Nói là bỏ nhà ra đi cho oai thế thôi chứ hắn chính chuyên là một kép chính chuẩn không cần chỉnh, cái trình dỗ vợ nó cứ phải nói là thượng thừa, sau một hồi khoa môi múa mép hắn cũng thành công nhận được sự tha thứ của Vân Ca. Nàng vốn không hề giận hắn chỉ là muốn đùa với hắn mà thôi ai dè ông cháu này sống đã vạn năm da mặt lại vừa mỏng, tính tình lại còn sửu nhi hơn nàng, muốn dỗi ngược nàng, cái trình thì còn kém lắm. Cả hai vui vẻ đùa nhau, đang lúc sắp sửa đại chiến thì hệ thống Tiểu Bồ Đào lại bất ngờ hiện lên thông báo đỏ, cảnh vật xung quanh đều bị ngưng đọng thời không lúc này đã ngưng hẳn, cả Hình Nguyên cũng đứng hình tại chỗ. Vân Ca khó hiểu gọi hệ thống.
"Tiểu Bồ Đào, ngươi đang làm cái quái gì vậy?" Nàng khó hiểu.
"Ta mới phải là người hỏi ngươi câu hỏi đó chứ?" Tiểu Bồ Đào, thở dài từ từ hiện thể, lúc này hắn xuất hiện dưới dáng vẻ của một bé trai ba tuổi, toàn thân mặc một bộ áo thêu kỳ lân bằng chỉ vàng vô cùng tinh xảo.
Vân Ca thấy hắn thì hơi ngẩn người, nàng không tin vào mắt mình, nàng lấy tay dụi dụi mắt đi vài lần rồi mới nhìn kỹ một lượt từ đầu đến chân của tiểu nãi oa này. Suy cho cùng nàng vẫn không kìm được mà thốt lên.
"Thánh thần thiên địa hột vịt lộn ơi, nhóc thật sự là Tiểu Bồ Đào đó sao?"
"Đúng chính là ta, cô không nhận ra ta cũng phải thôi, ai rồi cũng khác mà." Tiểu Bồ Đào tự đắc nói.
"Vậy sao, rồi là cảnh báo dữ chưa, ngươi hiện cảnh báo, gọi ta gấp như vậy chỉ là để khoe ngươi có nhục thân rồi thôi sao?" Vân Ca không nhịn được mà khịa.
"Ây, đừng có mà vu oan cho ta, ta không có rảnh ruồi vậy đâu, ta nói cho ngươi biết, khi ngươi lựa chọn trở lại thế giới này, chính bản thân ngươi cũng đã vô tình kích hoạt nhiệm vụ cấo" ssssssss.. + "của hệ thống mà đó giờ ít người dám chọn, vì xác xuất bay màu của nó rất cao." Tiểu Bồ Đào huyên thuyên.
"Nhiệm vụ (s+) ta có chọn sao, ta đã chọn ở lại hệ thống, đáng ra không cần phải làm nhiệm vụ nữa." Vân Ca thắc mắc.
"Đúng rồi, đáng ra là không cần làm nữa, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ban đầu ngươi đến đây là để tu bổ cốt chuyện, nhưng thay vì sửa nó, ngươi lại đưa nó đi xa, đến hiện tại mọi thứ đã không thể cứu vãn được."
"Thiết lập gốc của hệ thống bị lỗi cục bộ, dẫn đến toàn sever này có thể bị sụp đổ hoàn toàn, ngươi và ta cũng sẽ bay màu luôn."
"Cái gì?" Vân Ca nghe đến bay màu liền mất bình tĩnh, đây lại là cái thiết lập cẩu huyết gì, sao chọn kiểu nào cũng là con đường chết vậy.
"Ôi bạn ơi, bình tĩnh bạn ơi, ngươi làm gì mà căng vậy, chẳng phải hiện ta đang đến gặp ngươi nói với ngươi cách để tự cứu lấy mình hay sao?" Bồ Đào cười xấu xa nói.
"Khoan, dừng chừng là hai giây, cái vẻ mặt này của ngươi là sao, ngươi thật sự muốn giúp ta hay là hại ta vậy." Vân Ca dùng ánh phán xét cẩn thận nhìn chằm chằm về phía Tiểu Bồ Đào khiến nó không còn cười nổi nữa.
"Ngươi ăn hiếp ta, ta sợ ngươi." Nói rồi nó bật khóc.
Vân Ca thầm chửi thể trong bụng, cô không biết hiện tại tình huống đang diễn ra này là cái quần dài gì nữa, cuộc đời cô chưa đủ bi hài à. Tên Bồ Đào này, muốn làm gì đây, mà cô cũng có làm gì hắn đâu, khóc cái gì mà khóc. Nhưng dù thế nào nó cũng là trẻ con, chắc mới thay giao diện nên chưa thích nghi được, cô phải nhỏ nhẹ phải bình tĩnh. Nghĩ rồi Vân Ca nhỏ giọng an ủi Tiểu Bồ Đào, khó lắm nó mới ngừng khóc thì vòng lặp thời gian cũng kết thúc mọi thứ trở về như bình thường Hình Nguyên bên kia cũng đang ngơ ngác nhìn nàng. Hắn từ từ đi đến nàng có thể thấy tay hắn run lên theo bước chân, hắn chỉ tay về phía đứa trẻ trong lòng nàng, giọng hắn rung rung hỏi.
"Nó là ai?"
"Ta là con của mẫu thân." Tiểu Bồ Đào như biến thành một người khác, bất tri bất giác mà trả lời. Nói xong chính hắn cũng bất ngờ mắt tròn mắt dẹp, vội bị miệng lại lắc lắc đầu nhìn Vân Ca biểu thị đây không phải lời của nó nói.
Biết đã lỡ lời lại sợ sự việc đi xa hơn, Tiểu Bồ Đào ra hiệu với Vân Ca ý muốn nói rằng sẽ quay lại tình nàng sau nhưng chưa kịp trốn đã bị Hình Nguyên nhanh tay túm lại, sách ngược hắn lên như con gà vừa cắt tiết, lại còn lắc lắc hắn trên không trung, làm Tiểu Bồ Đào tái mặt, hắn sắp nôn luôn bữa tối hôm qua r luôn rồi. Vân Ca cứu ta, hắn thầm hét trong vô vọng. Vân Ca bất lực đỡ chán, nàng chưa nghĩ ra sẽ giải thích với hắn như thế nào.
"Mẫu thân ngươi là ai?" Hình Nguyên lại gặn hỏi lần nữa. Vừa hỏi còn vừa làm bộ muốn ném đứa trẻ trên tay ra ngoài.
Ma Hoa điện này được xây trên ma vực, bên dưới là địa hỏa dung nham, nếu không may rơi xuống đó thì chỉ có cái chết, nàng hiện tại không rõ tình hình cụ thể của mình và Tiểu Bồ Đào nên không dám khinh xuất, lại vì tình nghĩa cứu mạng khi xưa nên đành làm liều.
"Là ta."
"Là con của ta." Vân Ca hét lên rồi chạy tới nhanh chóng ôm lấy Tiểu Bồ Đào.
"Nó thật sự là con của nàng." Hình Nguyên không tin vào tai mình hắn mang theo sự nghi hoặc hỏi nàng.
"Đúng, nó là con của chúng ta." Vân Ca nở ra nụ cười gượng gạo nói.
"Con của chúng ta, từ khi nào?" Hình Nguyên không dấu được sự bất ngờ trong lòng.
"Là cái đêm mưa gió ấy, chàng vậy mà quên rồi, đồ tệ bạc."
"Ta biết ngay mà, nam nhân các người đều tệ bạc như nhau."
Nàng nói rồi ôm lấy Tiểu Bồ Đào chạy chối chết, vừa chạy ra đến cửa điện, đã gặp Bích Di, Bích Thảo họ thấy nàng vội vã chạy ra, vốn muốn hỏi chuyện nhưng lại bị nàng kéo cùng chạy, họ tuy không biết gì nhưng vẫn chạy theo. Hành động kỳ lạ này của họ nhanh chóng thu thu hút Tà Quân cùng Vu Y gia nhập đoàn hóng hớt. Nhìn bóng lưng năm người, à sáu người bao gồm đứa con rơi của hắn dần xa khỏi tầm mắt, Ma Đế Hình Nguyên lần đầu tiên sau hàng vạn năm tồn tại hắn lần đầu tiên hiểu được khái niệm nghi ngờ nhân sinh.
Sau khi rời khỏi Ma Hoa điện đến nơi ở của Vu Y, Vân Ca lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tiếp theo sau đó là một loạt ánh mắt khó hiểu, của Vu Y và Bích Di, Bích Thảo. Tà Quân cũng nhìn nàng, rồi lại nhìn Tiểu Bồ Đào, ông như đoán ra được điều gì đó, ông chỉ khẽ thở dài, lắc đầu sau đó im lặng nhấp môi chén Trà hoa Thảo Mạc mà Vu Y đưa đến. Sắc mặt ông nghiêm trọng, khiếm mọi người xung quanh đều căng thẳng không dám thở mạnh. Đến Vân Ca còn bị thái độ này của ông làm cho hoang mang lo lắng. Dưới sự im lặng quẫn bách, cơ hồ có thể nghe rõ được tiếng kim rơi, mọi người im lặng nhìn nhau, Vân Ca cũng lặng lẽ giúp Tiểu Bồ Đào kiểm tra lại cơ thể, nàng lo hắn ban nãy đã bị Hình Nguyên làm bị thương. Sau cùng để giải quyết cục diện khó xử này, Vu Y bắt đầu lên tiếng.
"Này, Vân nha đầu, ngươi đó từ sau khi hắn trở về ngươi vẫn luôn tỏ ra kì lạ. Đến hôm nay, ngươi lại ôm theo một đứa bé không rõ lại lịch này, hớt hải chạy khỏi Ma Hoa điện, chuyện này là thế nào?"
"Đúng đó, chủ thượng, người và quân thượng cãi nhau sao?" Bích Di cũng không nhịn được tò mò hỏi.
"Đúng vậy, hai người lại cãi nhau à, ban nãy ta nghe đám hầu gái nói, quân thượng trọc ngài giận rồi, còn đang cãi nhau ghê lắm." Bích Thảo cũng bổ sung vào.
"Ta cũng nghe bọn họ nói các ngươi đang cãi nhau nên mới hớt hải chạy tới." Vu Y nói.
"Đứa trẻ này đừng nói là con rơi của Hình Nguyên, cái tên thối tha này." Tà Quân vẫn luôn trầm tư lúc này mưới lên tiếng.
"Ôi lạy mẹ, không phải chứ Tà Quân ông nói thật à, tin này có xác thực không?" Vu Y mừng ngay ra mặt, ông thầm nghĩ nếu là con của Hình Nguyên thật thì ông chẳng phải có cháu nội đích tôn rồi sao. Nhưng đứa trẻ này từ đâu mà có, liệu có phải con của Hình Nguyên không hay là có hiểu lầm gì. Dù nói sao đi nữa cái tên Hình Nguyên hư thúi này vẫn không sài được, bản thân đã có hôn phối lại còn đi ra ngoài làm loại chuyện kia, còn cho ra sản phẩm. Đã thế còn dám mang về nhà, bảo sao Vân nha đầu lại tức giận. Vu Y hỏi xong thì im lặng ở một bên tự mình suy diễn.
Đám người Tà Quân, Bích Di, Bích Thảo cũng trầm mặc, Vân Ca biết thừa bọn họ lại tự mình bổ não, suy diễn đủ đường rồi. Chuyện đã đến nước này thì nàng cũng không thể nào dấu diếm thêm được nữa. Vì để cứu lấy thế giới này nàng đành phải nói ra hết vậy.
"Mọi người không cần suy đoán nữa, đứa trẻ này không phải là con rơi của ta, càng không phải là con của Nguyên ca." Vân Ca khẳng định. Cô lại nói tiếp.
"Tiện đây ta sẽ nói cho mọi người biết một bí mật liên quan đến ta, đứa trẻ này, và còn cả đại lục ngũ hoang này nữa." Vân Ca vừa nói vừa khẽ liếc sang bên phía Tiểu Bồ Đào thấy nó muốn nói rồi lại thôi thì mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu nó, khẽ nói: "Yên tâm, ta tự biết lo liệu."
Nói rồi nàng bắt đầu kể cho họ nghe thân thế của bản thân, từ khi nàng còn là một cô bé đến khi xuyên không, rồi gặp gỡ Tiểu Bồ Đào, tiếp đó là gặp Hình Nguyên, những chuyện đã trải qua, cả về lựa chọn của nàng cùng sự thật là thế giới mà bọn họ đang sống này đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết mạng. Đứa trẻ họ nói tới nãy giờ chính là hệ thống thay mặt thần minh quản lý thời không này..
"Chuyện là như vậy, đến nước này rồi ta không dấu diếm mọi người làm gì nữa, ta biết các người sẽ không tin, nhưng tất thảy mọi thứ là sự thật." Vân Ca thở dài.
"Chủ thượng, nếu như đúng như những gì người nói, thì tất cả chúng ta.. đều là những nhân vật trong truyện, thế giới này còn cả thái hoang đều chỉ là hư ảo.. chủ thượng ngươi nói.. ta làm sao dám tin người." Bích Di hoang mang nói không thành lời.
"Sao có thể được.." Bích Thảo cũng suy sụp ngồi phịch xuống đất.
"Vân nhâ đầu, những lời này không thể nói bừa.." Vu Y nhìn nàng nghiêm túc hỏi.
Vân Ca sớm đoán được phản ứng của bọn họ, nàng biết sớm muộn gì ngày này cũng tới, chỉ là không ngờ cách nói tới lại là thế này. Hiện tại nhiệm vụ cấp s+ tu bổ cốt chuyện xây dựng lại thế giới đã được kích hoạt, lại còn không ngừng tự đếm ngược, nếu trong thời gian sáu mươi ngày không thể hoàn thành thì thời không này sẽ tự hủy, vạn vật sẽ tan biết, tất cả sẽ trở về hỗn độn, hệ thông sẽ tự thiết lập lại tất cả tuyến nhân vật, thay đổi nguyên tác cùng với đó là khỏi chạy một chu trình mới. Đồng nghĩa với việc tất cả bọn họ đều sẽ chết hết, trở thành hằng hà xa số các tinh thể bé nhỏ trong không gian dị giới kia.
"Thật vô nghĩa, sớm biết có kết quả này, tội gì phải tranh giành đấu đá với bọn họ làm gì, tốn hết công sức nửa đời bày mưu tính kế, tới cuối cùng vẫn là trắng tay." Vân Ca nhìn màn hình hiển thị nội dung phó bảng thì mượn câu nói của Kim Ngọc Nghiên trong phim "Như Ý Truyện" mà cảm thán. Lần này nàng đúng là phí công mà.
"Vân Nhi, ta đã nghe hết tất cả mọi chuyện."
"Đứa bé này thật sự không phải con của chúng ta." Hình Nguyên không biết đã đứng ở ngoài cửa từ bao giờ, xem dáng vẻ của hắn, chắc là đã nghe được hết những gì nàng nói.
"Đúng, nó không phải." Vân Ca vẫn lướt xem phó bản, lười biếng đáp lời hắn.
"Quá tốt rồi, tuy rằng có hơi tiếc nuối nhưng không phải vẫn hơn." Nói rồi hắn nhanh chân lướt qua đám người Vu Y đang bàn luận sôi nổi mà tiến đến bên nàng. Hắn ôm lấy nàng từ phía sau, dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng, gương mặt hắn áp sát lại như thể hắn có thể nhìn thấy phó bảng. Vân Ca bị hành động này của hắn làm cho nghi ngờ, liệu rằng hắn có phải đã biết tất cả về thế giới này không. Tại sao thứ hắn quan tâm không phải là thế giới này sẽ sụp đổ mà là đứa trẻ kia liệu có phải con nàng không? Nàng tự vấn trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ râ điềm tĩnh. Thôi kệ thấy hắn bình tĩnh thế này nàng tự nhiên lại trong lòng an yên.
Danh Sách Chương: