• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Bách Kiêu nhanh chóng quay về cương vị của mình, Dương Trĩ cũng bắt đầu lên kế hoạch trang hoàng lại studio với các đồng nghiệp của cậu.

Tết Dương đã sát sườn, năm nay lịch Âm lại đến rất sớm, đầu tháng 2 đã Tết rồi, bởi vậy họ cần mau chóng hoàn thiện nội thất.

Dạo này vì chuyện truyền thông nên lượng công việc của studio rõ ràng tăng lên rất nhiều, ai cũng bận ung não. Ngày nào gần giờ tan làm Dương Trĩ cũng đến studio xem tiến độ nội thất, kiểm tra chi tiết, rồi lại về nhà tiếp tục công việc. Nhưng may thay Trần Bách Kiêu còn bận hơn cả cậu, bình thường họ rất ít dùng bữa với nhau, Trần Bách Kiêu về cơ bản toàn tăng ca tới tầm 10h khuya mới về, tắm rửa xong anh qua phòng dành chút thời gian cho Dương Trĩ, rồi lại về phòng làm việc bận rộn tiếp.

Vì ban ngày Dương Trĩ cũng mệt mỏi, hơn nữa giường Trần Bách Kiêu thật sự quá dễ chịu, nên cậu ngủ rất nhanh mà cũng rất sâu, chẳng mấy khi cậu biết rốt cuộc Trần Bách Kiêu lên giường lúc mấy giờ. Mấy lần cậu hỏi anh, anh toàn trả lời kiểu ba phải nước đôi.

Cuối cùng một ngày nọ, vì tối ăn nhiều quá, nên Dương Trĩ tỉnh dậy vì trướng bụng. Đồng hồ treo tường chỉ 12 rưỡi, phần giường bên kia vẫn trống không.

Dương Trĩ tưởng Trần Bách Kiêu chỉ dậy uống nước hoặc đi vệ sinh, cậu cũng không đeo máy trợ thính lên, cúi đầu ngồi bên mép giường một lát cho tỉnh, rồi mới đứng dậy tìm dép lê.

Có lẽ trước khi đi ngủ Dương Trĩ đã đá dép qua chỗ khác, nên cậu nhất thời không thấy chúng đâu. Vả lại cậu buồn ngủ quá, nên bỏ cuộc, để chân trần nhảy xuống giường mở cửa ra.

Phòng khách tối thui, Dương Trĩ không biết Trần Bách Kiêu đi đâu nữa, ngẫm nghĩ một hồi cậu đi tới ngoài phòng làm việc, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Quả nhiên Trần Bách Kiêu ở trong ấy, đèn đóm trong phòng làm việc hẵng còn sáng trưng. Trần Bách Kiêu đang cực kỳ chuyên chú gõ bàn phím, trông tình hình này thì còn lâu anh mới đi ngủ được.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Bách Kiêu kinh ngạc ngẩng đầu.

“Em dậy rồi à?” Anh hỏi.

Dương Trĩ không đeo kính, nên không chắc Trần Bách Kiêu nói gì lắm. Cậu đi qua, chỉ chỉ vào tai mình, Trần Bách Kiêu hiểu ra ngay.

Trần Bách Kiêu cúi đầu thấy cậu để chân trần thì vội bế cậu để cậu ngồi lên người mình.

Dương Trĩ thấy đủ kiểu tài liệu bừa phứa trên bàn, có hai ba xấp còn chồng cao ngất.

Cậu chỉ chúng, hỏi: “Anh phải làm xong hết đống này mới đi ngủ được à?”

Trần Bách Kiêu gật đầu, kề sát lại gần nói to hơn: “Nhanh thôi.”

“Đành vậy,” Tuy Dương Trĩ thương anh, nhưng cậu biết Trần Bách Kiêu cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, “Vậy anh ráng ngủ sớm chút nhé.”

Dương Trĩ nói xong thì tính đứng dậy, Trần Bách Kiêu không cho cậu tự chạy về, mà bế cậu về phòng.

Lúc Trần Bách Kiêu đứng ở mép giường cúi đầu dém chăn cho cậu, Dương Trĩ thấy đôi mắt đỏ quạch vì thiếu ngủ của anh. Cậu ôm mặt anh, nâng đầu dậy, trìu mến hôn anh.

“Anh vất vả rồi.”

Trần Bách Kiêu lắc đầu, tay anh che lên mắt cậu, Dương Trĩ ngoan ngoãn khép mi lại.

Cậu không mở mắt ra nữa, cũng không nghe thấy tiếng Trần Bách Kiêu đóng cửa, chẳng rõ người ấy đã đi chưa, nhưng vẫn mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Studio cuối cùng cũng trang hoàng xong trước ngày đầu năm mới, Dương Trĩ lại dọn một ít đồ đạc trong nhà về studio, đặc biệt là thú bông.

Kỳ nghỉ tết Dương đến, công việc của Trần Bách Kiêu cuối cùng cũng hết. Một tối trước ngày đầu năm mới, Dương Trĩ nói phải đi quay live stream trước kỳ nghỉ, họ cùng ăn tối, Trần Bách Kiêu lái xe đưa cậu qua studio.

Không mất bao nhiêu thời gian, nên Trần Bách Kiêu chờ Dương Trĩ trong studio của họ luôn.

Dương Trĩ bảo Trần Bách Kiêu ngồi vào ghế của cậu, vô cùng gian nan dọn ra một khoảng trống trên mặt bàn cho anh, để Trần Bách Kiêu có chỗ đặt laptop.

Đồng nghiệp trong phòng đã giục cậu vào, Dương Trĩ đáp được, nhưng vẫn không chịu đi ngay, hỏi Trần Bách Kiêu: “Anh muốn uống gì?”

“Cà phê được không?” Trần Bách Kiêu nói.

“Không được,” Dương Trĩ cười, “Muộn quá rồi, em lo anh mất ngủ, thôi uống cacao nóng nhé.”

Trần Bách Kiêu không nói gì, Dương Trĩ bèn làm nũng với anh, nắm tay anh nói: “Anh phải nghe lời em chứ?”

Chỉ cần Dương Trĩ nũng nịu với Trần Bách Kiêu, là Trần Bách Kiêu không chống đỡ nổi, ngoan ngoãn ừ ngay.

Dương Trĩ nhìn ngó xung quanh, cúi đầu thơm lên má Trần Bách Kiêu. Nhưng Trần Bách Kiêu cảm thấy không đủ, ấn eo cậu cắn lên môi cậu một cái rồi mới thả cậu ra.

Còn có hai đồng nghiệp nữ của Dương Trĩ tham gia live stream với cậu. Trần Bách Kiêu làm việc của mình một lát trước, rồi bật stream lên xem.

Bây giờ Dương Trĩ đã có thể hoàn thành công việc cực kỳ nhẹ nhàng trơn tru, nhưng Trần Bách Kiêu vẫn hơi lo lắng.

Gần đây anh đã học được cách bật comment real time, đọc bình luận của một số cư dân mạng. Trần Bách Kiêu click phần đó, dần cau mày lại.

Gần như không có các bình luận quá tệ hại, nhưng Trần Bách Kiêu phát hiện nhiều người trong đấy hay gọi vợ này vợ kia. Trần Bách Kiêu nhìn hai đồng nghiệp nữ của Dương Trĩ trên màn hình, cảm thấy kiểu cách ứng xử này của cộng đồng mạng rất thiếu tôn trọng người khác.

Nhưng một lát sau, anh bắt đầu ý thức được hình như từ “vợ” này không phải để gọi hai cô gái kia, mà là dùng để gọi Dương Trĩ.

Lý do cụ thể là trong một lần rút thăm trúng thưởng trước đó, cư dân mạng được Dương Trĩ rút trúng đã nói cảm ơn vợ đã rút trúng anh nha, Dương Trĩ cười nói khỏi cần cảm ơn.

Trần Bách Kiêu ngây người thật lâu, não bộ gian nan xử lí chuyện này, cuối cùng ép niềm kích động muốn đi hỏi Dương Trĩ ngay bây giờ xuống.

Chờ đến lúc Dương Trĩ ra ngoài nghỉ ngơi giữa giờ, anh mới túm Dương Trĩ vào phòng vệ sinh khép kín.

Cửa vừa khóa lại là Dương Trĩ rướn lên định hôn anh ngay, nhưng Trần Bách Kiêu ngửa mặt né tránh. Dương Trĩ tổn thương lắm, hỏi anh làm sao thế. Cậu tưởng anh không thích ngồi một mình bên ngoài, nên lại nói: “Thật ra anh không cần chờ em cũng được mà… Nếu anh không thích chờ một mình ấy…”

“Tại sao họ lại gọi em là vợ?” Trần Bách Kiêu nhìn Dương Trĩ đầy vẻ khó hiểu, “Họ đang gọi em đúng không? Mấy người viết comment vắt ngang màn hình ấy.”

Dương Trĩ không lên tiếng ngay, mặt cậu trông hoang mang ra trò, nhưng cậu nhanh chóng hiểu ra, bật cười, nói: “Đúng là gọi em đấy.”

“Tại sao cơ chứ?” Trần Bách Kiêu nắm tay Dương Trĩ, nói với cậu cực kỳ nghiêm túc: “Em có phải là của họ đâu…”

“Ừ.” Dương Trĩ gật đầu, nhưng không giải thích ngay, mà lại hỏi: “Anh sao thế? Anh ghen à?”

Trần Bách Kiêu luôn luôn thành thật, trả lời ngay tắp lự: “Ừ, anh bực lắm.”

Anh thẳng thắn thành thật quá, ngược lại lại khiến Dương Trĩ ngượng ngùng. Dương Trĩ ngả người tới gần ôm eo Trần Bách Kiêu, vỗ về trấn an, nói: “Họ giỡn cả thôi.”

“Tại sao?” Trần Bách Kiêu vẫn không hiểu lắm, lùa ngón tay vào tóc Dương Trĩ, ve vuốt, thầm thì kèm chút oán trách: “Em có quen biết ai trong đấy đâu…”

“Thì kiểu… Đây là một cách biểu đạt ấy, anh có thể hiểu như thế,” Dương Trĩ nghĩ ngợi, “Họ nói vậy là vì họ thích em, cảm thấy em rất… đẹp, có thể nói là vậy đó.”

Trần Bách Kiêu nắm bả vai Dương Trĩ, kéo cậu đến khoảng cách có thể nói chuyện, hỏi: “Nhất thiết phải vậy sao?”

“Anh biết em không thể kiểm soát hành động của người khác mà.” Dương Trĩ bất đắc dĩ nói.

Trần Bách Kiêu nhìn cậu, ánh mắt vẫn không vui lắm, nhưng đã có xu thế dịu đi, “Thôi được…”

Dương Trĩ cười với anh, vuốt ve mặt anh, Trần Bách Kiêu bèn cúi đầu hôn cậu.

Nơi này chẳng có ai qua lại, họ có một không gian khá riêng tư.

Trần Bách Kiêu mút lưỡi Dương Trĩ cực kỳ phóng đãng, ngậm lấy môi cậu khi cậu đang nức nở, liếm thật mạnh bạo khắp khoang miệng cậu. Dương Trĩ thấy khó thở, rên rất nhỏ, thừa lúc hít vào mấy lần, khiến Trần Bách Kiêu được dịp vào sâu hơn. Ngón tay đang víu lấy bả vai cứng như sắt của Trần Bách Kiêu chậm rãi chuyển qua màu hồng.

Họ hôn nhau rất lâu, Dương Trĩ gần như ná thở, cậu chống bồn rửa tay, lại bị Trần Bách Kiêu kéo eo về, phải mất rất lâu mới có thể bình tĩnh tự đứng vững được.

Môi Dương Trĩ đã tê rần vì bị Trần Bách Kiêu vần vò, trông hơi đỏ mà cũng hơi sưng. May thay ca sau tới phiên đồng nghiệp khác của cậu, cậu có thể nghỉ ngơi một khoảng khá dài.

Lúc ra khỏi toilet, Dương Trĩ đẩy nhẹ Trần Bách Kiêu một cái, Trần Bách Kiêu tiện tay tắt đèn, rồi lại xích qua ôm cậu.

Họ ngồi trong phòng nghỉ, Dương Trĩ lấy một lon Coca đá ra từ tủ lạnh. Trần Bách Kiêu không muốn cho cậu uống, nên cầm nó qua nắm trong tay mình. Dương Trĩ không nói gì cả, lại cướp về, Trần Bách Kiêu bèn nâng cánh tay lên. Dương Trĩ đành phải đứng dậy, kiễng chân khua khoắng mấy cái mà vẫn không lấy được.

Thật ra lúc này Dương Trĩ đang cười, cậu túm cổ áo Trần Bách Kiêu, kêu anh đừng quậy nữa. Trần Bách Kiêu vẫn không chịu, nói cậu uống vào sẽ đau bụng.

Dương Trĩ bèn hôn anh, ngồi lên người anh, rất chủ động hôn mé cổ và tai Trần Bách Kiêu, hôn đến mức Trần Bách Kiêu sắp có phản ứng đè eo cậu lại thì Dương Trĩ bật cười đứng dậy, lại đi tới tủ lạnh lấy một lon khác.

“Em không uống đâu.” Dương Trĩ ngồi xuống cạnh Trần Bách Kiêu, ấn lon Coca đá kia lên má và môi mình, nói với Trần Bách Kiêu: “Lát nữa em áp cho Coca đỡ lạnh thì anh uống nhé?”

Trần Bách Kiêu gật đầu đồng ý, đặt lon mình đang cầm lên bàn nước.

Dương Trĩ tựa vào lòng Trần Bách Kiêu chơi di động một lát, lon Coca kia thật sự ấm lên vì bị áp vào da. Cậu vừa bỏ nó vào tay Trần Bách Kiêu thì có người gõ cửa nói sếp ơi đến lúc sếp lên sóng rồi.

Dương Trĩ đành phải đứng lên, nói với Trần Bách Kiêu: “Sắp xong rồi, cùng lắm hai tiếng nữa là tụi mình được về nhà thôi.”

Trần Bách Kiêu đáp được, ngay khi Dương Trĩ lướt ngang qua anh định đi, anh đột nhiên kéo cậu xuống, kề sát gần tai cậu, gọi cậu bằng chất giọng khàn khàn rất khẽ: “Vợ ơi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK