Cũng không phải nổ pháo hoa, nổ bùm cái là xong việc!
Làm sao có thể không ai chú ý được chứ?
Như vậy, rất có khả năng vị chức nghiệp giả thất chuyển cao giai này đến đây là để điều tra việc này.
“Mặc dù thế giới này không phải khắp nơi đều có gắn camera, nhưng mà các loại kỹ năng chức nghiệp cổ quái kỳ lạ đều có thể tra được dấu vết để lại.”
“Nếu là thật sự đến để điều tra về cấm chú, vậy rất có thể sẽ điều tra ra ta.”
“Chuyện này cũng không tốt đẹp gì cho cam.”
Sau khi Sở Vân nghĩ thông suốt mọi chuyện, cũng có chút lo âu.
Trước khi trọng sinh tới thế giới này, Sở Vân là một người chủ nghĩa bi quan, có thói quen chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất trong tất cả mọi chuyện.
Nếu thật sự bị một chức nghiệp giả thất chuyển cao giai để mắt tới.
Nên làm cái gì đây?
Chủ động thổ lộ chân tướng? Ngả bài?
Tự giao nộp mình lên cho quốc gia?
Sở Vân lắc đầu, phủ định suy nghĩ này.
Hắn xưa nay không làm chuyện không có nắm chắc, càng không quen đặt vận mệnh của mình vào tay người khác.
Thế giới này mặc dù có người tốt, nhưng người xấu lại càng nhiều.
Trung Quốc cũng không phải bền chắc như thép.
Các loại đại công hội, đại gia tộc mọc lên như nấm, không ngừng xung đột.
Ngoài Trung Quốc, còn có các đại quốc độ cùng tồn tại.
Những quốc gia này đều bất hòa với Trung Quốc, an bài không biết bao nhiêu 50W ẩn núp vào.
Chuyện pháp gia chỉ biết cấm chú như hắn mà lộ ra.
Quá mức không thể tưởng tượng nổi.
Một khi lộ ra ánh sáng ra ngoài, không thể phủ nhận là sẽ có người nguyện ý bồi dưỡng hắn, vun trồng hắn.
Nhưng mà nhất định sẽ có càng nhiều người để mắt tới hắn, muốn xuống tay với hắn, thậm chí bắt hắn đi làm chuột bạch giải phẫu cũng có thể.
Trong lịch sử cũng không phải chưa từng xảy ra loại chuyện này.
“Trước khi còn chưa triệt để trở thành đỉnh cấp cường giả, giữ mạng mới là vương đạo.”
Sở Vân ý thức được mình quá mức nhỏ yếu, quyết định mình phải nhanh chóng mạnh lên.
“Hay là... Ta trực tiếp đi phục sát vị Đại Ma Đạo Sư này?”
“Có Ma Pháp Chi Nguyên bị động, ta phóng thích cấm chú không cần niệm chú, trực tiếp chính là thuấn phát.”
“Đột nhiên ám sát, hữu tâm tính vô tâm, vị Đại Ma Đạo Sư này bất ngờ không đề phòng, khả năng bị ta đánh chết vẫn là rất lớn.”
Sở Vân có kiến giải rất đặc biệt đối với cẩu đạo.
Cách phòng thủ tốt nhất, chính là tấn công.
Giết người muốn điều tra hắn, tự nhiên là có thể tiếp tục giữ mình rồi.
Nhìn chằm chằm Diệt Thế Lôi Kiếp mới học được trên giao diện kỹ năng.
Diệt Thế Lôi Kiếp, cấm chú hệ lôi.
Cùng với phần giới thiệu cao siêu, huyễn hoặc khó hiểu kia.
Không cần nghĩ cũng biết hai cái kỹ năng mới này đương nhiên là cùng cấp với Thiên Diễm Táng Lễ, Hải Thần Chi Nộ.
Nhưng uy lực của ma pháp hệ lôi, được công nhận là mạnh nhất trong các hệ.
Kiểu gì thì uy lực cũng phải mạnh hơn hai cái cấm chú kia chứ nhỉ?
Hắn xoa cằm, chăm chú suy tư khả năng thực thi của kế hoạch.
Không phải hắn muốn gây sự.
Luôn có điêu dân muốn hại trẫm, trẫm cũng chỉ là tự vệ mà thôi.
Sở Vân tự thuyết phục mình, hắn càng suy nghĩ càng càm thấy mình đúng.
“Không đúng.”
“Đây hết thảy đều chỉ là phán đoán của ta.”
“Vẫn là xây dựng trên kết quả suy đoán xấu nhất.”
Sở Vân đột nhiên ngơ ngẩn.
Hắn ý thức được mình lại tái phát bệnh cũ rồi.
Kiếp trước hắn chính là quá mức cẩn thận, sống một cuộc sống rất nhàm chán.
Loại cảm giác trên vạn người, quan sát chúng sinh kia thật sự là quá buồn tẻ.
Cho nên sau khi trọng sinh.
Hắn cố gắng sinh hoạt, tích cực xã giao, trở thành một chàng trai ấm áp thân thiện, chính là vì muốn thể nghiệm cuộc đời khác nhau.
Haizz!
Không ngờ, hơi gặp được chút chuyện, bản tính lại không tự chủ bạo lộ ra.
“Đều đã trọng sinh rồi, làm sao vẫn là bi quan như thế chứ.”
“Đây là thói quen xấu, phải đổi.”
“Ta không thể lại như thế nóng nảy.”
Sở Vân âm thầm tự trách.
“Sự tình còn chưa tới loại tình trạng này, có lẽ vị Đại Ma Đạo Sư này chỉ là đi ngang qua.”
“Vả lại ta có Hỗn Độn Mệnh Cách, cái kỹ năng bị động này rất bá đạo, nhiều ít cũng có chút tác dụng che lấp chứ nhỉ?”
“Thực sự không được nữa, đến lúc đó thật sự bị tìm tới cửa, thì ra cứ ngụy trang thành người vô hại, thừa dịp bất ngờ, trực tiếp giết người diệt khẩu?”
Sở Vân trên mặt đột biến, ánh mắt âm tàn lên, tản ra sát ý dày đặc.
“Phi!”
Sở Vân kịp phản ứng lại, vội vàng lắc đầu, vứt bỏ cái suy nghĩ này của mình.
“Mặc kệ đi.”
“Tới đâu hay tới ấy.”
“Cố gắng mạnh lên đã rồi tính tiếp.”
“Trước tiện đặt một cái mục tiêu gần đã, tam chuyển!”
“Mỗi lần chuyển chức, thuộc tính đều sẽ tăng lên trên diện rộng, sau khi tam chuyển, lại mặc thêm trang bị, nói không chừng có thể tăng giá trị pháp lực đến hơn trăm vạn.”
“Đến lúc đó một lèo tung ra hai cấm chú thì còn cần phải sợ ai chứ.”
Sở Vân hít sâu một hơi, đưa ra dự định.
Hắn đoán chừng khoảng một hai ngày nữa là có thể hoàn thành tam chuyển, đến lúc đó nói không chừng vị Đại Ma Đạo Sư kia còn chưa tới thành phố Lâm Hải ấy chứ.
Hắn cất bước rời khỏi căn phòng tối.
“Chúc mừng chúc mừng.”
Vừa vừa đi ra khỏi.
Cô gái tóc đen đã tiến lên đón, nở nụ cười quyến rũ chúc mừng Sở Vân.
“Cám ơn, lần này ta chuyển chức làm phiền ngươi rồi.”
Sở Vân nở nụ cười ái ngại, nói với cô gái tóc đen.
“Hả? Ta cũng đâu có làm được gì, có thể thành công nhị chuyển đều là chính ngươi cố gắng.”
“Đúng rồi, tiếp theo ngươi hẳn là muốn xung kích tam chuyển nhỉ?”
“Có một tin xấu phải nói cho ngươi.”
Cô gái tóc đen nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của Sở Vân, có vẻ hơi tham lam.
Nàng tựa như nhớ ra cái gì đó, nhắc nhở Sở Vân.
Thông tin xấu?
Sở Vân sửng sốt một chút.
“Ngươi biết hai ngày này thành phố Lâm Hải chúng ta phát sinh hai chuyện lớn không?”
Cô gái tóc đen tới gần Sở Vân, nhỏ giọng nói, có vẻ hơi thần bí.