Hai đứa nhỏ thầm nghĩ trong lòng, nếu như... Thứ trưởng tỷ phát hiện đều là không độc thì tốt hơn.
Bọn họ cũng không phát hiện điểm khác thường của Bạch Quân Quân, chỉ coi Bạch Quân Quân trời sinh may mắn.
Bạch Quân Quân cũng không giải thích, mặc cho hai tiểu thí hài hiểu lầm.
Lúc này, bị số nấm độc mà Bạch Quân Quân phát hiện dọa sợ, Bạch Linh Vũ hiểu chuyện ngoắc tay với Bạch Quân Quân."
Trưởng tỷ, ngài cùng muội đi hái nấm đi."
Nói đến, mấy ngày nay hai hài tử đối với Bạch Quân Quân lại có nhận thức mới.
Trưởng tỷ mặc dù hơi dữ chút, lạnh như băng một chút, nhưng đối xử với bọn họ vẫn rất tốt.
Hơn nữa trưởng tỷ không hổ là đệ nhất quý nữ, trước kia trò ném thẻ vào bình rượu trên yến hội nàng chưa từng thua một lần nào, hiện tại ném động vật cũng rất lợi hại, mặc kệ là bay trên bầu trời hay là bơi trong nước, đâm cái nào chuẩn cái đó.
Những ngày này nếu không có trưởng tỷ, bọn họ đã sớm chết đói, cho nên trong mắt bọn họ, trưởng tỷ ngoại trừ không biết phân biệt lương thực có độc ra thì những cái khác đều rất lợi hại!
Chờ Bạch Quân Quân đi đến bên người Bạch Linh Vũ, tiểu thí hài nhi đưa số nấm màu trắng cỡ ngón tay cái đang cầm trên tay tới trước mặt của nàng: "
Trong rừng càng là thứ có màu sắc rực rỡ thì càng có độc không thể đụng vào, giống như những thứ này thì không sao.""..." Bạch Quân Quân.
Dị năng hệ Mộc phân biệt không được thực vật có độc hay không độc, có thể ăn được hay không, thật sự là ném hết mặt mũi rồi.
Nhưng mà, cái này cũng không trách được nàng.Đối với người bình thường mà nói, những vật này đúng là có độc, nhưng đối với nàng mà nói, những vật này có độc hay không có độc đều không khác biệt, nàng căn bản sẽ không trúng độc.
Nhưng Bạch Quân Quân cũng không nhiều lời, khiêm tốn tiếp nhận giáo dục mới của Bạch Linh Vũ, dù sao nàng còn phải ăn chung một nồi cơm cùng hai hài tử.
Nàng không sao, nhưng vẫn phải lo lắng đến tính mạng của hai tiểu thí hài.
Nhưng mà thời gian kế tiếp, nàng muốn lặp lại chiêu cũ thúc đẩy nấm không có độc sinh trưởng trong đất cũng không có cơ hội.
Bạch Linh Vũ sợ Bạch Quân Quân lại đụng phải vật có độc, một mực đi theo nàng như cái đuôi nhỏ.
Bạch Quân Quân muốn dùng bàn tay vàng cũng không có cách, đành phải chấp nhận số phận chổng mông lên nhặt những cây nấm nhỏ gầy trên mặt đất.
Nhưng mà vùng này không có người nào tới, nấm vẫn rất nhiều, không bao lâu, tỷ đệ ba người liền nhặt được nắm lớn, lúc này mới thỏa mãn dẹp đường hồi phủ.
Hai ngày nay, nào ếch, nào gà rừng, nào cá bơi, bọn họ đều bắt hết, rau dại quả dại càng là muốn hái thì hái, có thể nói mấy ngày nay là những ngày thoải mái nhất từ lúc bọn họ đào vong đến nay.Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân Bạch Quân Quân cố ý thả chậm tốc độ.
Tốn thời gian ở rừng chủ yếu là vì đợi dị năng của nàng mạnh hơn một chút nữa.
Trước mắt, ngoại trừ có thể tăng tốc độ sinh trưởng của thực vật ra, nàng không có cách nào điều khiển nhiều hơn.
Nếu gặp thái bình thịnh thế, nàng tùy tiện khai hoang làm ruộng thì không sợ đói chết.
Nhưng bây giờ là chiến loạn, lúc nào cũng có thể sẽ bị người ăn, hoặc bị chộp tới làm tường thịt, cho nên nàng phải để cho mình mạnh lên trước đã.
Bạch Quân Quân đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có tiếng bước chân nhỏ vụn, nghe giống như là có không ít người đi vào trong rừng.
Bên ngoài rối loạn, loại người yếu ớt như bọn họ rất dễ bị người khác làm dê hai chân ăn thịt.
Bạch Quân Quân im lặng ôm lấy Bạch Linh Vũ, lại ra hiệu Bạch Táp Táp đuổi theo, ba người lặng yên không một tiếng động nấp vào sâu trong bụi cỏ, bí mật quan sát.
Bọn họ vừa đi, một đám lão nhân và nữ nhân như ăn xin liền xuất hiện tại vị trí vừa rồi của bọn họ.
Những người này một mực nhìn chằm chằm mặt đất và bụi cỏ mà tiến bước, nấm, rau dại, quả dại... Chỉ cần là thứ có thể no bụng thì đều hái hết đi.Đây nghiễm nhiên là đoàn lưu dân, nhưng mà khác với đoàn lưu dân mà nàng tham gia trước đó, trong số những nữ nhân này không ít người là nữ nhân có thai.
Nhưng mà, thời đại binh hoang mã loạn làm sao lại có thai phụ!
Danh Sách Chương: