Tiên kiếm đại hội này nói đến liền đến.
Từ sau khi Bạch Chỉ nhậm chức các chủ của Hoán Kiếm Thai, nàng rất ít khi đến Tiên Xu Phong cùng Long Kiểu Nguyệt so tài. Tiên Xu Phong là môn phái mặt ngoài nhàn hạ có các tiên xu MM (muội muội) chống đỡ Trường Lưu, không so được Hoán Kiếm Thai đảm nhiệm lấy mạch máu kinh tế Trường Lưu, sự vụ bận rộn, đối chưởng môn yêu cầu về lộ trình cùng trách nhiệm khá cao.
Ngày thường chỉ có Long Kiểu Nguyệt vì luyện Cửu Thiên Dẫn Lôi Quyết mà lên Hoán Kiếm Thai cùng Bạch Chỉ luận bàn võ công, lúc khác, Hoán Kiếm Thai đều không có khách ngoại tân gì tới thăm.
Nhưng mấy ngày nay, do tiên kiếm đại hội triển khai, Hoán Kiếm Thai lại phá lệ náo nhiệt hẳn lên.
Báo cáo giấy tờ nối tiếp không ngừng được trình lên, Bạch Chỉ ngồi trên ghế tử đằng chưởng môn, chỉ lật ra từng trang cuộn, trên đó báo cáo số liệu chi chít khiến người ta không kịp nhìn thấy.
Nàng lật đến tiên kiếm đại hội lần này, lật tới danh sách đệ tử Tây Bắc Tề Vân Phủ phái tới, nhẹ nhàng ồ lên một tiếng.
Đệ tử trong phủ phái tới, trước kia phần lớn nàng đều nghe qua trong miệng phụ thân, đều là người kế tục không tồi. Chỉ là Bắc Lăng Thành này bây giờ đã là người trong nhà, không tính là đệ tử gia phủ gì, như thế nào cũng sẽ bị tính vào danh sách này?
Đại khái là bởi vì cố nhân của Long Kiểu Nguyệt, có bối cảnh một hai phần như vậy, cho nên mới đưa lên Trường Lưu tham gia đại hội tiên kiếm này đi.
Nàng hơi mệt mỏi nhìn qua danh sách các môn phái đưa lên tham gia tiên kiếm đại hội, chỉ khép lại thẻ tre, đưa cho đệ tử thị lập bên cạnh: "Sư tôn đã duyệt qua, đưa đi Tam Ti Điện đi."
Đại hội tiên kiếm này là ngày trọng đại mười năm một lần của môn phái Tu Chân trong thế giới tiên hiệp, ngày bình thường Trường Lưu nhàn nhã vì ngày lễ kỉ niệm thịnh thế này, khó có được bận rộn.
Lúc đó từ sau khi Bạch Lộ tới quỳ thuỷ, Long Kiểu Nguyệt thường xuyên tự kiểm điểm có nên cùng Bạch Lộ vứt bỏ giới hạn hay không. Dù sao người ta là nữ chủ có một đám nam phụ chờ đợi, hiện giờ nàng như vậy mỗi ngày cùng nàng ăn ở cùng một chỗ, nếu ngày nào đó Bạch Lộ biết yêu coi trọng tiểu tử nhà ai, đi ra ngoài đêm khuya yên tĩnh hẹn hò sẽ kinh động cẩu độc thân Long Kiểu Nguyệt ngủ cùng nàng, chọc đến cũng là phiền toái.
Vì thế, Long Kiểu Nguyệt mấy lần chọn cơ hội, mịt mờ nói với Bạch Lộ, bây giờ nàng cũng là nửa người trưởng thành rồi, hai người dù sao cũng là sư đồ, suốt ngày chen chúc ở cùng một chỗ, ngược lại có vẻ trong phòng này có chút chật chội, nếu không để nàng dọn ra ngoài ở?
Bạch Lộ đang chậm rãi giúp nàng sửa sang lại y phục của sư phó như thường lệ, nghe được Long Kiểu Nguyệt nói một câu như vậy, bộ áo dài màu xanh nhạt của Long Kiểu Nguyệt trong tay, dưới móng tay nàng một lát liền nhăn lại.
Long Kiểu Nguyệt thấy nàng không trả lời, tổ chức ngôn ngữ một lát. Từ sau khi Bạch Lộ tới quỳ thủy, nàng càng cảm thấy tâm tư này càng thêm khó đoán. Trước kia nếu nàng nói như vậy, Bạch Lộ đã sớm nhào tới lăn lộn trong ngực nàng, vừa gạt ra nước mắt vừa ủy ủy khuất khuất nói Bạch Lộ rõ ràng còn nhỏ như vậy, ngủ lại không chiếm bao nhiêu chỗ, sư phó chỉ là không muốn cùng Bạch Lộ ngủ nữa.
Bạch Lộ xoay đầu lại, trên gương mặt thanh lệ vô song có chút non nớt giống như cười mà không phải cười: "Ồ? Sư phó đây chính là muốn đuổi Bạch Lộ đi sao?"
Long Kiểu Nguyệt khí định nhàn nhã bưng chén trà, trong lòng nhảy dựng lên nhưng vẫn suy nghĩ: "Ngươi cũng đã là người lớn tới quỳ thuỷ, nên là........"
Bạch Lộ nhìn nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười như có như không, chỉ ra vẻ ngây thơ khó hiểu, mang theo một tia ảm đạm nói: "Sư phó đây là ngủ với Bạch Lộ chán rồi sao?"
Một ngụm trà trong miệng Long Kiểu Nguyệt thiếu chút nữa phun ra ngoài, bất quá tốt xấu gì cũng là người gặp qua sóng to gió lớn, chỉ nói: "Nào có nào có." Nói xong vẫn vội vàng buông chén trà kia xuống.
Bạch Lộ chia một phần ánh mắt nhìn nàng, thủ hạ vẫn không chút hoang mang tiếp tục gấp y phục. Long Kiểu Nguyệt chỉ hắng giọng một cái, lấy ra bộ dáng sư tôn cao thâm khó lường, lấy ra Long Kiểu Nguyệt Long Đình đích tiểu thư lãnh ngạo, thần sắc hơi lạnh, ra vẻ buông lỏng nói: "Bất quá là thấy ngươi lớn như vậy, cứ luôn cùng vi sư ta ngủ một gian phòng, truyền ra ngoài cũng không tốt."
Long Kiểu Nguyệt tự bịa đặt một cái lí do thoái thác, lại nghe được Bạch Lộ một tiếng cười. Nàng quay đầu sang, trên mặt trong suốt óng ánh như ngọc bích trong đá, mi dài run rẩy trên con ngươi đen, mắt hạnh mang theo một tia thuỷ sắc thanh thuần, chỉ nói: "Truyền ra ngoài vì sao không tốt? Sư phó không phải đã nói, chỉ có cô nam quả nữ một mình một phòng, mới xem như tổn hại thanh danh. Thế nào, sư phó không phải nói trong lòng thẳng thắn vô tư liền không sợ hãi, chẳng lẽ sư phó tự giác cùng với Bạch Lộ, sẽ để cho người khác, sẽ để cho từ trên xuống dưới Trường Lưu đều nhìn giữa sư phó cùng Bạch Lộ, có tư tình?"
Nàng nở một nụ cười khó lường, nhưng vẫn là thuần lệ vô song câu lòng người, dừng lại công việc trong tay, tiến lại gần, đi tới đứng một chỗ với Long Kiểu Nguyệt, duỗi một cái tay ra, vén lên một sợi tóc đang xoã trước trán của Long Kiểu Nguyệt, linh hoạt vòng tóc ra sau tai nàng: "Vẫn là nói, sư phó trong lòng ngươi, kỳ thật chính là......."
Mẹ kiếp!
Mấy năm nay, tiểu đoàn tử này trưởng thành đáng mừng, luyện công khẩn thiết, tôn sư trọng đạo, đồng môn hữu ái, giống như một để tử chính phái căn chính miêu hồng, chỉ là tư tưởng này ngược lại lệch lạc rất khoa trương nha!
Tiểu đoàn tử này lớn lên nàng thế nhưng là nhìn nề nếp đâu ra đấy, trời xanh làm chứng, những lời này nàng cũng chưa từng nói qua.
Bản Cúc Cự lúc nào đã dạy nàng nhiều lí do thoái thác như vậy? Đây xem như là tự học thành tài, vẫn là thiên phú dị bẩm? Gần đây tiểu đoàn tử này đến cùng đang suy nghĩ cái gì?
Đầu ngón tay như hành lá vừa rửa qua, như nước trong veo, mang theo một tia ửng đỏ ái muội. Khi đầu ngón tay xẹt qua vành tai, mang đến một trận xúc cảm kỳ dị khiến người ta run rẩy.
Không đúng, đây là đồ đệ của bản Cúc Cự, nữ chủ Hạ Nhược Hoa đại nhân! Một thẳng nữ như bản Cúc Cự nổi nên phản ứng với nàng?
Ánh mắt Long Kiểu Nguyệt trầm xuống, tay Bạch Lộ vẫn như trước xẹt qua bên tai nàng, quan sát đến sắc mặt của nàng, chỉ dùng ngữ điệu liền mạch ấm áp, ngọt ngào nhu thuận nói: "Sư phó, tóc người tản ra rồi, đợi lát nữa còn muốn đi xuống gặp chưởng môn cùng đệ tử các phái. Nghe nói bên Tây Bắc Tề Vân Phủ, năm nay có tuấn tài mới xuất hiện."
Trên mặt nàng mang theo một tia chua xót: "Sư phó hẳn là muốn nhìn hắn nhiều hơn hai cái chứ? "
Long Kiểu Nguyệt nghe được lời nói chua chua của nàng, vừa nghe chính là cố nhân của Long Đình trong truyền thuyết Bắc Lăng Thành, được đích tiểu thư Long Đình kiêu ngạo không ai bì nổi này tự mình phó thác gia chủ đưa lên Tây Bắc Tề Vân phủ, đã truyền khắp toàn bộ Trường Lưu.
Nàng bất đắc dĩ nói: "Hạ Nhược Hoa."
Tên đầy đủ xưng hô, chỉ hạn định khi Long Kiểu Nguyệt tức giận, lấy ra làm vũ khí sát thương chung cực đối với Tiểu Bạch Lộ. Bạch Lộ vừa nghe được câu nói này của nàng nửa là bất đắc dĩ nửa là xưng hô tức giận, đành phải thu tay lại, quỳ xuống nửa người về phía nàng, thật sự thật tâm thật ý nhìn nàng.
Long Kiểu Nguyệt ngồi trên ghế trúc, chỉ nâng trán nói: "Mấy ngày nay đều thấy ngươi đi sớm về muộn, rốt cuộc là đã làm cái gì? "
Bạch Lộ mặc xiêm y màu bạch lam, trên vạt áo hoa văn ba cành thanh trúc không nhiễm trần thế. Nàng nửa quỳ ở trước mặt nàng, nắm tay của nàng, giống tiểu đoàn tử ngày xưa chỉ biết đi theo phía sau nàng, trên mặt tuyệt sắc mang theo một tia kiên định cùng cắn răng cắn lợi nói: "Sư phó, Bạch Lộ chỉ là ngày trước nghe đệ tử đổng môn nói, người kia gọi là Bắc Lăng Thành, là cố nhân của sư phó, sư phó còn đặc biệt vì hắn cầu Tây Bắc Tề Vân Phủ. Bạch Lộ chưa từng có nhìn thấy sư phó đối với người khác để ý như vậy, Bạch Lộ sợ hãi, Bạch Lộ không muốn, Bạch Lộ không muốn sư phó vì Bắc Lăng Thành mà vứt bỏ Bạch Lộ."
Long Kiểu Nguyệt trong lòng tự nhủ bản Cúc Cự chỗ nào để ý tới hắn? bản Cúc Cự ước gì quên sát tinh trong nguyên tác này!
Bản Cúc Cự không phải để ý đến hắn, mà là đối với hắn để ý có khả năng làm sư phó ngươi là ta kết cục vạn tiễn xuyên tâm.
Mặt này Bạch Lộ kiều diễm như hoa, có một tia tâm tư thâm trầm u lam từ nàng trong con mắt chợt lóe lên. Đôi mắt kia giống như ngôi sao sáng ngời trong đêm tối, chỉ nhìn về phía Long Kiểu Nguyệt, giống như một con mèo con khát khao được vỗ về, vừa ủy khuất vừa chờ mong nhìn Long Kiểu Nguyệt, nói ra: "Từ lần trước Bạch Lộ nghe nói Bắc Lăng Thành kia là cố nhân của sư phó, liền cố ý đi tìm hiểu chuyện của Bắc Lăng Thành. Hiện giờ nghe nói Bắc Lăng Thành kia muốn tới tiên kiếm đại hội, mấy ngày nay lại nhìn thấy sư phó tâm thần có chút không yên, cả ngày như có điều suy nghĩ. Sư phó, Bạch Lộ sợ hãi. Sư phó chỉ có thể là sư phó của một mình Bạch Lộ, Bạch Lộ không muốn rời khỏi sư phó."
Long Kiểu Nguyệt chỉ cảm thấy cái này nghe buồn cười, rất muốn hỏi một câu vậy Chu Vân Vân cùng A Ninh các nàng thì sao, nhưng tưởng tượng bản Cúc Cự vốn dĩ đối với đệ tử môn hạ của mình căn bản không để ý, sư phó một người này chỉ nên lấy ý tứ sư phó tận tâm trách nhiệm, thật cũng không phản bác.
Hóa ra Bạch Lộ cho rằng bản Cúc Cự có ý tứ với Bắc Lăng Thành? Đùa giỡn cái gì vậy! Bản Cúc Cự tránh hắn còn không kịp đâu!
Long Kiểu Nguyệt đưa tay lên, vuốt ve mái tóc đen mềm mại trên đỉnh đầu Bạch Lộ để thể hiện sự trấn an. Nàng cân nhắc một lát, chỉ hàm hồ nói: "Ta đối Bắc Lăng Thành, là không có ý gì, hắn trước kia có ân với ta, lần đó ở Tề Vân phủ cầu thu lưu, bất quá là báo ân mà thôi."
Bạch Lộ được cánh tay của nàng vuốt lông, trong lòng nổi lên thấp thỏm cuối cùng cũng rơi xuống một nửa. Nàng ngẩng đầu, tiếp tục dùng tinh thần tò mò hỏi đến tận cùng mọi thứ: "Vậy tại sao Bắc Lăng Thành vừa lên núi, sư phó liền muốn để Bạch Lộ dọn ra ngoài?"
Long Kiểu Nguyệt dở khóc dở cười, cái gì gọi là Bắc Lăng Thành vừa lên núi ta liền để ngươi dọn ra ngoài? Lúc trước ta không phải sớm đã có ý tứ này sao? Lại nói ta để ngươi dọn ra ngoài, cũng không có khả năng là có ý tứ dọn dẹp phòng trống ở Thanh Nhã Hiên này hẹn hò Bắc Lăng Thành?
Long Kiểu Nguyệt lông mày nhíu một cái, suy nghĩ thấu đáo nói: "Bởi vì một cái giường hai người ngủ quá chật chội. "
Biểu tình nâng chán cau mày này, quả thật giống như có chuyện giường chen chúc như vậy. Bạch Lộ nhìn biểu tình của nàng, trong lòng chỉ ngạo kiều hừ một tiếng, sư phó suy tính, còn muốn giấu diếm được Bạch Lộ?
Bạch Lộ nhìn nàng, hiện giờ được chính miệng nàng chứng thực, vứt xuống bất an trước đó bởi vì Bắc Lăng Thành lên núi mà sinh ra, chỉ khôi phục một tia linh động hoạt bát của thiếu nữ tuổi xuân sắc, chỉ giảo hoạt cười một tiếng: "Ồ? Thật sao? Thế nhưng là Bạch Lộ nghe nói trước đó sư phó đều cùng Bạch Chỉ sư thúc ngủ cùng một chỗ ở nơi này? Lúc trước cũng không có nghe nói chuyện Bạch Chỉ sư tỷ chen chúc với sư phó đâu! "
Đm, chuyện cũ năm xưa ngươi cũng muốn lấy ra để nói? Ngươi có phải muốn đem tất cả chuyện cũ của bản Cúc Cự lật lại một lần hay không, những tính toán nhỏ phá sự này của ngươi ngược lại là biết rất rõ ràng, bài tập đã làm chưa? Bài học đã xem chưa? Võ công đã luyện chưa? Cả ngày tìm sư tôn của ngươi gây phiền toái, cả ngày lật lịch lão hoàng của sư phó ngươi, cả ngày đem sư tôn của ngươi nói á khẩu không trả lời được, ngươi nói một chút ngươi vẫn là tiểu sư muội đồng môn mẫu mực đệ nhất ở Trường Lưu này sao?
Bạch Lộ nhìn nàng, chỉ mang theo một tia hoạt bát cùng linh động của thiếu nữ, đứng lên, dạo một vòng quanh Long Kiểu Nguyệt, ngạo kiều mà hỏi: "Thân hình Bạch Lộ này, nhưng mảnh mai hơn so với Bạch Chỉ sư thúc nhiều chứ? "
Long Kiểu Nguyệt yên lặng, tiểu yêu tinh phiền phức như ngươi, ngươi cùng Bạch Chỉ sư thúc của ngươi có cái gì tốt mà so? Ngươi mới mười bốn tuổi, thân thể tuy nói phát dục chút, nhưng rốt cuộc vẫn chưa hoàn toàn phát triển, ngươi nhìn một chút cup A của ngươi, ngươi cùng 34C của Bạch Chỉ sư thúc ngươi có cái gì đáng so?
Nhìn vẻ mặt vui vẻ nhảy cẫng cùng biểu tình dương dương đắc ý của Bạch Lộ, Long Kiểu Nguyệt cũng là vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: "Đương nhiên, ngươi so với Bạch Chỉ sư thúc ngươi mảnh mai hơn một chút. "
Có điều bản Cúc Cự chính là nghĩ mãi mà không ra, ngươi cùng Bạch Chỉ sư thúc của ngươi so làm gì?
Mắt thấy Bạch Lộ cao hứng, Long Kiểu Nguyệt chỉ thảnh thơi bưng trà bên cạnh lên, thổi thổi, mới đưa lên bên miệng.
Lúc nàng cười lên như vạn trượng hào quang mới nở, thật sự là làm cho người ta kinh diễm. Đáng tiếc, nữ chủ tỷ, mỹ mạo như ngươi ở trong Thanh Nhã Hiên này, chỉ có thể cho bản Cúc Cự một mình nhìn, cái này nếu đặt bên trong nguyên tác, thật sự là phải làm cho một đám nam phụ đau lòng muốn chết!
Long Kiểu Nguyệt ngồi ở trên ghế kia, Bạch Lộ dạo qua một vòng, tự giác có chút lộ ra tâm tính tiểu nữ nhi gia ở trước mặt người trong lòng so đẹp hơn, giờ phút này lại thu liễm lại, chỉ mỉm cười với Long Kiểu Nguyệt: "Nếu sư phó cũng thừa nhận thân hình của Bạch Lộ đẹp hơn thân hình của Bạch Chỉ sư thúc, vậy liền không cần chia phòng ngủ với Bạch Lộ nữa?"
Không đúng, cái gì gọi là thân hình của ngươi đẹp hơn của nàng, bản Cúc Cự chỉ nói là ngươi so với nàng mảnh mai một chút, nào có nói đẹp hơn? Còn có, cái gì gọi là chia phòng ngủ, từ vựng này của ngươi là ai dạy cho ngươi, ngươi nói cho ta ta bảo đảm cam đoan không đánh chết nàng.
Nhưng nhìn Bạch Lộ trước mặt thật vất vả mới lộ ra nụ cười không chút phòng bị, nụ cười vừa hoạt bát lại ngọt ngào này, Long Kiểu Nguyệt đành phải đem những từ kia tận lực xem nhẹ, chỉ nói ra: "Ừm, sư phó không đề cập tới nữa. "
Danh Sách Chương: