơn mà cả hai người đã tiểu lên người nhau.
Trên con đường lát ván trong thung lũng tràn đầy tiếng cười khanh khách như tiếng gà mái nhỏ của Hồ Đồ Đồ.
Mà Lãnh Thanh Tùng đang tu sửa nóc nhà trên Tiểu Sơn phong thì hắt hơi dữ dội mấy lần, còn Bạch Phi Vũ đang đứng trên cây đột nhiên chân mềm nhũn suýt chút nữa hụt chân ngã từ trên cây xuống đất.
Hai người đồng thời nhìn nhau, trong lòng nảy ra một ý nghĩ: Tiểu tử này không đánh nổi ta nên trong lòng đang mắng ta sao?
Ngây thơ!
Hai người đồng thời hừ lạnh một tiếng."
Hừ!""
Hừ!"
Danh Sách Chương: