Edit: Nananiwe
Sau khi rời khỏi giấc mơ thì quần áo trên người Khanh Lương đã quay lại rồi, nhưng cảm giác bị cọ cọ nóng rực và nụ hôn ban nãy không hề biến mất.
Y muốn báo thù, cho dù không thể giết người thì cũng phải hù chết Hướng Trạc. Nhưng bảo vào giấc mơ của Hướng Trạc một lần nữa thì Khanh Lương không dám, thậm chí trong một thời gian ngắn sắp tới y không muốn gặp lại Hướng Trạc.
Vừa nghĩ tới việc phải gặp người kia lại tức giận, Khanh Lương dứt khoát tránh né mấy ngày, chờ đến khi nào bình ổn lại tâm trạng thì mới đi tìm người.
Một người một quỷ xa cách mấy ngày mới gặp, Khanh Lương đoán là khi gặp lại sẽ rất xấu hổ, nhưng không ngờ lại xấu hổ đến như vậy.
Vì sao nửa đêm Hướng Trạc vẫn còn xem phim vậy? Hơn nữa còn là phim giữa nam với nam?!
Cha má ơi! Rõ ràng y muốn dọa Hướng Trạc một trận nhưng bây giờ lại bị Hướng Trạc dọa ngược lại, hiện giờ người phàm ai cũng biến thái như vậy sao?
Khanh Lương lại chạy.
Đến đêm ngày thứ hai, y vực lại can đảm tới tìm Hướng Trạc lần nữa. Tốt lắm, lần này Hướng Trạc không làm chuyện gì kỳ quái cả.
Mà là ngồi bên giường làm một ít chuyện không nên làm. Gì vậy trời, thanh niên trai tráng dồi dào tinh lực như vậy sao?
Khanh Lương lại chạy lần nữa, trong lòng cũng hoài nghi Hướng Trạc chẳng phải người mà chính là quỷ, hơn nữa chắc chắn là quỷ háo sắc.
Được rồi, ban đêm đừng nói là dọa người, ngược lại y còn bị người hù dọa nhiều lần, cuối cùng Khanh Lương quyết định tìm Hướng Trạc vào ban ngày.
Lần này y quan sát kỹ càng, sau khi xác định Hướng Trạc không làm cái gì kỳ lạ mới hiện thân.
Bởi vì ban ngày Hướng Trạc không sợ quỷ nên Khanh Lương khó mà dọa được cậu, thế nên vẫn dùng hình thái bình thường bay đến trước mặt Hướng Trạc.
"Phiêu Phiêu, mấy ngày nay anh đi đâu vậy?" Hướng Trạc vừa thấy Khanh Lương đã bắt đầu kích động, lo lắng hỏi y đã đi đâu. Vì muốn Khanh Lương xuất hiện hù dọa mình nhiều một chút mà cậu đã thức khuya mấy đêm nay.
"Tôi đi đâu à?" Khanh Lương kinh hãi: "Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi? Tối hôm đó cậu làm gì chính cậu còn không rõ sao?"
Một chuỗi câu hỏi chất vấn khiến Hướng Trạc hơi chột dạ: "Hóa ra thật sự là anh, thảo nào giấc mơ lại chân thực như vậy, đó vẫn là lần đầu tiên em hôn được quỷ."
"..."
Khanh Lương nổi giận đùng đùng nhìn Hướng Trạc, hất tóc lên bắt đầu dọa người. Ai ngờ mắt vừa đỏ đã nghe thấy Hướng Trạc xin lỗi rối rít.
"Xin lỗi Phiêu Phiêu, em không nên tiến triển nhanh như vậy."
Khanh Lương tức giận trợn tròn mắt.: "Cậu chỉ cảm thấy như vậy là tiến triển nhanh?". Truyện Thám Hiểm
Hướng Trạc xấu hổ gãi đầu: "Ban đầu em cũng có ý theo đuổi anh."
Khanh Lương đã tìm hiểu trên điện thoại, biết đươc theo đuổi có nghĩa là gì, nghe Hướng Trạc nói vậy lại sợ hãi: "Cậu theo đuổi quỷ là theo đuổi người ta đến tận trên giường?"
Hướng Trạc rất kiêu ngạo: "Đó là do em giỏi."
Buồn nôn, lời này tức chết quỷ! Khanh Lương nhẹ nhàng bay đi, tức giận đến mức bay lên nóc phòng.
Một vài con quỷ khi tức giận sẽ bay lên đầu người ta như vậy.
Đứng ở độ cao của trần nhà, Khanh Lương bay lên đó tức giận giẫm lên đầu Hướng Trạc, không ai thấy sắc mặt của y.
"Haiz," Hướng Trạc thở dài một hơi, suy sụp nói: "Xin lỗi, đều là lỗi của em. Lớn như vậy rồi em vẫn chưa biết cảm giác hôn là thế nào, cho nên hôm ấy mới hơi quá đáng."
Lỗ tai Khanh Lương hơi động.
"Người khác đều có người yêu hết rồi, nhưng em lại không có." Hướng Trạc tiếp tục giả vờ đáng thương: "Nếu có một đại ác quỷ vừa đẹp trai lại vừa biết dọa người bằng lòng ở bên cạnh em thì tốt rồi."
Đại ác quỷ Khanh Lương cúi đầu nhìn biểu tình trên mặt Hướng Trạc.
Vẻ mặt Hướng Trạc phờ phạc mệt mỏi, ánh mắt tràn đầy bi thương: "Vẫn là do em chưa đủ tốt, chưa thể khiến đại ác quỷ thích em hức hức."
Giả bộ khóc thút thít để Khanh Lương đáp xuống, mặt đối mặt với Hướng Trạc: "Cậu trừ việc hơi háo sắc ra thì cũng không tệ lắm."
Hướng Trạc lau nước mắt vốn không tồn tại: "Phiêu Phiêu, vậy em có còn là bé cưng của anh không?"
Khanh Lương chết đã lâu bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh: "Cậu có cần mặt mũi không vậy?"
Hướng Trạc tiếp tục làm quỷ buồn nôn: "Cần một người bạn trai là đủ rồi nha."
Danh Sách Chương: