Editor: Linh nhạt nhẽoThanh âm của thiếu niên trầm thấp mà chậm, nghe kĩ âm cuối dường như còn mang theo chút chán nản của sự bất lực.
Giống như là rõ ràng rất không muốn nói ra câu đó, nhưng không biết nguyên nhân gì, vẫn cưỡng ép bản thân nói ra.
Lâm Tiêu không biết anh sẽ đột nhiên nói đến vấn đề này, một lúc lâu vẫn duy trì trang thái mù mờ, có chút nghi hoặc.
Không thích con trai.
Vậy cậu ta thích cái gì? Thích con gái? Vậy thì cậu ta thích kiểu con gái như thế nào? Cậu ta có phải có người mình thích rồi không?……Một loạt câu hỏi nổ ra trong đầu Lâm Tiêu như pháo, làm xáo trộn tất cả tâm trạng và khả năng suy nghĩ của cô.
Cô thậm chí không biết bản thân nên nói gì.
Nói câu chúc mừng cậu, khuynh hướng tình dục của cậu giống với hầu hết mọi người phải không?
Lâm Tiêu có thể khẳng định, nếu cô thực sự nói ra như vậy, một giây sau, người trước mặt này có thể dùng khăn mặt bịt miệng cô.
“……”
Không đợi cô trả lời, cũng không kì vọng cô có thể nói gì.
Sau khi Giang Yến nói câu này, không nói thêm nữa, chỉ giơ tay nắm lấy mắt cá chân của cô di chuyển sang bên cạnh một chút, lại mở nước, sau khi rửa sạch những vết bẩn, lại bế cô ra ngoài.
Trong chốc lát bầu không khí có chút kỳ dị không thể diễn tả.
Lâm Tiêu quấn khăn tắm ngồi trên sofa, nhìn Giang Yến lấy hộp y tế ra từ trong ngăn kéo tủ, cúi đầu xử lý vết thương cho cô.
Vị trí của vết thương ở dưới ngón chân cái, chắc giẫm vào mép vỏ sò nào đó và xước một lỗ nhỏ.
Xung quanh vẫn còn cát chưa rửa sạch nên Giang Yến lấy tăm bông nhúng vào rượu thuốc rồi nhẹ nhàng lau sạch cát xung quanh vết thương.
Lâm Tiêu không biết có phải quá đau hay là dây thần kinh đã mất đi cảm giác, lúc này bị tiếp xúc trực tiếp với vết thương như vậy cũng không có phản ứng gì.
Cúi đầu xuống, ôm đầu gối còn lại, quan sát chuyển động của anh.
Một lúc sau, thiếu niên dừng động tác, đem tăm bông đã sử dụng vứt vào thùng rác.
Sau đó, Lâm Tiêu liền nhìn thấy anh đứng dậy, đặt lại tất cả băng gạc và băng y tế đã được lấy ra trên bàn.
“........
Làm sao vậy? Vết thương của tôi đã trở nên nghiêm trọng như vậy sao?”
Lâm Tiêu có chút không dám tin, cô rốt cuộc giẫm phải thứ gì vậy, có hay không phải vào bệnh viện chiếm thế thượng phong mới được sao? ? ?
Sau khi Giang Yến dọn dẹp xong, lại ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt hơi cong xuống, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của cô, nghiêm túc nói: "
Thật sự rất nghiêm trọng."
“……?”
Giang Yến thu hồi ánh mắt, nâng chân cô đặt lên đầu gối của mình, xé băng cá nhân vừa lấy ra dán lên ngón chân cái, đầu ngón tay áp vào mu bàn chân lạnh cóng của cô, cười nói, “Nghiêm trọng đến nỗi nếu xử lý muộn một chút, vết thương đã tự lành rồi."
“……”
Lâm Tiêu nóng mặt, đưa tay vén khăn tắm lên, đem cả đầu giấu ở trong đó.
Làm sao cô biết được vết thương trước đó đau như vậy, chảy nhiều máu như vậy, nhìn có vẻ kinh sợ đó, thực ra chỉ là xước chút da.
Trước đó cô đã hét rất to.
Mẹ ơi, thật là xấu hổ.
Giang Yến nhìn người sắp quấn mình thành bánh chưng, giơ tay kéo một chút, còn chưa kéo ra, nụ cười của anh đã lộ rõ hơn, "
Cậu về tắm trước đi, chút nữa còn phải ra ngoài đi ăn."
“…… ừm."
Lâm Tiêu chầm chậm kéo khăn tắm từ trên đầu xuống, ngũ quan tinh xảo lộ ra ngoài, lông mày đẹp như tranh vẽ, đôi mắt sáng, khuôn mặt trắng nõn tinh tế trước đây, lúc này có chút ửng hồng, ngay cả đôi tai và chiếc cổ mảnh khảnh cũng có chút màu hồng.
Cả người như được bao phủ bởi một lớp vỏ màu hồng nhạt.
Chỗ nào cũng là màu này, rất dễ thương.
Giang Yến chuyển ánh mắt sang chỗ khác, đôi mắt cong lên từ trong ra ngoài mang theo ý cười, anh không nói gì nữa, đứng dậy đi vào phòng tắm, thuận tay đóng cửa lại.
Cửa phòng tắm là kính mờ, mặc dù không nhìn rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng.
Bóng dáng thanh niên mảnh khảnh phản trên đó, nhất cử nhất động đều hiện ra trước mắt, giơ tay, vén áo, khom người...
“………!!”
Lâm Tiêu đột nhiên ngoảnh mặt đi.
Cô đang nhìn gì vậy.....
Sau khi lên án bản thân, cô lại lên án đương sự vô tội kia.
Cái người này tại sao đứng ở trước cửa đã bắt đầu cởi quần áo rồi.
Gấp đến vậy sao?
Lâm Tiêu lên án xong, lại nghĩ tới lúc ở bên biển, nhìn thấy thiếu niên toàn thân ướt sũng đó.
Thấp thoáng vòng eo săn chắc, cơ ngực nhấp nhô.
“……”
Tôi mẹ nó.
Lâm Tiêu không dám nghĩ nữa, vứt khăn tắm trong tay, nhảy xuống ghế sofa, khập khiễng chạy nhanh ra khỏi phòng.
Cô cảm thấy bản thân mình bây giờ như một kẻ lưu manh.
Hành vi suy nghĩ đều đang sôi sục trên chiến tuyến không thể diễn tả.Đầu đầy ý nghĩ đen tối.
Cô muốn kết thúc.
Sớm muộn phải kết thúc.-Trong phòng tắm.
Nghe thấy tiếng bước chân vội vã của cô gái nhỏ, Giang Yến dựa lưng vào cửa kính, quần áo vẫn chỉnh tề.
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt dừng trên sàn nhà, cúi đầu cười một tiếng.
Trong phòng tắm yên tĩnh, tràn ngập ánh đèn, thiếu niên cười từng tiếng từng tiếng như xâm chiếm thế giới này.
Lúc sau, Giang Yến giơ tay cởi quần áo để sang một bên, bật vòi hoa sen, nước ào ạt chảy xuống, mái tóc đen ướt đẫm.
Anh giơ tay về phía sau cào cào.
Nước ấm chảy xuống, trong lúc đang thả lỏng cơ thể, Giang Yến nghĩ lại những việc xảy ra ngày hôm nay, ký ức được kéo dài từ sáng đến một thời gian nhất định.
Anh dừng lại.
Trước mắt đột nhiên hiện ra một cảnh mà anh vẫn luôn tận lực phớt lờ.
Vài giây sau.
“......
Chết tiệt."
Giọng nói thanh niên có chút khàn khàn, mang theo một tia bất đắc dĩ, duỗi bàn tay, vặn vòi hoa sen công tắc bên phải.
Nước ấm bỗng trở nên lạnh ngắt.
Nước lạnh dội xuống.
Dập tắt đi những sục sôi trong lòng.-Lâm Tiêu và Mạnh Hân ở cùng một phòng.
Lúc cô về phòng, Mạnh Hân vừa mới tắm xong đi ra, vẫn quấn khăn tắm, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, ngũ quan so với Lâm Tiêu thanh tú dễ thương hơn một chút.
“Cậu xử lý vết thương thế nào, xử lý đến tận bây giờ?” Mạnh Hân liếc mắt xuống chân của cô, càng thêm ngạc nhiên, “.....Đã băng bó vết thương rồi?"
Nhắc tới điểm này, Lâm Tiêu cảm thấy xấu hổ, “Tớ cũng tưởng rằng với mức độ chảy máu như thế, ít nhất phải băng bó toàn bộ bàn chân."
“……”
Lâm Tiêu không nói nhiều với Mạnh Hân, phi nhanh vào trong phòng tắm, đến lúc ra ngoài băng dán vết thương trên chân đã ướt rồi.
Sau khi sấy tóc xong, lục tìm trong ngăn kéo tủ một miếng băng dán mới dán lên.
“Chúng ta đi đâu ăn cơm?” Lâm Tiêu lấy quần áo từ trong vali ra, lại chọn một chiếc áo hai dây có kiểu dáng không khác kiểu lúc trước là mấy.
Khi chuẩn bị đi thay, đột nhiên nghĩ đến gì đó, đem áo áo hai dây trở lại, lấy một áo phông màu trắng.
“Quan Triệt, bọn họ nói gần đây có một nhà hàng quán bar âm nhạc, có lẽ là ăn ở đó.” Mạnh Hân đã thay xong quần áo.Áo sơ mi màu đen tay ngắn, quần đùi bò sờn.
Cánh tay thon thả và đôi chân dài thẳng tắp đều lộ ra ngoài, khi đi lại thì lộ ra đường eo rất đẹp.
Cô ngước mắt nhìn thấy trang phục của Lâm Tiêu, cười nói: “Chúng ta đi quán bar! Có rất nhiều tiểu ca ca, cậu chỉ mặc cái này?”
Lâm Tiêu nhìn áo phông, quần đùi của mình, giơ ta buộc tóc, nhẹ nhàng nói, “Có vấn đề gì sao? Người đẹp cho dù mặc rẻ rách cũng gặp được tiểu ca ca.”
“……”
Hai người vẫn đang nói chuyện trong phòng, Hồ Hàng Hàng đến gõ cửa, “Các cậu, phải ra ngoài rồi, các cậu chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.” Lâm Tiêu đáp lại một tiếng, “Ra ngay đây.”
“Được, chúng tôi ở dưới lầu đợi các cậu.” Lúc sau, Lâm Tiêu nghe thấy tiếng hắn nói chuyện với Giang Yến.
Cô và Mạnh Hân không làm mất thêm thời gian, rất nhanh xuống dưới lầu.
Phòng khách dưới lầu.
Bốn nam sinh đều vừa mới tắm xong, trông tươi tỉnh, mặc đồng phục áo phông ngắn tay, quần tây đen, chân đi giày thể thao màu trắng.
Giống như những chiếc áo được sản xuất trên dây chuyền lắp ráp trong nhà máy, ngoại trừ mặt và màu áo phông, mọi thứ khác đều giống nhau.
Giang Yến là người xuống cuối cùng.
“Anh Yến đây rồi, đi thôi!” Hứa Nhất Xuyên đang ngồi trên sofa nhìn thấy anh đầu tiên, từ trên sô pha nhảy dựng lên, "
Mau lên, em sắp chết đói rồi."
Cùng lúc đó, Giang Yến đã đi tới phòng khách, mặc một bộ áo trắng quần đen như lúc trước, tóc mới khô một nửa, rủ xuống trán.
Lâm Tiêu liếc mắt, phát hiện chỉ có cô và Giang Yến mặc màu trắng, những người khác không phải đen thì là xám, còn có một màu vàng đặc biệt sặc sỡ.
Mọi người dường như không để ý đến điểm này.
Bảy người lần lượt ra khỏi cổng.
Lâm Tiêu và Mạnh Hân đi đằng trước, mấy nam sinh tụt lại phía sau, Giang Yến rũ mắt nhìn áo phông trắng của Lâm Tiêu, khẽ cong môi.
Chung quy không phải một điểm cũng không hiểu.
Quan Triệt nhìn thấy quán bar này cách biệt thự không xa, trong khu danh lam thắng cảnh này, chỗ nào cũng có chỗ ăn uống, vui chơi.
Bây giờ là giờ cao điểm buổi tối, trong quán bar đều có người, may mắn là Quan Triệt đã đặt chỗ trước qua mạng, mấy người có thể trực tiếp ngồi mà không cần phải đợi số.
Quán bar chỉ có một tầng, nhưng diện tích mặt sàn rất lớn, tương đối yên tĩnh, sân bên ngoài là một quảng trường lộ thiên, ở giữa quảng trường dựng một vũ đài.
Lúc này có người đang hát.
Một bản tình ca trầm bổng phát ra từ chiếc loa chất lượng cao bên cạnh.
Chỗ Quan Triệt đặt vừa khéo ở giữa quảng trường lộ thiên, khoảng cách với vũ đài không xa, tầm nhìn rộng, âm nhạc phù hợp, là một chỗ tuyệt vời.
Bảy người vừa mới ngồi xuống.
Một chàng trai ăn mặc phong cách bãi biển đi tới phục vụ, vẻ mặt vui vẻ, “ Các vị muốn gọi gì ạ?"
Chàng trai có dung mạo tuấn tú, có đôi mắt đào hoa giống Quan Triệt, đuôi mắt mở to, khi cười thần sắc sáng ngời, bên tai trái có năm sáu chiếc khuyên tai lấp lánh.
Lâm Tiêu chỉ chăm chăm nhìn vào tai của hắn, liền bị chàng trai chú ý tới, hắn còn cố ý nháy mắt với cô, rất tinh nghịch.
“……”
Vội vàng ngoảnh mặt đi, ngước mắt lên thấy Giang Yến ngồi đối diện, không hiểu sao lại có chút áy náy, cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm như muốn che đậy.
Sau khi uống nước, Lâm Tiêu mới phản ứng lại.
Cô vì sao phải chột dạ, cô chưa làm gì có lỗi với anh mà.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu trong lòng bình tĩnh trở lại, nàng lại quay đầu lại nhìn bông tai của chàng trai, tò mò hỏi: "Đeo nhiều hoa tai như vậy, tai của anh không đau sao?"
“Hả?" “Cái này à?" Chàng trai sờ sờ tai, lấy xuống cái trên nhất, khom lưng cúi người, “Đây không phải là bông tai, là kẹp tai.”
Nói xong, chàng trai đột nhiên giơ tay, động tác thành thục đem kẹp tai trong tay đeo lên tai Lâm Tiêu, “Đây là Lucky star hôm nay mới đeo, tặng em đấy.”Đột nhiên có người xa lạ tiếp xúc khiến thân thể Lâm Tiêu cứng đờ, nhưng nàng rất nhanh phản ứng lại, giơ tay sờ sờ lỗ tai, lễ phép cười nói: "
Cám ơn."
“Đừng khách sáo.”
Giang Yến đang ngồi đối diện lúc này: “……”
Mẹ nó.Đúng là kẻ ngốc.
Một chút kiến thức cơ bản cũng không có sao?
Cậu không thấy rằng thằng chó này đang trêu chọc cậu sao?Đây không phải mấu chốt.
Mấu chốt là mẹ nó còn cười,Giang Yến cảm thấy có thể nuốt bữa hôm nay thì thật sự thành Phật rồi.
Nhưng.
May mắn thay, Quan Triệt và những người khác đã nhanh chóng gọi món, chàng trai cầm thực đơn rời đi, cắt ngang ý muốn lật bàn, rời đi của Giang Yến.
Chưa đến một phút sau.
Chàng trai cầm thực đơn quay lại, “Đúng rồi, các em muốn uống rượu hay nước gì không? ”
Hắn còn đặc biệt quan tâm Lâm Tiêu, “Em gái có muốn thử một chút rượu mới Lucky star của quán bọn anh không? Cùng với kẹp tai của em là một sản phẩm sản xuất hàng loạt đấy."
Lâm Tiêu chỉ nghe thấy từ rượu này, liền ý thức mở miệng từ chối, “Em không uống."
Cùng lúc đó, hai giọng nói khác cùng vang lên.
“Cậu ấy không uống."
“Cậu ấy không uống."
Là Giang Yến và Quan Triệt.
Quan Triệt đối với việc Lâm Tiêu uống rượu có ấn tượng rất sâu.
Lần trước vì cho cô uống một chút bia, Giang Yến mấy ngày liên tiếp đều không cho hắn sắc mặt tốt, dẫn đến bây giờ hắn vừa nghe thấy cho Lâm Tiêu uống rượu, cả người đều kinh hãi, “Cậu ấy không biết uống rượu, không biết một chút nào, cho cậu ấy nước trái cây là được, bỏ đi, cho tất cả bọn em nước trái cây đi."
“……”
Cuối cùng mọi người mỗi người muốn một trái dừa.
Cảnh tượng có chút khôi hài.-Không khí về đêm rất nóng.
Người hát thay đổi phong cách, từ những bản tình ca trầm thấp lúc đầu, đổi thành dòng nhạc heavy metal(*),xung quanh sân khấu là ánh đèn nhấp nháy nhiều màu, tiếng nhạc như muốn xé trời.
Mặc dù vị trí của quảng trường lớn, nhưng vì có rất nhiều bàn nên không gian đi lại sẽ tương đối nhỏ.
Giang Yến lúc đầu ngồi đối diện Lâm Tiêu, sau đó, bởi vì nó chặn ghế của những vị khách phía sau, đã đổi thành bên tay phải Lâm Tiêu.
Khoảng cách được kéo gần một chút.
Chỉ cần Giang Yến liếc xéo là có thể nhìn thấy chiếc khuyên tai trông xấu xí trên tai cô.Được rồi.
Anh nhịn mấy giây, không nhịn nổi, giơ tay lấy xuống đặt xuống mặt bàn.
Lâm Tiêu đang bóc vỏ tôm, bị hành động đột ngột như vậy làm cho giật mình, trong tay không nắm được thứ gì giữ ổn định, ngã xuống bàn, rồi ngã xuống cát.
Cô tháo găng tay ra, quay đầu bắt gặp ánh mắt thản nhiên của anh, "
Cậu làm gì vậy?"
Giang Yến tựa vào lưng ghế, đặt cánh tay lên lưng ghế của cô, nhẹ nhàng ah một tiếng, ngón tay gõ nhịp theo điệu nhạc, "
Trông xấu quá.""..." Lâm Tiêu không thể tin được, đưa tay cầm khuyên tai lên, "
Với thẩm mỹ nam thẳng như cậu, còn biết xấu sao?"
Cô nói xong, lại chuẩn bị đeo khuyên tai lên.
Giang Yến giơ tay ngăn động tác của cô, “Đừng đeo nữa."
Anh không dừng vươn tay ra, đầu ngón tay ấm áp chạm vào nơi trước đó cô đeo khuyên tai, bóp nhẹ.
“Chỗ này đỏ lên rồi."(*)Heavy metal: (thường được gọi tắt là metal) là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo ghita dài, nhịp mạnh, và nói chung là ồn ào. Lời hát và phong cách biểu diễn của heavy metal thường mang đậm chất nam tính và cơ bắp. (Theo Wikipedia)
Danh Sách Chương: