Căn nhà ở thành nam nhỏ hơn nhà cũ gần một nửa, mấy trăm người chủ tớ cùng ở trong đó tất nhiên sẽ không rộng rãi thoáng đãng bằng nhà cũ, mọi người tập trung lại thì càng chật chội hơn.Đa số mọi người đều đoán ra được Từ quản gia tập trung họ lại là có chuyện gì, dựa vào tình hình hiện tại của Hoa gia, giải tán một số hạ nhân mới là chuyện bình thường, chỉ là không biết sẽ quy định ra điều lệ gì.
“Đại cô nương đến rồi.” Có người thấp giọng hô lên, tất cả mọi người đều nhìn người đang từ cửa đi lại.
Ai cũng không ngờ đến sau khi lão phu nhân ngã xuống, người ra mặt quản nhà này lại là đại cô nương mà ngày thường không chút nổi bật này. Nhưng ít ra cho đến bây giờ biểu hiện của nàng vẫn rất chừng mừng.
“Tham kiến đại cô nương.” Tất cả mọi người cúi người hành lễ.
“Miễn lễ.” Hai người Nghênh Xuân và Bão Hạ khiêng một chiếcn ghế để ở bậc thang, Hoa Chỉ ngồi xuống, tư thái ung dung.
Ánh mắt lướt qua đám người, hai tay của Hoa Chỉ đan chéo đặt ở bụng: “Người đều đến đủ cả rồi chứ?”
Từ quản gia khom người: “Bẩm đại cô nương, có mặt ở nhà toàn bộ đều đến đủ rồi. Theo ý của người, không có thông báo cho những người ở căn nhà ngoại thành và hai trang viên.”
“Lát nữa nhớ nói cho bọn họ biết một tiếng, đừng có quên mất bọn họ.”
“Vâng.”
Hoa Chỉ nâng cằm: “Tất cả mọi người tách nhau ra đứng thành khế ước sống và khế ước chết.”
Từ quản gia điều động, một nhóm người đứng tách nhau ra, không chút tiếng động.
“Ký khế ước sống thì đến chỗ của Niệm Thu để nhận tiền lương tháng này, Hoa gia trả lại thân phận tự do cho các vị.”Đám người nhìn nhau, chỉ vậy thôi sao? Nói thả là thả? Ký lâu năm cũng thả? Không chuyển tay bán bọn họ đi?
“Nếu như ký khế ước chết muốn rời khỏi thì Hoa gia cũng không giữ lại.” Hoa Chỉ từ chỗ Nghênh Xuân lấy chiếc tráp mở ra, tuỳ tiện lật bên trong: “Khi các vị ở Hoa gia đều tận lực làm việc cho Hoa gia, Hoa gia gặp nạn đều toàn tâm bảo vệ. Giờ đây chưa từng xảy ra sai sót, Hoa gia ghi nhớ chuyện tốt đẹp của mọi người. Như vậy cũng xem như đã trả đủ tình nghĩa chủ tớ rồi.”
Hoa Chỉ đứng dậy: “Không cần gấp gáp quyết định, trước giờ ngọ ngày mai báo cáo cho Từ quản gia là được.”
Hoa Chỉ vừa đi, trong viện bỗng trở nên náo nhiệt, có kích động, có cười ngây ngốc, có người nhăn mày suy nghĩ, nhưng cũng có một bộ phận sau khi nhìn thấy có người lấy lại được khế ước bán thân của bản thân khóc lóc không ngừng thì quay người rời đi.
Hoa Chỉ thả người đi cũng là có lòng tốt, nhưng thế đạo này, sau khi thật sự rời khỏi Hoa gia cũng chưa chắc có thể sống được.
Từ quản gia đứng ở trên cao, nhìn xa trông rộng, nhìn rõ mọi thứ trong thế giới này, trong lòng càng thêm bội phục đại cô nương.
Không nói đến thứ khác, những người rời khỏi sẽ nhớ đến sự tốt đẹp của chủ tử Hoa gia, mà người ở lại cũng càng yên tâm hơn. Con người chỉ cần yên tâm thì những tâm tư lung tung sẽ bớt đi.
Người trong viện của lão phu nhân đi bao nhiêu thì cũng trở về bấy nhiêu, Tô Ma Ma bước nhanh vào phòng, báo cáo lại quyết định của đại cô nương cho lão phu nhân biết.
Tô Ma Ma vô cùng lo lắng: “Nếu như mọi người đều muốn nhân cơ hội này mà rời đi thì phải làm sao?”
“Ngươi không đi sao?”
“Lão nô sao có thể đi được!” Tô Ma Ma nghĩ cũng không nghĩ, bèn nói, nói xong cũng lờ mờ hiểu được gì đó.
Lão phu nhân cười, trên mặt cảm thán: “Tuy rằng tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm, nhưng gan thì lại lớn hơn người già chúng ta. Bước này của Chỉ Nhi làm rất tốt, muốn đi có thể đi, muốn ở lại cũng được, hai bên đều vui mừng.”
Tô Ma Ma còn muốn nói gì đó, lão phu nhân lắc đầu, nụ cười thu lại một chút: “Sau này quyết định của Chỉ Nhi, người trong phòng của ta đều nên dẫn đầu đứng về phía con bé, nếu như ta cũng không chống lưng cho con bé một chút, sao con bé có thể làm đương gia được? Ta biết ngươi lo lắng chuyện gì, đi một bước xem một bước vậy, nếu như con bé không được, tất nhiên ta sẽ không để con bé làm lung tung.”
“Lão nô biết sai rồi.”
“Ta biết ngươi là vì suy nghĩ cho Hoa gia, đi nói với mọi người một tiếng đi, làm theo sự phân phó của đại cô nương.”
“Vâng.”
Các vị chủ tử nhận được tin tức thì phản ứng khác nhau, người chịu ảnh hưởng nhỏ tất nhiên là vui mừng, cũng có ý muốn xem náo nhiệt.
Trong bốn vị phu nhân chịu tổn thất lợi ích nhiều nhất, nhị phu nhân ném ly, tam phu nhân cắn răng trầm mặt, đại phu nhân tuy rằng không giỏi giang, nhưng khi cần hiểu rõ thì vẫn hiểu được, không chút do dự mà đứng về phía nữ nhi. Tứ phu nhân sau khi suy nghĩ giây lát cũng lựa chọn đứng về phía đại cô nương, một phần nguyên nhân là vì phu quân, một phần cũng bởi vì mấy ngày nay biểu hiện của đại cô nướng đã cho bà thêm niềm tin.
Hoa Chỉ uống trà hoa chờ đợi mấy người nha hoan tính toán sổ sách.
Bão Hạ bưng một dĩa trái cây đi vào, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Hoa Chỉ xấu xa, cố ý không hỏi nàng, nha hoàn trong phòng cũng cười lén lút, tiểu thư xử lý Bão Hạ như vậy đã không phải lần đầu rồi, nhưng mà nàng vẫn không ghi nhớ.
Bão Hạ trừng mắt nhìn bọn họ, chủ động nói: “Nghe nói nhị phu nhân tức đến nỗi ném cả chén bát rồi. Tiểu thư, người không sợ sau này bà ấy sẽ làm khó người sao?”
“Nam nhân trong nhà đều không ở đây, bà ấy sao có tâm tư mà làm khó.” Hoa Chỉ không hề bất ngờ với phản ứng của Nhị thẩm, Nhị thúc là thứ tử, cưới được Tề Thị gia đình không tệ nhưng cũng chỉ là thứ tử, những quy củ nên học đều học khá tốt, chỉ là mắt thiển cận một chút. Có lẽ thật sự là xuất thân quyết định khí chất, trong bốn vị phu nhân của Hoa gia, Nhị phu nhân là người nhỏ mọn nhất, thả nha hoàn bên cạnh bà đi, bà không tức giận mới là. Không chỉ có bà, có lẽ Tam thẩm cũng sẽ có sắc mặt không tốt với nàng trong một khoảng thời gian.
“Tiểu thư, tính xong rồi, lão phu nhân tám trăm lượng, đại phu nhân hai trăm lượng, nhị phu nhân sáu mươi lượng, tam phu nhân một trăm lượng, tứ phu nhân cũng hai trăm lượng.”
“Ghi lại đi, sau này đợi mọi chuyện ổn thoả rồi sẽ dựa theo bạc ít nhiều của bọn họ để phân chia. Nghênh Xuân, trong tay ta còn lại bao nhiêu?”
Nghênh Xuân cười, vân vê mái tóc: “Ngân phiếu một ngàn hai trăm lượng, vàng hai mươi cây, còn một chút trang sức.”
Bão Hạ trừng to mắt, bọn họ lúc đó thế mà lại giấu nhiều như vậy, còn chưa tính phần lúc trước đã mang đi cho lão thái gia nữa!
Hoa Chỉ lại biết thực ra không phải vậy, những năm này nàng lâu lâu lại bỏ vào một ít, vốn nghĩ đề phòng bất trắc, nào ngờ thật sự phải dùng đến rồi.
“Ghi trên sổ sách một ngàn lượng là được.”
Bão Hạ muốn hỏi tại sao, đã bị Phất Đông nhanh tay bịt miệng lại: “Tiểu thư, nô tỳ đi xem thử trong nhà bếp có thiếu gì không.”
Hoa Chỉ buồn cười nhìn hai người đang lôi kéo nhau rời đi, trong bốn nha hoàn tính tình của Bão Hạ thẳng thắn nhất, lúc gặp phải chuyện có hơi ngốc nghếch nhưng to gan, thường xuyên thay nàng đi lại giữa các viện nhất. Nghênh Xuân cẩn thận, thận trọng, để nàng quản lí tất cả mọi chuyện trong viện. Niệm Thu tỉ mỉ, quản lí sổ sách. Phất Đông nhát gan, hướng nội, hận không thể ở trong nhà bếp cả ngày. Mỗi ngày nàng có thể ăn ngon đều nhờ vào công lao của Phất Đông với thiên phú nấu ăn của nàng.
Bốn người đều có khuyết điểm riêng, ví dụ Nghênh Xuân quá cẩn thận, Bão Hạ cứ hấp tấp, có hơi lỗ mãng, Niệm Thu có lẽ do quản lí sổ sách nên có hơi keo kiệt, Phất Đông thì quá nhát gan, hễ chút là khóc. Nàng đều dung túng, chưa từng nghĩ sẽ thay đổi bọn họ, nàng không cần bốn người như được in ra từ một khuôn, hiện tại trưởng thành thành dáng vẻ tươi sáng này, khá tốt.
Danh Sách Chương: