Lộ Vãn An cảm thấy mình thật sự không trốn thoát được, mím môi, bình tĩnh bước vào, hơi cười cười nói, "Con chào cha ạ."
Cha Lộ: "???"
Cha Lộ dường như không thể tin được vào tai mình, cảm giác như ngày mai trời sẽ có bão lớn, khóe miệng hơi giật giật, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc nói với cô, "Con đã lang thang bên ngoài cả tuần rồi. Hôm nay còn biết đường về nhà?"
Lộ Vãn An biết ông từ trước đến nay chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Hơn ai hết, ông rất yêu thương con gái của mình, nhưng dù gì giữa hai cha con cũng có một khoảng cách vô hình, nguyên chủ còn suốt ngày mang tâm lý phản nghịch, ăn chơi, sa đọa, nói chung chính là một đứa con phá của.
Nhưng cũng thật may mắn, nguyên chủ tuy rằng có chút bốc đồng, nhưng cô ấy lại không vô lễ với cha mẹ, chỉ là ngày thường rất ương ngạnh, cứng cỏi, lúc đi chơi thì lại đi cả mười ngày, nửa tháng. Thử hỏi làm như vậy, cha mẹ nào mà không lo lắng?
Lộ Vãn An biết tính cách của nguyên chủ là người thích nghe những lời nhẹ nhàng, nhưng cha Lộ thì không như vậy, lời nói của ông lúc nào cũng cứng rắn, uy nghiêm, điều này lại là điểm xung khắc với một cô gái có tâm lý phản nghịch như nguyên chủ. Nói ngắn gọn hơn, đó là cha cô càng cấm, cô sẽ càng làm.
Nhưng nếu muốn thực hiện tâm nguyện của nguyên chủ, việc duy trì tính cách phản nghịch này cũng không phải là ý hay, cái cô muốn là phải từ từ thay đổi, muốn cho cha mẹ có cái nhìn dần dần khác về cô. Hôm nay sẵn dịp có sẵn lý do uống say, cô có thể tự tìm cho mình một cái cớ để thay đổi...Đúng không?
Nghĩ là làm, Lộ Vãn An giây trước còn bình tĩnh nhìn cha Lộ, giây sau liền lập tức hai mắt ngấn lệ, ấm ức nhìn vào mắt cha mình.
Cha Lộ bị hành động của con gái làm cho sững sốt, ông hiểu tính tình của con gái mình, con bé không có sự dịu dàng của con gái, trái lại rất bướng bỉnh, ương ngạnh. Con bé là một người rất cứng cỏi, không quan tâm đến người khác sẽ bàn luận điều gì về mình.
Bởi vì quá mức cứng cỏi, cái gì cũng đều che giấu trong lòng, cái gì cũng không chịu nói ra. Con bé quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức ông suýt nữa quên đi việc con người ai cũng có cảm xúc, cũng có những lúc yếu đuối cần được sẻ chia. Đã bao lâu rồi...Ông chưa nhìn thấy con bé khóc...
Nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của con gái mình, cha Lộ cảm giác như có thứ gì bắn vào tim, đau đớn đến có chút run rẩy. Con gái của ông ở bên ngoài bị người ta bắt nạt? Phải làm đến mức nào, tàn nhẫn đến bao nhiêu với làm con bé phải về nhà, phải khóc như vậy?
Cha Lộ lúc này làm gì còn tâm trạng để răn dạy Lộ Vãn An nữa, nhìn thấy cô khóc, ông quýnh quáng cả lên, vội vàng ném đi cây roi trong tay, đứng dậy đi về phía cô.
Lộ Vãn An chỉ đợi ông vừa đặt cây roi xuống, liền chạy nhanh đến ôm ông vào lòng, trong lòng lẩm bẩm với Tiểu Bạch, "Cây roi đó nếu thật sự đánh vào mông tôi, có khi mấy ngày không ngồi được."
Tiểu Bạch đang cảm thán nhìn cảnh tượng cảm động trước mắt, đột nhiên bị lời nói của Lộ Vãn An làm cho cảm lạnh, cậu nghiến răn nghiến lợi nói, "Cô đẹp lắm, nhưng tốt nhất là đừng mở miệng."
Lộ Vãn An không quan tâm đến lời nói đầy u oán của Tiểu Bạch, cô ôm chặt cha Lộ, bắt đầu run rẩy lên, nghẹn ngào nói, "Cha...Sau này con không đi lung tung nữa...Bọn họ...Bọn họ thật sự quá xấu xa."
Cha Lộ bị lời nói của cô làm cho hoảng sợ, vội vàng hỏi cô, "Làm sao vậy? Nói cho cha nghe, ai dám làm gì con?"
Ông thật sự cực kỳ tức giận, đám người đó phải làm gì ghê gớm lắm mới làm tổn thương đến con gái ông như vậy, ông mà cho người điều tra được, nhất định sẽ cho bọn họ một trận.
Lộ Vãn An thút thít, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cha Lộ nói, "Hắn ta cho con xem múa cột...Dụ dỗ con uống rượu, còn...Còn muốn lấy số điện thoại của con..."
Cô nói xong một hơi, rồi lại úp mặt vào vai cha Lộ khóc lên.
Cha Lộ: "???"
Mẹ Lộ: "..."
Tiểu Bạch: "Hoàn toàn là sự thật, không dối trá, không thể phản bác."
Danh Sách Chương: