• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi về đạo quán, Tô Nhi vẫn miên man không tỉnh. Tôi có hỏi tứ thúc nhưng thúc ấy chỉ nói mọi việc không đáng lo ngại

Đã vỏn vẹn hai hôm rồi, hai hôm nay tôi luôn túc trực không rời bên cạnh giường của Tô Nhi, bất luận cô ấy có động tỉnh gì liền có thể đập vào tầm mắt tôi đầu tiên.

Buổi chiều mùa thu, khi ánh tà dương đã nhuộm đỏ hoa lê trước mặt.

Tôi lặng lẽ ngồi cạnh Tô Nhi, nhìn cô ấy cứ mãi hôn mê, lòng tôi lại đau như cắt. Một chữ tình hoạ nên từ ưu sầu thế sự

Hỏi thử người trong nhân gian ai chẳng khổ vì tình. Tôi nắm lấy tay Tô Nhi áp sát vào lòng tay mình, nhẹ nhàng vuốt tóc mai đang rối của cô ấy:

" Tô Nhi, anh xin lỗi. Anh chắc chắn sẽ không để em chịu khổ nữa."

Gió 'đuổi' theo bầy chim hạc thổi vào phòng tre, mái tóc của Tô Nhi kẽ lây trước gió. Bàn tay bé nhỏ bất giác cử động.

Tôi theo bản năng nắm chặt lấy tay Tô Nhi, vui mừng nói:

" Tô Nhi, em tỉnh rồi, cuối cùng em cũng tỉnh rồi."

Tô Nhi kẽ mở mắt nhìn tôi, trong ánh mắt vẫn ngập tràn sự lo lắng:

" Sở Lăng, anh có bị sao không?"

Tôi vỗ vỗ tay cô ấy, nhẹ nhàng lắc đầu:

" Anh không sao, anh không sao..."

Tô Nhi mỉm cười, nâng tay kẽ chạm vào khuôn mặt của tôi:

" Không sao là tốt rồi."

Tôi rũ mắt xuống, trong lòng kẽ thở dài, sau đó nói:

" Anh...anh sợ em không tỉnh lại nữa."

Tô Nhi lặng lẽ nhìn tôi, cuối cùng mỉm cười:

" Sao có thể chứ."

Tôi ngồi cạnh giường bồi hồi thật lâu, sau đó mới dám nói ra:

" Tô Nhi, anh xin lỗi, là anh trách lầm em do khi đó anh cảm nhận được bà ấy thật là mẹ của anh"

Giọng nói của Tô Nhi hạ thấp như tiếng thở dài rồi từ từ lại trở nên kiên định hơn:

" Em biết, cảm xúc nhớ thương và vẻ quan tâm của dì đều rất chân thật nhưng chỉ là...quanh người dì có một cảm giác rất lạ, dường như trong người dì chứa đựng một thứ gì đó. Nó khiến em khó chịu vô cùng, nên em mới dùng đến mắt Âm Dương."

Tôi gật đầu, ánh mắt ảm đạm nhìn ra cửa sổ:

" Là thuật ....., Có người lợi dùng linh hồn ác của mẹ anh dùng tình mẫu tử để anh không phòng bị mất mạng".

Gương mặt Tô Nhi vốn dĩ bình tĩnh không lay động, đột nhiên biến sắc thâm trầm, nói:

" Vậy làm sao anh thoát được, khí đó... Khi đó em thấy anh nguy hiểm em không lo nhiều như vậy được?"

Trên mặt tôi lộ vẻ thống khổ, trầm giọng nói:

"Nhờ có âm dương mắt của em đúng lúc nên đã đánh thức hồn thiện của mẹ vào thời khắc sinh tử mẹ đã đánh rơi chiếc đèn trên tay anh".

Nghe đến đây Tô Nhi thở phào nhẹ nhỏm:

" Thế dì sao rồi anh?"

Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Tô Nhi tôi thật không muốn nói những chuyện đã xảy ra sau đó, nhưng tôi phải tôn trọng quyền được biết của em ấy.

Tôi cố gắng vẻ mặt hờ hợt nói như không có chuyện gì to tác lắm:

"Mẹ đã tự đốt hồn để chặn lại lũ quỷ".

Tô nhi hoảng hốt nhìn tôi khuôn mặt càng thêm trắng bệch, giọng nói ngẹn ngào đứt quãng vang lên làm cho tôi thật đau lòng:

"Có phải .... Có phải là do em không, là em đã hại dì phải không?“

Tôi vội vàng ôm chầm lấy Tô Nhi, nghé vào tai cô ấy thì thầm:

"Tô Nhi em bình tĩnh không phải tại em, nhờ có em nên anh mới thoát chết".

Tôi vừa nói tay vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy an ủi:

" May mà chủ quán trọ đã tình nguyện tịnh hoá giúp mẹ đi vào luân hồi."

Ánh mắt Tô Nhi lúc này trong trẻo như nước hồ thu, đẹp đến nao lòng mà cũng mang theo vẻ bi thương cùng cực:

" Em thật sự rất có lỗi với dì, phải chi em phát hiện sớm hơn chút nữa thì đã không như vậy rồi".

Nói rồi, cô ấy bỗng nhiên dùng sức ôm lấy mặt, khóc nức nở. Tôi lúng túng, vội vàng an ủi:

" Giờ mọi chuyện không sao nữa, em đừng tự trách."

Tôi vốn dĩ trước giờ không khéo ăn nói chỉ có thể dùng vài lời an ủi, Tô Nhi khóc một lúc như thể đã đỡ hơn liền nhìn tôi nói:

" Sở Lăng, anh đừng giận ông nội nữa, em thấy ông làm gì cũng muốn tốt cho anh."

Tôi kẽ nhướng mày, khoé miệng nhếch lên, cười nói:

" Em đó, ngủ lâu quá rồi nên không biết. Anh và ông nội đã giản hoà rồi."

Hai mắt Tô Nhi sáng lên, vui vẻ cười nói:

" Vậy thì tốt quá."

Tôi bỗng nhiên cảm thâý thế giới hỗn độn, vì nụ cười thuần khiết của cô ấy dần trở nên an tĩnh lạ thường. Cuối cùng mọi sự đều được giải quyết.

Tôi vui mừng đi thông báo với mọi người rằng Tô Nhi đã tỉnh, tứ thúc và ông nội nghe vậy cũng vội vã tới thăm.

Tứ thúc đi đến bên giường, quan sát khí sắc của Tô Nhi, sau đó xoay người nói với chúng tôi:

" Nha đầu này bình phục cũng rất nhanh, lần này tự ý dùng thần lực của mắt Âm Dương đã khiến cơ thể hao tổn sinh khí. Để ta căn dặn Trương Sinh làm vài món bồi bổ cho con."

Ông nội gật đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh ảm đạm nói với chúng tôi:

" Tạm thời ta sẽ ở lại đạo quán cùng tứ thúc dưỡng hồn cho Chu Diêu, Sở Lăng cùng Tô Nhi trước tiên cứ về nhà điều tra chuyện giếng hoang của Châu gia. Lần này gặp nhiều nguy hiểm như vậy rất có thể có kẻ đứng sau."

Tôi kinh hãi, run giọng nói:

" Kẻ nào lại thù oán chúng ta như vậy?"

Ông nội khẽ thở dài, ánh mắt mên man vô định:

" Chuyện này chắc liên quan tới ta."

Tôi nghi hoặc hỏi lại:

" Liên quan tới ông nội?"

Ông nội gật đầu, xoay người nói:

" Sở Lăng, tạm thời ta chưa thể kể với con, ta mong con giúp ta điều tra chuyện giếng hoang ở nhà Châu gia được không?"

Tôi làm sao có thể từ chối chứ, cũng coi như đây là giúp Châu phu nhân một phần khiến bà yên tâm hơn. Tôi gật đầu, kiên quyết nói:

" Được ạ, ông nội cứ yên tâm."

Ông nội không nói gì thêm, nhưng tôi biết trước giờ ông rất thiện lương, không hề có ác ý muốn hại ai. Lần này ông bảo tôi và Tô Nhi điều tra cũng là có ý tốt.

Tứ thúc thành thật đi đến nhắc nhở một câu:

" Tiểu tử, mọi sự phải cẩn thận, có biết không?"

Tôi đột nhiên cảm thấy trách nhiệm lần này, như thể nguy hiểm trùng trùng, nhưng trong lòng mải mai lại không có một chút dấu vết của sự lo sợ.

Bởi vì Chu Diêu từng nói, chưa lần nào tôi rơi vào nguy hiểm một mình mà không có ông nội. Cho dù có là Ma quỷ phương nào chỉ cần ông nội xuất hiện đều có thể giải quyết.

Tứ thúc lại đi đến chỗ ông nội, nói:

" Mấy nay con quan sát thiên tượng thấy phía tây có dị tượng xuất hiện, oán khí ngập trời vô cùng kì dị."

Ông nội trầm ngâm suy tư rất lâu, sau đó mới đáp trả lại tứ thúc:

" Phía tây... không phải là hướng thôn nguyên hoàn sao?"

Tứ thúc nhìn ông với ánh mắt nghi ngờ:

" Thôn nguyên hoàn?"

Ông nội gật đầu. Sau đó nhỏ giọng nói:

" Thôn nguyên hoàn có người dùng cấm thuật dưỡng lệ quỷ, ta tạm thời đã phong ấn nó. Không biết dị tượng mà con quan sát có liên quan gì đến việc này không?"

Hai người họ khi nói chuyện rất cẩn thận, giọng nói cũng hạ thấp hết mức có thể:

Tứ thúc có chút lo lắng nói:

" Không ngờ, bọn chúng lần này xuất hiện lại trở nên mạnh mẽ như vậy."

Ông nội khẽ thở dài, ánh mắt mang theo muôn vạn nổi lo khó nói thành lời:

" Lần này không thể trốn tránh nữa. Cứ trực tiếp kết thúc mối ân oán này cho rồi."

Tứ thúc nhíu mày, giọng điệu có chút kiên dè:

" Ta ở ngoài sáng, bọn chúng trong tối khó mà địch lại."

Ông nội ngước mắt nhìn về phía xa:

" Không lại cũng phải thử, nếu cứ như vậy sẽ kéo theo nhiều người liên lụy."

Tứ thúc ngẩng đầu kiên định nói:

" Nghĩa vụ gì cho có thịt nát xương ta còn cũng sẽ giúp người."

Ông nội bị vẻ mặt nghiêm túc của tứ thúc làm cho phì cười:

" Không nghiêm trọng đến vậy, con cứ theo lời ta làm là được."

Tứ thúc gãi đầu cười ngốc.

Tôi nhìn thấy nổi lo của ông vốn dĩ là việc khó thể dấu, trên khuôn mặt đã hằn lên một sự lo sợ khó tả bằng lời.

Tôi mỉm cười, đi đến nói với ông:

" Cháu cũng sẽ giúp ông và Chu Diêu một tay."

Ông nội chợt sừng sờ, bồi hồi nhìn tôi:

"Sở Lăng...."

Tôi mỉm cười:

" Dù gì con và Chu Diêu cũng xem như huynh đệ, chúng ta là người một nhà có gì phải phân biệt chứ."

Ông nội đã trở nên vui vẻ hơn. Ông nắm lấy bàn tay tôi nghẹn ngào nói:

" Con chấp nhận sự tồn tại của Chu Diêu sao?"

Tôi nói:

" Có gì mà không chấp nhận chứ ông."

Ông nội mỉm cười nhìn tôi, nhưng trong ý cười lại mang theo vẻ nghẹn ngào:

" Ta nợ con nhiều quá"

Tôi phất tay nói với ông:

" Ơn dưỡng dục con còn chưa báo đáp, sao ông nợ con được."

Ông nội có lẽ đã cảm thấy trút xuống được một gánh nặng, ánh mắt cũng đã bớt ảm đạm.

Tôi vì muốn bầu không khí được trở nên vui hơn, liền nói một câu:

" Tại nghe không bằng mắt thấy, Chu Diêu anh tuấn như vậy, hỏi sao không nhiều quỷ nữ đến tìm haha?"

Ông nội cũng cười, nhưng mà là cười khổ:

" Tất cả không vì tình, mà vì hận"

Hận...

Hận...

Thật sự là hận...

Nhưng rõ ràng họ ai cũng muốn thành thân với Chu Diêu mà, nói là hận thì có chút miễn cưỡng.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK