• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Max từ bên trong tòa tháp chạy ra ngoài liền đụng trúng Lanca, xung quanh gã hiện tại đang được bao bọc bởi vòng phòng hộ, vì vậy khi gã va vào người cô ấy khiến cô ấy văng ra xa, cổ họng ứa ra vị tanh ngọt của máu.

Lanca cố gắng nuốt ngược máu vào trong rồi nhìn người vừa đụng phải cô ta, nhưng hình như gã ta không hề chú ý đến cô ấy mà tiếp tục chạy vụt đi, nhìn thân ảnh từ từ khuất xa của gã Lanca liền cười lạnh một cái, mắt cô ấy lóe lên sự chế giễu.

Bên ngoài nhà ăn khi hai gã đàn ông này đứng ở ngoài cửa nghe lén cô ấy đã biết nhưng không quan tâm cho lắm, dù sao tin tức bọn họ trao đổi cũng không hoàn toàn là tất cả, chàng trai kia chắc chắn cũng biết có người bên ngoài đi, nếu không khi nói về tòa tháp anh ta sẽ nói việc cần lưu ý đi cùng chứ không phải là nhắc nhở cô khi hai gã ấy rời đi.

Người như hai gã đàn ông này mà muốn hại anh ta đúng là tự tìm đường chết.

Lan ca đứng dậy vỗ vỗ quần áo cảu mình, nhìn tòa tháp một lúc cô ấy liền xoay người rời đi, chắc chắn trong tòa tháp này đã có người chết rồi, khi cái thứ đó nếm được mùi vị của máu tươi rồi thì không biết chúng còn bị sự khống chế thay không, cô ấy không thể đánh cược mà đi vào được, không những thế thời gian chắc chắn cũng sắp đến rồi, bây giờ tốt nhất cô ấy nên trở về phòng nghỉ của mình thôi.

Trong nhà ăn ba người Mạnh luân vẫn cực kỳ thông thả mà nhâm nhi ly trà, mỗi lần uống hết trà trong ly anh liền không ngại ngùng mà gọi ra bên ngoài, không để anh đợi lâu một người hầu sẽ mở cửa ra sau đó đặt ấm trà vào trong.

"Anh Luân, chúng ta thật sự không cần làm gì nữa sao." Trần Dương nhàm chán hỏi.

"Ừm, dù sao cũng không tìm thấy gì." Mạnh Luân gật đầu nói.

Trần Dương nghe vậy liền thở dài thường thược "Nhưng nếu như vậy thì chán quá đi."

"Đúng á, đúng á." Túc Nhan kế bên cũng nằm bẹp xuống bàn mà phụ họa.

"Hai cái đứa này..." Mạnh Luân day trán nhìn hai người, nơi này rất nguy hiểm vậy mà hai đứa này lại xem như công viên vậy, đúng là bọn nhỏ bị anh chiều đến hư rồi, nhưng hiện tại trời đã tối anh không thể để bọn chúng đi lung tung được "Sáng mai đi, hiện tại chúng ta về phòng ngủ thôi."

"Vâng ạ." Trần Dương cùng Túc nhan cũng biết hiện tại không phải thời gian thích hợp để đi lung tung.

Ba người trở về phòng rồi đánh một giấc, những cái bóng bên ngoài đúng chín giờ liền xuất hiện, nhưng lần này chẳng còn ai quan tâm đến chúng nữa.

Ngày thứ tư trời vừa sáng nhóm Mạnh Luân liền nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ của mình, bởi vì Trần Dương cùng Túc Nhan không muốn ngồi không nên hai người quyết định tiếp tục đi xung quanh nhìn xem, Mạnh Luân thở dài cũng không ngăn cản, sau khi nhìn thấy hai người đi xa anh cũng quyết định đi thử đến căn nhà của chủ nhân suối nước nóng này xem sao, dù sao bà ta ngoại trừ ngày đầu tiên xuất hiện thì không thấy đâu nữa, anh cảm thấy bà ấy thật đáng nghi.

Dựa theo trí nhớ ngày đầu tiên anh đi đến căn nhà mà lúc trước người chơi gặp bà ta, không như ngày đầu tiên căn nhà được mở toan, cửa rào cũng không đóng lại, lần này cửa rào của căn nhà được khép chặt, anh leo lên hàng rào lẻn vào trong sân nhà, xung quanh không một bóng người, anh bước nhẹ nhàng đến trước cánh cửa của căn nhà, khẽ đưa tay vặn nắm cửa nhưng nó không hề nhúc nhích.

"Lúc này phải chi có Túc Nhan." Mạnh Luân thở dài sau đó anh đi đến gần một cái cây bên trong sân rồi nhẹ tay bẻ lấy một cành cây, anh lấy dao quân dụng trong túi không gian ra rồi bắt tay vào gọt nhánh cây.

Thật ra trong thời gian trước anh đã học hỏi cách bẻ khóa này của Túc Nhan vì vậy hiện tại anh đã có thể làm một cách thành thạo.

Sau khi gọt xong anh liền đưa nhanh cây vào ổ khóa của vửa, một tiếng cạch nhỏ vang lên, anh nắm lấy tay cầm rồi vặn nó ra.

Cánh cửa từ từ mở ra, Mạnh Luân nhẹ nhàng đi vào trong, anh tìm kiếm những căn phòng bên dưới nhưng vẫn chẳng thấy ai, vì vậy anh tiếp tục đi lên lầu, đúng lúc này anh nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra, lần theo tiếng nói anh tim thấy một căn phòng được khép hờ, bên trong phòng ba chủ suối nước nóng cùng người đàn ông giống như là quản gia đang nói chuyện cùng nhau.

"Bà chủ bọn họ đã vào tòa tháp, chắc sắp tìm được viên ngọc rồi." Quản gia cung kính nói.

"Hừ thời hạn sắp tới, nếu bọn chúng không tìm được thì bọn nó sắp có một bữa ăn ngon rồi." Thy Thy cười lạnh nói.

"Tôi chỉ sợ hắn, nếu như hắn trở nên mạnh mẽ thì chúng ta..." Quản gia nói nhưng không để ông ta nói xong Thy Thy đã nhanh chóng cắt lời.

"Hừ ta không tin không thể đối phó được hắn." Bà ta nghiến răng nói, ánh mắt toát lên sự oán hận.

"Tối đến hắn ta sẽ trốn vào nơi ấy, chúng ta không thể bắt được hắn." Quản gia cũng đầy căm hận mà nói.

Mạnh Luân nghe đến đây liền xoay người rời đi, anh cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục nghe nữa, anh nhẹ nhàng đóng lại cửa chính sau đó khóa nó lại giống như ban đầu sau đó leo ra ngoài, anh trở về phòng rồi chờ đợi Trần Dương cùng Túc Nhan.

Không biết hai người Trần Dương cùng Túc Nhan đã đi đâu đến tận khi giờ cơm trưa Mạnh Luân mới nhìn thấy hai người trở về, lúc này người hầu đến phòng gọi bọn họ đến phòng ăn.

Ngày thứ tư bên trong nhà ăn chỉ còn mười người, không khí càng thêm trở nên trầm trọng, lúc này mọi người đều nhanh chóng dùng cho xong bữa rồi cấp tốc rời đi, chỉ còn chưa đến hai ngày thì thời gian để thoát khỏi phó bản này sẽ đóng cữa mãi mãi, tất cả người chơi đều nôn nóng tìm kiếm manh mối.

Ba người Mạnh Luân ăn xong cũng nhanh chóng trở về phòng, sau khi đóng cửa phòng Mạnh Luân liền kể lại những gì anh nghe được cho hai người.

"Anh Luân, bọn họ nói như vậy nghĩa là sao." Trần Dương cảm thấy khó hiểu.

"Đây có thể là kịch bản trong phó bản này, nó là một gợi ý trong phó bản." Mạnh Laun6 híp mắt nói, đây đúng là một dạng trò chơi tìm hiểu cốt chuyện, nếu như bỏ qua npc chủ nhân của suối nước nóng này cũng không sao nhưng chắc chắn điểm đánh giá sẽ không quá cao, bởi vì bà ta cũng là một npc chủ chốt trong phó bản này.

Trần Dương nghe anh nói vẫn không hiểu những câu nói mà anh nghe được rốt cuộc là ý gì "Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo."

"Cậu hãy ngẫm lại từng từng câu nói của bọn họ đi." Túc Nhan ngao ngán mà lắc đầu, cô thật sự không hiểu rốt cuộc cậu lên đại học bằng cách nào.

Ba người ngồi trong phòng bắt đầu trầm tư suy nghĩ, bên ngoài mặt trời vừa lên đến đỉnh, ánh nắng chói chang chiếu vào trong phòng, một làn gió nhẹ thổi qua, lá cây đung đưa nhẹ nhẹ, Mạnh Luân kéo cửa mở rộng ra để gió thổi vào, anh ngồi dựa vào bên hông cánh cửa khẽ nhắm mắt lại.

"Mạnh Luân." Không biết lúc nào Saka cùng Ryu đã đứng cách anh chưa đầy bốn bước chân.

Mạnh Luân mở mắt nhìn sang, trong mắt anh như muốn hỏi 'Làm sao'.

"Anh giải được phó bản này rồi sao." Saka nhìn anh nói, cô ấy không phải đang hỏi anh mà là khẳng định anh đã tìm ra.

Mạnh Luân không trả lời ngược lại anh hỏi lại cô "Cô tìm thấy thứ gì trong phó bản này."

Ryu đứng bên cạnh khẽ câu mày như muốn nói gì đó nhưng Saka đã đưa tay ra ngăn cản "Một sợi dây thừng, một viên ngọc chiếu sáng."

Mạnh Luân nghe vậy liền gật đầu, anh có thể xác định cô ấy không nói dối bởi vì những đạo cụ này rất thích hợp cho phó bản này.

"Giờ cơm tối tôi sẽ nói cách vượt màn cho mọi người." Mạnh Luân cuối cùng cũng nói ra câu mà hai người trước mặt chờ đợi, nhưng câu hứa hẹn của anh cũng khiến hai người họ cảm thấy khó hiểu.

"Tôi không nghĩ là anh không thể tự mình vượt qua màn chơi này được." Ryu lúc này lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự nghi hoặc.

"Đúng vậy, tôi biết cách qua màn chơi này, nhưng tôi muốn làm thứ gì đó thú vị hơn nếu như để cho nó thoải mái như vậy khi dày vò mình thì tôi lại cảm thấy không thoải mái." Mạnh Luân nói "Nhưng tôi không đảm bảo những việc tôi sắp làm sẽ an toàn."

Sau đó cô cười khẽ mời chào "Hai người có muốn cùng chơi chung với tôi không."

Saka nhìn chàng trai vừa điềm tĩnh vừa hoạt bát trước mặt, có lẽ từ lúc gặp mặt cô ấy đã đoán sai rồi, người con trai này còn điên cuồng hơn là cô ấy tưởng, vẻ điềm tĩnh bên ngoài giống như chỉ là để đánh lừa người khác mà thôi, nhưng không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy lời đề nghị này thu hút đến kỳ lạ.

Cô ấy nhìn sang Ryu, cảm thấy trong mắt anh trai mình cũng xuất hiện một chút phấn khích không bình thường, có lẽ bọn họ đều cùng một loại người đi.

"Được, tôi theo anh." Khẽ gật đầu, Saka quyết định đánh cược một lần, cô cảm thấy lần đánh cược này chắc chắn sẽ không lỗ.

Mạnh luân nghe cô trả lời liền hài lòng, anh nhìn đồng hồ trong tay rồi nhìn hai người vẫn còn đứng trước mặt mình khẽ nói "Hai người cứ tiếp tục làm những gì mình muốn, sau khi dùng cơm tôi sẽ nói kế hoạch của mình."

Saka cùng Ryu nghe vậy liền gật đầy rồi xoay người rời đi.

Mạnh Luân nhìn theo bóng lưng của bọn họ mà mỉm cười đầy giảo hoạt lúc này đây rủ bọn họ vào trong kế hoạch của mình chỉ là anh vừa nghĩ ra một cách chơi khác, anh không quá quan tâm đến việc vượt màn chơi mà thứ anh muốn là gây tổn hại cho cái hệ thống trò chơi này càng lớn càng tốt, càng khiến anh cảm thấy vui vẻ.

Anh hoàn toàn không thể vô cảm với những cái chết xung quanh mình, trong ý niệm của anh mạng sống là quý giá nhất, chỉ khi người khác muốn hại đến tính mạng của anh thì anh mới ra tay trả đũa lại, vì vậy những người anh từng gặp, những người anh đã gặp hay những người anh sắp gặp trong cái hệ thống trò chơi này anh đều cảm thấy mình có thể làm cái gì đó khiến cho lòng mình thanh thản một chút.

Ngay từ đầu đối với cái thứ dụ hoặc nhân tâm này anh chẳng có một chút hứng thú nào rồi, lợi ích nó đem lại càng cao thì cái giá phải trả càng lớn, anh không tham vọng những thứ như thế này, nhưng anh lại không thể thoát khỏi nó, vậy thì chỉ còn một cách phá hủy nó.

Không còn nhìn thấy hai người kia đâu Mạnh Luân xoay đầu nhìn vào phòng, lúc này Trần Dường cùng Túc Nhan đã lăn đùng ra mà ngủ, anh khẽ cười một tiếng, hèn gì khi nãy anh nói chuyện với hai người kia lại không nghe thấy một trăm câu hỏi vì sao của thương hiệu Trần Dương.

Anh đứng dậy kéo nhẹ cửa phòng cảm thấy hiện tại vẫn còn khá sớm nên anh quyết định ngủ một chút, dù sao giờ cơm tối cũng có một chuông báo thức dạng người đến đây đánh thức bọn họ mà, thời gian của những người đó còn chính xác hơn thời gian của đồng hồ báo thức nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK