Dù đã dùng tốc độ nhanh nhất, khi Phương Trạch Vi xuất hiện ở dưới chân núi Đông Bình cũng đã cách thời điểm chuỗi hạt có phản ứng khoảng năm sáu phút.
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng ngọn núi lúc này làm hắn nhíu mày, thần sắc lo lắng hơn.
Đông Bình là một ngọn núi cao khoảng 1500m, lúc này toàn bộ đều chìm trong bóng đêm tĩnh mịch, khắp núi không có một ánh sáng nào truyền ra ngoài. Chung quanh lởn vởn sương mù, càng lên cao sương càng dày, dưới chân núi tuy chỉ có một lớp sương mỏng, song đèn đường chung quanh cũng khó khăn lắm mới có thể xuyên thấu qua lớp sương này soi tỏ cái biển chỉ đường to có dòng chữ "Thuộc sở hữu tư nhân, xin đừng vào nhầm" và tên của ngọn núi.
Tuy Phương Trạch Vi không rõ bình thường quang cảnh ở đây có phải đúng là tồn tại cảnh tượng đặc thù sương mù che trời lấp đất như thế này không, nhưng hắn biết một điều, sương mù kèm theo quỷ khí lượn lờ là tuyệt đối không bình thường.
Nếu ngày thường trên núi cũng là cảnh tượng này, nhất định đã sớm bị các môn phái hoặc gia tộc lánh đời chuyên tu luyện Huyền thuật cử đạo sĩ, thuật sĩ tới đây dẹp yên từ lâu. Hoặc giả vấn đề ở nơi này quá nghiêm trọng khiến những người tài ba trong giới Huyền môn dân gian nào cũng phải bó tay không trị được, vậy còn có tổ chức trực thuộc chính phủ. Nếu tất cả đều thảm bại mà về, ngọn núi này sẽ được vây lại, đánh đấu làm vùng nguy hiểm, cấm tất cả công dân không ai được léo hánh tới.
Cho nên trường hợp này hẳn là phát sinh một cách đột ngột.
Theo như tư liệu sơ lược của Hà Trường Thanh mà mấy đứa đồ tôn gửi qua email cho Phương Trạch Vi, hắn biết đây là ngọn núi của nhà họ Hà, Hà Trường Thanh dọn tới đây sống mấy năm vẫn bình yên vô sự, chưa từng xảy ra chuyện gì.
Phương Trạch Vi lướt tới, đứng lại ở dưới chân núi, hai mắt lạnh lùng nhìn lớp sương mù trước mặt. Hiện tại hắn đã có thể khẳng định, vận thế của Hà Trường Thanh đã bị hắn ảnh hưởng, lại còn phát triển theo chiều hướng xấu.
Nhắm mắt rồi hít thở thật sâu, Phương Trạch Vi mặc niệm tĩnh tâm chú, không để bản thân bị cảm xúc chi phối sinh ra lệ khí.
Một lần nữa mở mắt, Phương Trạch Vi vung tay lên. Lấy hắn làm tâm, bán kính 50 mét chung quanh tức khắc tan hết sương mù. Phương Trạch Vi đi lên vài bước, chợt nghi hoặc đứng lại.
"Đây là — kết giới?"
Phương Trạch Vi dụng tâm xem kỹ, vài giây sau, lắc đầu nói thầm, "Đúng là kết giới, hơn nữa bày ra cũng hơn chục năm, đáng tiếc trung tâm đã bị hủy."
Nếu kết giới còn nguyên vẹn, kết hợp với địa hình đặc thù và một chút bố trí phong thủy thích hợp, tuyệt đối có thể bao trùm, cách ly cả ngọn núi khỏi tầm mắt của các loại sinh linh tà ác.
Dấu vết phá hủy còn rất mới, nếu Phương Trạch Vi đoán không sai, có thứ gì đó bị Hà Trường Thanh hấp dẫn, đột phá kết giới cho bằng được để bám theo y.
Bởi vì thời gian kết giới bị hỏng trôi qua chưa lâu, lúc này quỷ vật tà ám chưa kịp chú ý và đổ xô xông tới, quỷ khí trên núi còn khá loãng. Nhưng nếu cứ để vậy, không mấy chốc, ngọn núi này sẽ thành khu vui chơi mới cho chúng.
Phương Trạch Vi đi nhanh một vòng quanh chân núi, cả người bay lên trên cao, vung tay ra, từng cây trận kỳ xuất hiện trước mặt, nhanh chóng phân tán ra bốn phương tám hướng, rơi xuống cắm vào vị trí mấu chốt, gia cố kết giới.
Nhưng vậy còn chưa đủ bảo đảm. Phương Trạch Vi lại lấy ra một cái yêu đan.
Trong không gian cộng sinh của hắn có rất nhiều đồ vật, mấy trăm năm qua vẫn không bị mất đi linh tính. Quả yêu đan này là trước đây hắn giết chết một con cua tinh đạt được.
Con cua kia chuyên ẩn nấp ở vùng biển gây sóng biển lật úp thuyền chài và ăn thịt ngư dân, phạm vô số sát nghiệt, bị Phương Trạch Vi nhất kiếm chém chết, tu vi ba bốn trăm năm cứ thể đổ sông đổ bể.
Chiến lực của con cua tinh đó tuy chẳng ra gì, nhưng luận khả năng ẩn nấp là vô cùng lợi hại, dùng yêu đan của nó để làm trung tâm cho kết giới chuyên dùng để ẩn nấp là tốt nhất, trừ khi gặp phải đối thủ dùng kiếm lợi hại như hắn ra, nếu không bấy nhiêu lực phòng ngự cũng đủ rồi.
Nhanh chóng đặt yêu đan vào trung tâm kết giới, nhìn nó một lần nữa tỏa sáng sinh cơ, vận chuyển thông suốt, Phương Trạch Vi thu tay lại.
Hiện tại Phương Trạch Vi nóng lòng đi xem Hà Trường Thanh thế nào, tạm chắp vá sửa kết giới thế này, chờ ngày khác có rảnh sẽ tỉ mỉ xây một trận phát ẩn nấp và phòng ngự tốt gấp mười lần mới yên tâm. Phương Trạch Vi nhớ rõ, tư liệu điều tra ghi Hà Trường Thanh đặt biệt thích ở trong biệt thự trên núi.
Vừa nghĩ, Phương Trạch Vi vừa bay lên núi. Đi tới đâu, hắn làm phép xua tan sương mù tới đó.
Gió núi thổi mái tóc dài của hắn bay tán loạn sau lưng, nếu chỉ nhìn khuôn mặt điển trai thần sắc lạnh lùng và tư thái hiên ngang, phải khen một câu khí vũ bất phàm. Đáng tiếc bonus thêm áo thun đã đổi từ in hình đầu lâu sang in chữ "F*ck you" và cái quần jeans chó gặm múa may loạn xì ngầu, nếu nói hắn mới từ trại tâm thần nào vừa trốn ra cũng không phải quá khó tin. Chả rõ mấy đám đồ tử đồ tôn nghĩ gì mà toàn dâng ra quần áo như thế cho tổ sư gia nhà chúng mặc.
Theo pháp quyết trên tay của Phương Trạch Vi thành hình, một trận cuồng phong cỡ nhỏ thổi quét khắp núi, nhanh chóng đánh tan tất cả sương mù lẫn quỷ khí.
Phương Trạch Vi tạm vừa lòng hạ xuống đứng trên đất, giây tiếp theo, một thanh kiếm gỗ đào hiện lên trong tay, hắn đột ngột vung kiếm đâm tới một gốc cây đại thụ gần nơi mình đứng, quát to:
"Quỷ vật, mi còn không mau hiện hình!"
.
Danh Sách Chương: