• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mi vẫn tin rằng tên phụ thân bất tài của mi sẽ đến cứu mi sao? Chậc, quả nhiên là được bảo bọc đến nỗi không y thức được vị trí của bản thân. Thẩm gia các ngươi là không thuộc hoàng gia vậy mà vẫn được phong vương, cho dù đời trước không kiêng kị thì đời này cũng sẽ thôi.

...

Hiện tại phụ thân mi còn sống nên hắn cố kéo chút hơi tàn để bảo vệ mi có thể an nhàn mà hống hách. Nếu hắn ngã ngựa thì sao? Dù sớm dù muộn mi vẫn có bị đưa đến tay ta làm luyến sủng thôi.

...

Choang.

"Câm miệng! Câm miệng hết!"

Nghe thấy tiếng động, Dạ Hiên vội vàng chạy vào phòng. Phát hiện ra thiếu niên đi chân trần đứng giữa những mảnh sứ, hắn nhanh chóng ngăn cản y tiếp tục đập phá đồ đạc.

"Tránh ra!" Thẩm Ngọc Hà mang khuôn mặt trắng bệch, dùng cơ thể lung lay sắp đổ mà đẩy gã thị vệ ra nhưng kết quả lại làm y mất sức suýt ngã xuống.

"Chủ nhân!"

"Ta đường đường là con cháu của Thẩm gia. Vì sao hết lần này đến lần khác, bị con nhà quan đến lũ thái giám dâm loạn? Rốt cuộc cái danh vương gia này để làm cái gì?"

"Chủ nhân, xin người đừng cử động nếu không vết thương sẽ rách ra."

"Rách thì cho rách luôn đi!"

Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi mà đáp lại. Nhưng cuối cùng y vẫn bị Dạ Hiên nhấc bổng rồi đặt lên giường. Thẩm Ngọc Hà điên một hồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Y đưa mắt nhìn người thanh niên đang vận chuyển hết bàn ghế cùng đồ vật sắc nhọn ra khỏi phòng, bực bội mà gọi tên hắn:

"Dạ Hiên."

"Có thuộc hạ."

"Bắt Thẩm Minh Thành đến đây. Từ từ, nhớ trói hắn lại."

Chưa đầy một nén hương, Thẩm Minh Thành đã bị thuộc hạ của thiếu niên ném vào trong phòng. Hắn muốn ngồi dậy nhưng đã bị một chân đôi chân bọc tất trắng đặt lên hõm vai, dù lực đạo của thiếu niên rất nhỏ nhưng hắn vẫn phải vờ như tuân phục mà cúi đầu.

"Đệ đệ, nếu đệ muốn gặp ta thì chỉ cần nói một câu không cần phải dùng đến cách này."

Vừa rồi hắn bị gã thị vệ thô bạo xách đi vậy nên quần áo trên người đều xộc xệch ngay cả búi tóc trên đầu cũng cũng tản ra chút, Tuy nhiên Thẩm Minh Thành vẫn giữ thái độ nho nhã mà đáp lại thiếu niên.

"Câm miệng!" Thẩm Ngọc Hà lạnh lùng quát lên một tiếng. "Cao Xuân là cao chuyên dùng cho hậu cung hoàng đế. Vì sao ngươi lại có thứ đấy?"

"Ta thật sự không biết đó là Cao Xuân hay Cao Đông. Có người đưa cho ta nói thứ này có thể nhanh lành vết thương mà trùng hợp đệ bị thương nên ta..."

"Ai đưa cho ngươi?"

"An Sách, con trai thứ An lại bộ thượng thư."

Thẩm Ngọc Hà biết An Sách người này ham chơi cũng ham thứ mới vậy nên có được Cao Xuân trong hoàng cung cũng không có gì là lạ. Nhưng y vẫn không tin mà nhìn chằm chằm người thanh niên đang cúi thấp đầu dưới chân mình.

"Ta biết đệ tìm đến ta không chỉ vì lý do này. Đệ muốn biết tình hình hiện tại của Thẩm gia đúng không?"

Thẩm Ngọc Hà do dự một lúc, không tình nguyện mà gật đầu:

"Vậy nên ngươi phải trả lời cho bằng hết nếu không ta để Dạ Hiên cắt lưỡi của ngươi."

Thẩm Minh Thành cười nhẹ một tiếng. Thẩm Ngọc Hà lại cho rằng hắn đang cười nhạo mình liền gia tăng lực chân.

"Thẩm gia đang đứng bên bờ vực của của sự suy tàn rồi."

"Ngươi nói bậy gì đấy!"

"Năm đó Thẩm gia hết lòng phò tá thánh thượng, một lòng giúp vua dẹp yên phản loạn. Vì gia tộc chúng ta có công lao to lớn nên mới được tiên hoàng phong vương."

Chuyện này Thẩm Ngọc Hà cũng biết. Khi đó tiên hoàng cùng một số cận thần bị phản loạn đuổi gắt gao, phải chui vào chuồng ngựa của Thẩm gia để trốn. Sau này Thẩm tướng quân, cũng là ông nội của Thẩm Ngọc Hà quyết định giúp tiên hoàng bình định giang sơn. Đã có rất nhiều câu chuyện của hai người được lưu hành trong dân gian. Cả hai thân thiết đến nỗi ngủ cùng giường, ăn cùng mâm thậm chí chính thê của cả hai đều sinh con cùng một ngày.

"Nhưng đệ không nhận ra sao. Trong Thẩm gia có rất nhiều mỹ nhân nhưng hoàng đế lại chưa bao giờ có ý định nạp phi tần là người của Thẩm gia mà ngược lại những cung nữ được tuyển vào cung lại bị dò hỏi gốc rễ rất kỹ càng chỉ cần cùng quê với dòng họ chúng ta thôi cũng không được lựa chọn. Thêm vào đó, dòng dõi chúng ta là nhà binh nhưng hiện tại trong tay phụ... à Thẩm vương không có bất cứ binh quyền nào. Đệ đoán xem lý do là gì?"

Hoàng gia đang nghi kị Thẩm gia. Xem ra những lời của Quế công công không phải là hồ ngôn loạn ngữ. Gia tộc của bọn họ thật sự đã bị thất sủng, hoặc cũng có thể nói hoàng tộc Bắc Lạc chưa bao giờ coi trọng Thẩm gia. Bọn họ giữ Thẩm gia ở kinh thành hẳn cũng là để phòng trừ.

"Bởi vì Thẩm gia chúng ta biết quá nhiều nên bị đế vương nghi kị." Thẩm Ngọc Hà liền nói ra suy đoán của bản thân.

"Đúng vậy." Thẩm Minh Thành không phủ nhận. "Nhưng hẳn có chuyện này đệ không biết. Vương phi là công chúa của Vương tộc. Sau khi Vương tộc quy hàng Bắc Lạc, vương phi được đưa đến kinh thành để hòa thân. Đại hoàng tử hay cũng chính là đế vương bây giờ cùng vương gia đều thích người nhưng cuối cùng vương phi lựa chọn Thẩm vương gia."

Đã có mối hiềm khích ngầm giữa Thẩm gia cùng hoàng tộc nay lại thêm thù tranh vợ, xem ra đế vương hẳn rất hận Thẩm gia nhà bọn họ.

"Ta cùng Thẩm vương đều cho rằng việc tiêu diệt Thẩm gia sẽ là một bài khảo nghiệm để một trong các hoàng tử có thể ngồi lên vị trí thiên tử. Đối với hoàng tộc Bắc Lạc, việc Thẩm gia biến mất càng sớm thì sẽ càng tốt."

"Vậy không còn cách nào sao? Chẳng lẽ cứ để cho hoàng tộc muốn giết thì giết như vậy?"

Thẩm Ngọc Hà tức giận mà quát lên. Nhưng y bất chợt khựng lại. Hình ảnh trong thư phòng của Thẩm Minh Quyết lần nữa hiện ra trong đầu thiếu niên. Bởi vì chỉ nhìn thấy một góc của tờ giấy nên y không nhận ra được đó là gì nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại... Thẩm Ngọc Hà kinh hãi nhìn về phía Thẩm Minh Thành bị bản thân đá ngã sóng soài ra đất.

"Vì sao trong phòng của phụ thân có bản đồ của vùng Tô Lạc? Chẳng lẽ các người..."

Tô Lạc là quê của Thẩm Ngọc Hà và cũng là nơi tập trung rất nhiều con cháu của Thẩm gia. Dù người Thẩm gia không nhiều nhưng rất đông người dân của Tô Lạc đều đi theo bọn họ, trong thời loạn Tô Lạc chính là một vùng tự trị do Thẩm gia cai quản. Tuy lúc này trong tay Thẩm vương không có chút binh quyền nào nhưng một nửa người dân ở vùng Tô Lạc đều có thể cưỡi ngựa bắn cung điêu luyện. Thẩm Minh Quyết và Thẩm Minh Thành đột nhiên sử dụng bản đồ của Tô Lạc thì chỉ có một lý do... Bọn họ muốn làm phản.

"Chỉ là kế hoạch phòng trừ mà thôi." Thẩm Minh Thành mỉm cười chấn an đệ đệ của mình. "Trừ khi Thẩm gia bị dồn đến đường cùng chúng ta mới dùng đến cách đó. Nếu hiện tại làm phản một cách vô lý chẳng phải ta đang kiếm lý do cho đế vương tiêu diệt Thẩm gia sao."

"Ta... ta phải gặp phụ thân."

Thiếu niên đột nhiên nhảy xuống giường. Dạ Hiên chưa kịp vươn tay ra cản y, y đã vội vàng chạy ra khỏi cửa. Mà cùng lúc này, Thẩm Minh Quyết đã từ trong cung trở về, chỉ có điều hắn phải nhờ người đỡ mới có thể đứng vững được.

"Phụ thân..." Thiếu niên ngơ ngác nhìn phụ thân mình được người đỡ vào phòng. Tuy hắn mặc y phục tối màu nhưng Thẩm Ngọc Hà vẫn có thể nhìn ra lớp vải phía sau lưng người đàn ông đã sẫm một mảng.

"Tiểu thiếu gia à..." Quản gia vội vàng kéo thiếu niên ra một góc. "Vương gia cố tình đi cửa sau để không phải gặp người vì sợ người sẽ lo lắng. Hiện tại thiếu gia đừng gặp vương gia thì vẫn hơn."

"Ta... có phải là do ta không?"

"Thiếu gia đừng nghĩ nhiều. Việc của người vương gia đã giải quyết ổn thỏa. Tuy nhiên hoàng đế lại cho rằng việc vương gia mang ngoại tộc xông vào cung là kháng lệnh vua liền cho người đánh ngài hơn hai trăm trượng. Nếu không phải có tam hoàng tử cầu tình có lẽ vương gia còn phải ngồi đại lao một thời gian nữa."

Thẩm Ngọc Hà mím môi, không dám để nước mắt chảy ra. Phải rồi, đế vương đã ghét Thẩm gia như vậy, cho dù bọn họ có làm gì thì hoàng đế vẫn tìm cách trừng phạt nhà y thôi.

"Ngọc Hà." Không biết từ bao giờ Thẩm Minh Thành đã xuất hiện phía sau thiếu niên. Hắn bình tĩnh mà đặt tay lên bờ vai y. "Chẳng phải đệ muốn biết kế hoạch chính của chúng ta sao. Kế hoạch của ta và phụ thân hoàn toàn dựa vào đệ hết đấy."

*****

"Dạo này thái tử thường xuyên u buồn, thi thoảng còn không để ý xung quanh mà cứ đi như người mất hồn."

"Có lẽ vì chuyện của Thẩm thư đồng. Thẩm thư đồng bị thái giám làm nhục người đau lòng nhất chắc chắn là thái tử."

"Liệu có phải thái tử và Thẩm thư đồng có gì đó không?"

Bỗng một bóng người vụt qua hai cung nữ. Cả hai hốt hoảng cho rằng thái tử nghe được lời bàn tán của hai người, vội vàng quỳ xuống. Tuy nhiên bóng đen chỉ lướt qua cả hai rồi nhanh chóng biến mất.

"Thái tử?"

Tất nhiên trước những lời nói vừa rồi, Bắc Lạc Yến đều nghe rõ ràng nhưng lúc này đây hắn làm gì còn tâm trạng trừng phạt bọn họ nữa. Người thanh niên vội vàng chạy ra cửa cung, mắt không ngừng đảo lung tung như đang tìm kiếm thứ gì đó. Bất chợt đập vào đôi mắt hắn là một bóng dáng gầy yếu, cùng đôi mắt hồ ly xinh đẹp.

"Thái tử..."

Thiếu niên mỉm cười chưa kịp tiến lại gần phía người thanh niên đã bị hắn dùng ba bước mà đến bên cạnh. Bắc Lạc Yến run rẩy cầm lấy hai tay bọc băng trắng của thiếu niên, mắt đỏ đến lợi hại.

"Thẩm... Thẩm Hà vì sao ngươi lại ở đây? Bổn thái tử đã ra lệnh cho ngươi phải ở nhà ngoan ngoãn dưỡng thương cơ mà."

"Bởi vì nô tài nhớ thái tử nên mới đến đây tìm ngài." Thẩm Ngọc Hà cong mắt cười với Bắc Lạc Yến một cái. "Chẳng lẽ thái tử không nhớ..."

Lời chưa kịp nói hết y đã bị người đối diện mạnh mẽ ôm vào lòng. Thái tử hoàn toàn không kiêng dè mà vùi mặt vào hõm vai của thiếu niên, tâm trạng u đọng toàn mây đen của hắn cuối cùng cũng rẽ ra một chút tia sáng.

"Ta nhớ. Ta lúc nào cũng nhớ Thẩm Hà. Là do ta bất tài không bảo vệ được ngươi nhưng Thẩm Hà an tâm, ta sẽ không để ai làm hại ngươi nữa. Ta sẽ bảo vệ ngươi."

Trước những lời thề thốt của Bắc Lạc Yến, Thẩm Ngọc Hà ở trong lòng hắn lại chẳng có chút cảm xúc nào. Y rũ mắt, nhớ lại những lời của Thẩm Minh Thành cùng phụ thân mình.

So về tài, quả thật thái tử không bằng bất cứ huynh đệ nào của mình. Về nhân, hắn lại càng không có điểm nào bằng. Nhưng bên cạnh thái tử có con.

...

Một vị vua quá thông minh sẽ đi cùng với tính đa nghi. Vậy nên Thẩm gia cần một vị vua tầm thường, tầm thường đến nỗi phải dựa vào Thẩm gia mới có thể bình ổn đất nước.

...

Đất nước cần nhân tài nhưng Thẩm gia chỉ cần một kẻ bất tài, hống hách và vô dụng.

...

Với một người con thứ hơn nữa còn là con nuôi, là một kẻ bất tài hống hách và vô dụng, chắc chắn đế vương sẽ không đề phòng mà để đệ đến bên thái tử làm thư đồng. Nhiệm vụ của đệ chính là để thái tử lên ngôi vua nhưng cũng để hắn phụ thuộc vào đệ.

...

Thẩm Ngọc Hà từng ước ao bản thân giống như Lâu Vũ, có thể dốc hết sức phục vụ cho bậc minh quân. Nhưng vì Thẩm gia, y sẵn sàng làm mọi việc để Thẩm gia được trường tồn.

Thiếu niên vòng tay ôm lại Bắc Lạc Yến, khuôn mặt vô cảm dần xuất hiện một nụ cười ngọt ngào.

"Vậy thái tử nhất định phải bảo vệ nô tài đấy."

- --------------------------------------------------

Hoàng hậu: Thái tử tự nhìn lại bản thân đi. Ngươi lụy như vậy làm sao ra dáng một bậc đế vương được nữa.

Bắc Lạc Yến: Nhi thân không làm vua nữa, giờ nhi thần làm hoàng hậu.

Hoàng hậu:???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK