Ngô Kim đưa theo con trai bé nhỏ đi cùng.
Đoàn thám hiểm khảo cổ đều có vẻ hơi ngạc nhiên.
Ngồi ở vị trí đầu tiên, Đàm Tâm đang lay hoay với hộp y tế của mình.
Mặc áo blouse trắng, trên tay cầm con dao mổ.
Đối với một bác sĩ, dao mổ chính là thứ yêu thích.
Trong tay là dao mổ của chính mình.
Anh cẩn thận dùng giấy lau sạch lưỡi dao.
Đàm Tâm.
Tốt nghiệp đại học y khoa Trung Quốc.
Thành tích xuất sắc.
Từng ra nước ngoài tu nghiệp 3 năm.
Từ nước ngoài trở về nước.
Sau đó, đảm nhiệm làm bác sĩ cho một đoàn thám hiểm khảo cổ.
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ngô Kim.
Vương Tiểu Tiểu được Ngô Kim bế trên tay.
Bác sĩ Đàm Tâm bực bội, nghĩ: đội trưởng, anh ta đưa theo đứa bé, không sợ ảnh hưởng nhiệm vụ sao?
Anh nhíu mày.
Đàm Tâm hỏi Ngô Kim: "Đội trưởng, sao anh lại đem con theo?"
Ngô Kim: "Tiểu Tiểu đúng lúc đã nghỉ hè, nên muốn đi cùng. Chúng tôi sẽ chăm sóc cho thằng bé."
Đàm Tâm gật đầu với Vương Tiểu Tiểu, nói: "Tiểu Tiểu đừng có lộn xộn, phải đi theo người lớn."
Vương Tiểu Tiểu nói: "Chú ơi, Tiểu Tiểu sẽ ngoan."
Người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, đang xem tiểu thuyết, là nhà địa chất Chu Nghệ.
Chu Nghệ đeo một cái kính gọng đen, mặc đồ thể thao.
Trong balo trên lưng của anh ta không chỉ có tiểu thuyết, mà còn có dụng cụ dùng để thăm dò địa chất.
Ngón tay liên tục lật từng trang tiểu thuyết, ngón tay anh rất đẹp, móng tay cắt gọn gàng.
Chu Ngộ vò vò cái đầu xoăn của mình.
Nhớ tới, sáng nay đi vội quá, chưa kịp gội đầu.
Vương Tiểu Tiểu chạy tới nói: "Chú, chú cũng thích xem tiểu thuyết hồi hộp ạ."
Trong tay Chu Dịch, là cuốn tiểu thuyết hồi hộp của tác giả Ninh Hàng Nhất, .
Anh rất thích đọc tiểu thuyết hồi hộp.
Tiểu thuyết hồi hộp luôn làm cho anh có trải nghiệm mới.
Cuộc sống chính là một hành trình của nhận thức.
Luôn sẽ có những người khác nhau, những chuyện khác nhau.
Anh gật đầu nói: "Người bạn nhỏ, cháu đã chạm vào sách của tôi rồi."
Lúc này Vương Tiểu Tiểu mới phát hiện, đang cầm lấy sách của Chu Nghệ lật xem, cậu lập tức trả lại cho Chu Nghệ, nói: "Xin lỗi chú, trả lại cho chú."
Chu Nghệ là một người có bệnh sạch sẽ.
Bất luận là đồ gì, cũng không thích chia sẽ với người khác.
Những đồ vật anh dùng, không để ai khác chạm vào.
Chu Nghệ gật đầu, Vương Tiểu Tiểu bị Lâm Tiểu Phàm kéo lại.
Lâm Tiểu Phàm nói với Vương Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, con không được đụng vào đồ của chú Chu, biết chưa?"
Vương Tiểu Tiểu gật đầu: "Con biết ạ, mẹ."
Lúc này máy bay sắp cất cánh.
Một người đàn ông lo lắng chạy đến.
Tay anh ta cầm một cái túi đen.
Mặc đồ đen, đeo kính râm, khẽ mím môi.
Anh tháo mắt kính xuống, nói xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, xém nữa là trễ giờ."
Lâm Tiểu Phàm vỗ vai anh, nói: "Lưu Phong, lần nào đi làm nhiệm vụ cậu cũng thế."
Lưu Phong cười nói: "Chị dâu cứ đùa."
Anh tìm chỗ trống ngồi.
Mở túi đựng súng ra.
Súng ngắm, súng......[đoạn này bị lỗi chữ, nên ko rõ súng gì nữa.]
Lưu Phong.
Đặc vụ CIA quốc gia.
Đã từng 1 mình quét sạch 10 tên tội phạm.
Lập được công lao hạng nhất.
Lưu Phong lấy từ trong túi ra một chai nước khoáng.
Mở nắp, uống.
Lưu Phong là người thích mạo hiểm.
Nhảy bungee, nhảy cao, trượt băng.
Những thể thao cảm giác mạnh anh đều thích.
Lưu Phong nghĩ, khóe miệng liền nhếch lên nụ cười.
Lúc này máy bay thông báo:
Máy bay sắp cất cánh, xin mời mọi người thắt dây an toàn.
Sau khi Lý Siêu thắt dây an toàn, liền đứng dậy giới thiệu Mễ Hoa Đường với mọi người.
Hai người quen biết nhau ở đại học Thanh Hoa.
Lý Siêu học hệ khảo cổ.
Mễ Hoa Đường học lịch sử.
Tại một buổi lễ kỷ niệm thành lập trường, Lý Siêu đã xem buổi biểu diễn của Mễ Hoa Đường trước đám đông.
Mễ Hoa Đường đứng trên sân khấu, hát ca khúc .
Cô không có nét đẹp gì đặc biệt, thế nhưng rất xinh.
Xuyên qua đám đông, Lý Siêu nhìn thấy Mễ Hoa Đường.
Mái tóc đen dài như thác xõa trên vai, đôi môi đỏ mọng hé mở.
Ngó nghiêng, cô ôm đàn hát:
[Khi anh thấy cô đơn anh sẽ nhớ đến ai, anh có muốn tìm một người đến bên anh.
Niềm vui và nỗi buồn của anh, chỉ có em mới hiểu.
Hãy để em được đi bên anh.]
Kết thúc bài hát, một trào pháo tay vang dội.
Lý Siêu cứ vậy mà biết đến Mễ Hoa Đường.
Bên trong tiếng hát của cô, có một chút bất lực và buồn bã.
Câu chuyện phía sau Mễ Hoa Đường là gì?
Lý Siêu thấy tò mò.
Anh muốn làm quen với cô.
Đi khắp nơi hỏi về cô.
Phát điên hỏi thông tin liên lạc của cô.
Hai người rất nhanh liên lạc với nhau.
Lý Siêu thường hẹn Mễ Hoa Đường đi chơi.
Anh sẽ kể những chuyện hài hước cho Mễ Hoa Đường.
Mễ Hoa Đường phát hiện Lý Siêu là người rất thú vị.
Anh dùng đủ mọi cách để tiếp cận cô.
Bởi vì, anh thích cô.
Lý Siêu đã cố gắng kiềm nén cảm xúc, nhưng lại không thể.
Luôn cảm thấy cô gần trước mắt, nhưng lại rất xa.
Cô không thuộc về anh.
Qua ba tháng.
Lý Siêu cuối cùng đã bày tỏ với Mễ Hoa Đường.
Mễ Hoa Đường chấp nhận Lý Siêu.
Thật ra, lúc đầu cô chỉ muốn chơi.
Dù sao cuộc sống đại học quá nhàm chán và cô đơn, chi bằng tìm ai đó đồng hành cùng mình.
Lý Siêu thật ngốc.
Cứ âm thầm trả giá.
Tình yêu thời đại học luôn rất tươi mới.
Tình cảm của hai người lại rất nhạt nhẽo.
Nhạt như nước lã.
Ngay cả như vậy.
Sau khi tốt nghiệp đại học.
Lý Siêu tham gia đoàn khảo cổ.
Anh rất giỏi.
Những di tích văn hóa lớn nhỏ, anh đều có thể nhận định thật giả bằng con mắt tinh tường của mình.
Mễ Hoa Đường lựa chọn làm giáo viên dạy sử.
Bề ngoài, cô là một giáo viên sử, nhưng lại là cao thủ trộm mộ.
Cô đã tham gia nhiều lần trộm mộ với các cao thủ khác.
Mộ hoàng tộc, mộ phi tử tiền triều.
Chỉ cần là nơi Mễ Hoa Đường muốn xuống, không có gì là không thể.
Bây giờ, cô đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, đến khi Lý Siêu mời cô cùng tham gia chuyến đi này.
Tình cảm của hai người vẫn chẳng phát triển.
Chỉ có danh nghĩ là tình yêu, thật chất chỉ là bạn bè tốt.
Chưa từng xảy ra quan hệ, chỉ mới nắm tay, hôn nhau.
Lý Siêu vẫn giữ tình cảm của mình đến tận bây giờ.
Nghĩ đến tình cảm, Lý Siêu cười khổ.
Anh nói: "Đội trưởng, đây chính là cao thủ trộm mộ tôi đã nhắc qua, Mễ Hoa Đường."
Mễ Hoa Đường đang chuẩn bị dụng cụ trộm mộ:
Xẻng công binh, đèn chiếu sáng, bom khói, nến trắng.
Ánh mắt Ngô Kim lập tức nhìn kỹ Mễ Hoa Đường.
Mắt hai người chạm nhau trong nháy mắt.
Dường như đã từng quen biết.
Không giống như vừa quen, mà là đã quen từ rất lâu.
Ngô Kim lắc đầu, nghĩ:
Mình lại nghĩ lung tung cái gì?
Cô ấy là một người phụ nữ, mà xưa nay mình chưa từng tiếp xúc.
Tại sao lại có cảm giác này với cô ấy.
Mễ Hoa Đường chỉ cười nhẹ với Ngô Kim, nói: "Đội trưởng Ngô, xin chào. Hân hạnh làm quen."
Ngô Kim lúc này mới phản ứng, gật đầu nói: "Xin chào, cô Mễ."
Máy bay cất cánh, lao lên đường chân trời.
Càng bay càng xa, đến khi không còn nhìn thấy Bắc Kinh.....
Vương Tiểu Tiểu lấy cái cặp Đôraêmon của mình ra.
Cậu lấy nhật ký, viết:
Mình với ba mẹ cùng đi đến Vu Trại Miêu Cương! Thật vui!
Trong mộ sẽ phải đánh nhau với thây ma à!
Mình rất thích chơi Plans vs Zombie.
Nhưng mình cảm thấy, ba nhìn dì kia với ánh mắt rất kì lạ?
Trên máy bay có rất nhiều chú thật kì lạ.
Một chú đang chơi với dao mổ, một chú khác đang ngắm nghía súng, còn một chú nữa thì đang đọc tiểu thuyết không cho ai chạm vào.....
Ngày 16 tháng 2 năm 200x.
Máy bay đã tới sông Táng Hoa, đáp xuống một khu đất trống gần đó.
Tổ chức đã sớm sắp xếp hành trình cho họ.
Bố trí người đón họ ở gần sông Táng Hoa.
Sau khi đoàn thám hiểm khảo cổ xuống máy bay.
Một người đàn ông mặc quân phục hải quân, vẫy tay gọi họ: "Này, đội trưởng Ngô Kim, tôi là Trịnh Kỳ, đến đón mọi người."
Họ cầm túi xách to nhỏ, đi đến chỗ Trịnh Kỳ.
Bên cạnh Trịnh Kỳ có một con thuyền lớn.
Trên thuyền viết: Tử Vong Hào.
Tử Vong Hào được anh đặc biệt lái đến đợi họ.
Con thuyền này là chuẩn bị cho đội thám hiểm khảo cổ.
Tử Vong Hào là một con thuyền được hải quân đặc chế.
Tiêu tốn rất nhiều tiền tài, để làm ra con thuyền Tử Vong Hào này.
Ngô Kim bắt tay Trịnh Kỳ, nói: "Làm phiền anh, đồng chí Trịnh Kỳ."
Trịnh Kỳ lắc đầu nói: "Khách sáo rồi, người mình. Không làm mất thời gian của mọi người, tôi còn việc cần làm, đi trước. Tạm biệt."
Anh nói xong, rồi lên máy bay.
Không lâu sau đó, thì đi mất.
Đội thám hiểm khảo cổ lên thuyền Tử Vong Hào.
Hành trình mới bắt đầu.
Họ không biết rằng, đây cũng là lúc cơn ác mộng bắt đầu.
Bên trong nhật ký của Vương Tiểu Tiểu có viết:
Từ khi mình lên thuyền Tử Vong Hào, có cảm giác rất lạ.
Mình không chịu được sự lắc lư của thuyền, mấy lần lắc đến mình muốn ói.
Chú Đàm Tâm nói, do mình lần đầu ngồi thuyền nên chưa quen.
Chú ấy cho mình một chút thuốc say sóng.
Sau khi uống thuốc, mình cảm thấy tốt hơn.
Chú Chu Nghệ dọa mình, nói dưới sông có cá mập.
Nếu không nghe lời chú, chú sẽ ném mình xuống sông, cho cá mập ăn.
Thật là đáng sợ, mình không dám chạm vào nước.
Ngày 19, buổi chiều, mọi người khởi hành.
Ngày 19 tháng 2 năm 200x.
Đội khảo cổ nhờ Mễ Hoa Đường, rất nhanh tìm thấy phương hướng mộ của lãnh chúa.
Để vào mộ lãnh chúa, trước tiên phải đi qua Dã Nhân Khẩu.
Dã Nhân Khẩu là khu vực cấm của Vu Trại.
Người dân Vu Trại nghiêm cấm bất cứ ai bước vào.
Dã Nhân Khẩu luôn có một luồng gió âm thổi tới.
Nó giống như miệng của một dã nhân, cửa động sâu không thấy đáy.
Đội thám hiểm khảo cổ dừng chân trước Dã Nhân Khẩu.
Mễ Hoa Đường quan sát xung quanh.
Cửa động có hình vuông, nhưng lại khá giống hình bát quái.
Mộ của lãnh chúa khi xây dựng, bị Dã Nhân Khẩu phong tỏa hoàn toàn.
Mễ Hoa Đường gõ gõ.
Hang động này được làm bằng gạch bùn, một loại vật liệu thời xưa.
Gạch bùn có hàm lượng kết dính rất cao.
Dính chắc còn hơn keo 502.
Cô lấy một ít nước ăn mòn, đổ lên mấy viên gạch bùn.
Gạch bùn sủi bọt.
Tính ăn mòn có hiệu quả.
Chỉ chốc lát, gạch bùn ở cửa động bị ăn mòn rớt xuống đất.
Bùn rơi xuống, chỉ còn lại những viên gạch.
Mễ Hoa Đường nói với mọi người: "Tất cả lấy xẻng ra, cùng đập bỏ đống gạch này."
Mấy người đàn ông gật đầu.
Lấy xẻng công binh từ balo sau lưng, đập vỡ những viên gạch ở cửa động.
Cửa động truyền ra tiếng "ầm ầm".
Gạch đồng loạt rơi xuống.
Mễ Hoa Đường bắt một con chim sẻ thả vào trong động.
Chim sẻ ở cửa động nhảy vài cái, xong rồi lăn đùng ra chết.
Trong động tích tụ tử khí nhiều năm.
Tất nhiên là không khí không lưu thông.
Bây giờ hấp tấp đi xuống, chưa vào tới mộ lãnh chúa, đã bị tử khí làm nghẹt thở chết.
Lý Siêu thở dài, nói: "Xem ra chúng ta phải đợi vài tiếng, rồi mới đi được."
Ngô Kim gật đầu: "Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ."
Danh Sách Chương: