Khuôn mặt Lục Thiên Triết gượng gạo nhìn cô không chớp mắt.
Mau im lặng mà hợp tác đi, cô mà muốn sống yên ở đây thì mau diễn chung với tôi bằng không hậu quả tôi không chịu nổi được đâu.
Cô thở dài, khó chịu ra mặt không bằng lòng muốn diễn chung với anh. Nhìn Diệp Hy đang nhìn chằm chằm vào cô ánh mắt hình viên đạn khiến cô cũng lạnh sống lưng.
Diệp Hy à, em ra ngoài trước đi anh sẽ xem xét lại tài liệu em gửi sau.
Anh cười mỉm với Diệp Hy, tay thì xoa đầu Tiểu Nhi vô cùng nhiệt tình. Còn Tiểu Nhi khuôn mặt trong vô cùng khó chịu, trề môi nhăn mặt mà nhìn anh.
Diệp Hy nhìn thấy thì càng trở nên tức tối hơn, không nghĩ anh thật sự lại chẳng xem mình là gì. Mối thù lớn nhất hiện tại chỉ có Tiểu Nhi, Diệp Hy càng nghĩ lại càng tức.
"Tại sao tôi cố gắng biết bao nhiêu nhưng khi cô xuất hiện mọi thứ tôi xây dựng đều đổ sông đổ biển. Mối thù hôm nay Diệp Hy tôi nhất định sẽ trả cho bằng được đừng tưởng chỉ nhiêu đó sẽ làm tôi nản lòng."
Diệp Hy dù không can tâm nhưng cũng chẳng còn lý do gì để ở lại. Nhìn bóng lưng Diệp Hy rời đi, Lục Thiên Triết mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện gì xảy ra vậy, tự nhiên làm ba cái trò mèo này.
Tiểu Nhi khuôn mặt khó chịu không hiểu Lục Thiên Triết đang cố làm gì. Không lẽ một người như anh lại sợ cô ta sao, anh chỉ cần hô một tiếng là có thể đá cô ta khỏi công ty ngay lập tức sao phải khổ sở như vậy.
Diệp Hy đến tìm tôi coi tài liệu nhưng mà cô ấy có hơi gần quá khiến tôi cảm thấy phản cảm thế thôi.
Chỉ như vậy thôi ấy hả? Tưởng việc gì to tát lắm làm tôi tưởng anh bị động kinh tới nơi sợ muốn chết.
Tiểu Nhi chỉ vô tình nói bóng gió, không nghĩ con người anh lại để bụng tới như vậy.
Anh nhìn chằm chằm Tiểu Nhi, như muốn ăn thịt cô tới nơi. Anh nể tình cô là vợ anh, không thì cô chắc bây giờ không còn đường để về nhà. Đúng là ai khi va vào lưới tình yêu thì cũng chẳng đủ tỉnh táo. Lục Thiên Triết cũng chẳng biết từ bao giờ bản thân lại ngu nguội như vậy, dù cô có như thế nào có ghét hay khó chịu với anh thì anh vẫn sẽ mãi mãi không thể dứt cô ra khỏi tâm trí mình được.
Buổi tối.
Sau khi tan làm cả hai cuối cùng cũng về đến nhà. Anh thì đi tắm tận hưởng cuộc sống, còn cô thì phải lao ngay vào bếp để nấu ăn cho anh. Dù cô tay chân đã rã rời nhưng vì đã lỡ rồi nên đành ngậm ngùi mà nấu cho anh ăn.
Lục Thiên Triết mau phụ tôi bưng thức ăn xuống bàn đi.
Cô thấy anh đanh rãnh rỗi xem tivi liền quát to nhờ anh phụ mình.
Biết rồi, xuống ngay.
Anh rảnh rỗi quá ha chẳng có việc gì làm hay sao?
Cô cau mày nhìn anh, đưa mắt nhìn những món ăn trước mắt rồi sau đó lại nhìn lên xem anh liền thở dài ngán ngẩm. Lục Thiên Triết thấy cô tự nhiên bực bội cũng chẳng hiểu vì sao.
Con gái ai cũng dễ tức giận và đặc biệt là giận vô cớ như cô vậy sao?
Ai rảnh đâu mà đi giận lẫy anh làm gì? Việc gì cũng có nguyên nhân của nó, nếu anh muốn biết thì xem lại bản thân làm gì đi.
Lục Thiên Triết cũng nghe lời mà nghĩ lại bản thân đã làm gì sai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng thể hiểu mình sai ở điểm nào mà cô lại cáu gắt như vậy. Tiểu Nhi càng nói, anh lại càng thấy cô khó hiểu tính tình nóng lạnh thất thường.
Anh còn đang suy nghĩ thì đột nhiên chuông điện thoại vang tới.
Là mẹ gọi sao?
Lục Thiên Triết - Alo mẹ, gọi con có việc gì sao?
Mẹ - Mẹ chỉ gọi hỏi thăm xem hai đứa dạo nay thế nào mà chẳng thấy tin tức mặt mũi đâu.
Lục Thiên Triết - Con và Tiểu Nhi vẫn ổn.
Mẹ - Phải rồi, mẹ đã dặn phải gửi hình con và Tiểu Nhi chụp chung cho mẹ mà chẳng thấy đâu? Con không gửi thì sao mà biết được hai đứa có xích mích hay có sống chung hay không?
Lục Thiên Triết - Rồi rồi, con sẽ gửi ngay mẹ yên tâm.
Lục Thiên Triết cúp máy, vội nhìn sang Tiểu Nhi ánh mắt bất lực.
Nãy giờ cô nghe mà đúng không? Không muốn mẹ buồn thì mau hợp tác chụp chung một tấm đi.
Anh nói xong, không kịp đợi cô phản hồi liền kéo tay cô sang chỗ mình. Còn cố tình kéo cô sát lại, vòng tay qua eo khiến Tiểu Nhi vừa ngượng ngùng vừa bất ngờ.
Lục Thiên Triết có nhất thiết là phải ôm eo tôi không?
Tiểu Nhi nói chuyện ấp úng, vẻ mặt hiện rõ sự phản đối.
Muốn ba mẹ tin thì phải thể hiện tình cảm một chút chứ, nếu mẹ mà nghi ngờ thì coi như xong đấy. Mẹ tôi sẽ lên đây ở chung và sẽ quản lý chúng ta đấy điều đó như một cực hình vậy đó.
Cô nghe anh nói thì cũng không muốn phải dành quảng đời còn lại sống trong sự tra tấn. Đành phải cho anh ôm eo, dù chỉ là va chạm cơ thể nhẹ nhưng người cô thì lại phản ứng vô cùng mạnh. Sau một hồi tạo dáng, cuối cùng cũng chụp xong bức ảnh ưng ý. Nhìn hai người trong rất giống một cặp vợ chồng hạnh phúc, bức ảnh này có thể sẽ qua mặt được ba mẹ anh.
Danh Sách Chương: