. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Đây là từ trên lầu nhỏ xuống sao?” Hàn Phi không dám phân tâm, chỉ là liếc nhìn thoáng qua thôi, từ khe hở chỗ cầu thang đang có dịch nhầy không ngừng chảy xuống, trông cực kỳ ghê tởm.
Mùi tanh tưởi phiêu tán trong không khí khiến Hàn Phi lo lắng rằng sau khi mình liều mạng sẽ vô lực ứng đối với nguy hiểm khác.
Hắn đánh mất ý tưởng lấy thương đổi thương với bác sĩ quái vật, nhanh chóng lui về phía sau rồi chạy lên lầu.
Bác sĩ quái vật bị hắn cắt bỏ một mảnh môi đuổi theo không bỏ, cầm hai cây dao phẫu thuật, thề muốn biến Hàn Phi trở nên giống hắn.
Hàn Phi nhanh chóng chạy lên lầu 3.
Trên mặt đất đã bị dịch nhầy tanh tưởi phủ kín, có nơi thì trở nên trong suốt, có nơi thì vẩn đục thành khối, trông cực kỳ ghê tởm.
“Đây rốt cuộc là thứ gì?”
Chất nhầy dính vào đế giày khiến người ta đứng không vững, A Trùng cõng Đỗ Tĩnh thiếu chút nữa té ngã, hắn không cẩn thận bắt lấy tay vịn cầu thang, đầu ngón tay chạm vào một chút chất nhầy.
“Rất sánh rất trơn, giống mỡ heo vậy?” Đầu ngón tay A Trùng tê tê dại dại, ban đầu còn cảm thấy rất thoải mái nhưng nhanh chóng cảm thấy bất an.
Chất nhầy nhẹ nhàng xuyên thấu qua làn da, đang thấm vào trong thân thể hắn, ngón tay nháy mắt sưng to.
“Hàn ca! Ta tay trúng độc!”
“Không được liền chém! Đừng để cho nó lan tràn!” Hàn Phi rút đao cảnh giác, không quay đầu lại.
Hắn toàn tâm phòng bị bác sĩ sứt môi, vừa trốn vừa không quên quan sát bốn phía.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tất cả dịch nhầy đều chảy ra từ trong phòng cấy ghép cơ thể ở lầu 3, cửa phòng như không được đóng chặt.
Bị bác sĩ sứt môi điên cuồng đuổi theo, ba người Hàn Phi cũng không rảnh mà xem xét, bọn họ một hơi chạy lên tới lầu 4.
“Bác sĩ Trương Hỉ có ở tầng này sao?”
Vọt vào hành lang lầu 4, Hàn Phi đã dần dần có chút lực bất tòng tâm, bác sĩ theo thế giới không ngừng dị hoá, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Càng ghê tởm hơn chính là trên dao phẫu thuật của đối phương còn mang theo nguyền rủa lạ lẫm, chỉ cần bị nó tổn thương thì sẽ thân thể sẽ trở nên trì độn.
Áp lực từ bên trên và bên dưới khiến Hàn Phi càng lúc càng cố hết sức.
Điều mà Hàn Phi lo lắng nhất chính là mỗi khi mình gặp nguy hiểm thì đầu đều sẽ loáng thoáng đau, hình như Phó Nghĩa ủ một bụng ý nghĩ xấu, luôn chuẩn bị cho Hàn Phi một đòn trí mạng.
Loạn trong giặc ngoài, Hàn Phi cũng không biết mình có thể chống đỡ bao lâu.
“Sắp tới rồi, phía trước chính là phòng bệnh ta từng ở! Bác sĩ Trương công tác ở gian phòng trên hành lang!”
Bệnh viện dị hoá đã phi thường nghiêm trọng, ánh sáng trắng bệch trên hành lang bắt đầu vặn vẹo, hành lang trông ngắn nhưng trên thực tế lại rất dài, mỗi một phòng bệnh đều cách nhau khá xa.
Một đường chạy như điên, rốt cuộc ba người Hàn Phi cũng tới giữa hành lang lầu 4, nơi này có một trung tâm cố vấn tâm lý làm đẹp tương đối đặc thù.
Phòng này có diện tích rất lớn, vách tường bên ngoài thượng còn viết một số dòng chữ, vẻ đẹp không chỉ nằm ở dung mạo, tỉ lệ thân thể khỏe mạnh mà còn nằm ở tâm lý cùng với khả năng thích ứng xã hội. . . . . . . .
Những câu nói tràn ngập tính dẫn đường nhưng mỗi một chữ đều dùng máu viết ra, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn thế nào cũng cảm giác có ý châm chọc.
“Hàn Phi, ngươi chắc chắn chúng ta cần phải vào sao?” A Trùng cõng Đỗ Tĩnh, hắn nhìn thấy bức tường toàn chữ bằng máu thì có chút sợ hãi.
Hàn Phi đang liều mạng trốn tránh bác sĩ công kích, căn bản không rảnh phản ứng A Trùng, thời điểm hắn lui đến phòng thì trực tiếp giơ chân đá A Trùng vào trong.
Hắn cũng tiến vào phòng theo, nhanh chóng đóng chặt cửa phòng lại.
“Các ngươi trốn không thoát! Chúng ta sẽ biến các ngươi trở nên giống chúng ta.” Bác sĩ sứt môi cầm dao phẫu thuật không ngừng đâm vào ván cửa, Hàn Phi phập phồng thở phì phò.
“Hẳn là bác sĩ Trương ở phòng bên trong.”
Đỗ Tĩnh vịn vách tường, tới gần căn phòng bên trong, cô còn không có vào cửa liền nghe thấy tiếng một người nữ từ phòng trong truyền ra.
“Vấn đề tâm lý của ngươi gọi là gọi là chướng ngại thân thể biến hình, đây là một loại chướng ngại tâm lý, chủ yếu bởi vì quá mức chú ý và lo lắng khuyết điểm bề ngoài.”
Giọng nói của người nữ thành thục bình tĩnh, cũng rất êm tai, mang đến cho người ta cảm giác có thể hoàn toàn tín nhiệm nàng.
“Cuối cùng cũng gặp được một người bình thường ở lầu 7.” A Trùng cũng nghe tiếng bác sĩ trong phòng, hình như vị bác sĩ nữ kia đang khám bệnh.
“Không đươc lơ là.” Hàn Phi nhìn cửa phòng lung lay sắp đổ, bác sĩ sứt môi có thể phá cửa vọt vào bất kỳ lúc nào.
“Phần lớn thời gian bác sĩ Trương Hỉ vẫn tương đối bình thường.” Đỗ Tĩnh cũng không chắc lắm, nàng nhẹ nhàng gõ cửa.
“Mời vào.”
Đỗ Tĩnh nghe tiếng bác sĩ mời vào mới đẩy cửa ra, mấy người đều thấy được cảnh tượng trong phòng.
Một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đang ngồi ở bàn làm việc sạch sẽ ngăn nắp, đối diện có một người mặc trang phục bệnh nhân.
“Các ngươi tìm ta có việc gì sao?” Nữ bác sĩ nói chuyện rất bình thường, hình như hoàn toàn không chịu thế giới dị hoá, Đỗ Tĩnh cũng thả lỏng một ít, nàng đang muốn tới gần nói chuyện thì lại bị Hàn Phi ngăn cản.
“Đừng tới gần, ngươi nhìn người bệnh trước đi.”
Thân thể người bên ngồi đối diện nữ bác sĩ đang không ngừng run rẩy, kiên trì được hai ba giây thì toàn thân lỏng ra như rối gỗ, quỷ dị hơn chính là hắn lại còn treo một hơi, không có hồn phi phách tán.
“Các ngươi cũng tới để cố vấn tâm lý đi?” Bác sĩ Trương không hề để ý người bệnh đối diện, nàng đưa đôi tay chống cằm, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Tĩnh rồi nói: “Chi giả ở chân trái còn dùng còn thoải mái sao? Trong lòng ngươi luôn cảm thấy đau khổ cứ kéo dài mãi đi, đây là mắc phải chướng ngại thân thể biến hình, cần nhanh chóng tham gia trị liệu.”
“Trương bác sĩ, so với thân thể của mình, thật ra ta càng lo lắng cho con gái hơn.” Đỗ Tĩnh nhỏ giọng nói, nhưng mà bác sĩ Trương căn bản không có phản ứng nàng, chẩn bệnh xong liền nhìn sang A Trùng.
“Ngươi quá mức để ý cái nhìn của người khác đối với mình, luôn làm ra hành vi trốn tránh, ngươi đây là mắc phải chướng ngại thân thể biến hình, cần khẩn cấp điều trị.”
Vốn dĩ A Trùng còn cảm thấy bác sĩ Trương Hỉ không tệ, cho người ta cảm giác bình thường, nhưng hắn dần phát hiện có điểm không đúng.
Vị bác sĩ Trương Hỉ này nhìn ai đều nói là chướng ngại thân thể biến hình, giống như tất cả vấn đề đều đến từ cùng một căn bệnh.
“Có điểm kỳ quái.” A Trùng ấn ấn ngón tay sưng to của mình rồi lui lại mấy bước, nhưng bên ngoài còn có một tên bác sĩ điên đang phá cửa, hắn căn bản không còn chỗ trốn.
Ánh mắt Trương Hỉ dời khỏi người A Trùng, lại nhìn về phía Hàn Phi, hai hàng lông mày xinh đẹp bỗng nhíu lại: “Ngươi thường xuyên khiến mình tự rơi vào lo âu và mâu thuẫn, đây là điển hình của chướng ngại thân thể biến hình, hẳn là trong lòng ngươi vẫn luôn muốn thay đổi gì đó đi?”
Buông bút trong tay ra, bác sĩ Trương Hỉ chậm rãi đứng dậy, nửa người trên là áo blouse trắng, nửa người dưới bị cái bàn che đậy thì tràn đầy vết máu, nàng giống như thiên sứ huyết mang hai màu đỏ trắng đan xen.
“Mọi người muốn trở nên đẹp, phần lớn đều xuất phát từ nhu cầu sinh lý, yêu cầu được yêu, được chào đón, tôn trọng yêu cầu cùng tự mình thực hiện yêu cầu.”
Bác sĩ Trương Hỉ mở ngăn kéo, lấy một con dao phẫu thuật sáng bóng ra, nàng dịu dàng nhìn Hàn Phi:
“Mặc kệ ngươi xuất phát từ yêu cầu nào, ta đều có thể giúp ngươi thỏa mãn, biến ngươi thành phiên bản tốt nhất.”
Khi bác sĩ Trương Hỉ nói xong những lời này, Hàn Phi bỗng nhiên kinh hoảng phát hiện hắn thế mà không thể khống chế thân thể mình.
Tiếng Trương Hỉ thanh như có thể tranh đoạt quyền khống chế thân thể với hắn, điều khiển máu thịt!
“Đây là năng lực khủng bố gì chứ?”
Chờ Hàn Phi phản ứng kịp thì Trương Hỉ đã xuất hiện trước mặt hắn, áo blouse trắng và vết máu đầm đìa toát lên một vẻ đẹp tàn khốc.
“Thư! Thư tín!” Hàn Phi mở miệng nhưng lại không cách nào phát ra âm thanh, hắn chỉ có thể điên cuồng gào thét trong lòng.
“Ngươi tiếp cận với hoàn mỹ, nhưng lại chưa hoàn mỹ.”
Dao phẫu thuật của Trương Hỉ đè trên mặt Hàn Phi, nàng đang muốn gạ dao thì một người giấy đỏ như máu bò ra từ cổ Hàn Phi, trong tay nó còn cầm một lá thư bèo nhèo.
Lá thư được giũ ra, người giấy choTrương Hỉ thấy được nội dung bên trên.
Máu từ áo blouse trắng nhỏ giọt rơi xuống, dao phẫu thuật của Trương Hỉ ngừng trước mắt Hàn Phi.
Nàng nhìn chữ trên tờ giấy, trong đầu như có thứ gì đó nổ tung, gương mặt nàng trở nên vặn vẹo, trông cực kỳ thống khổ.
Hít sâu một hơi, Hàn Phi phát hiện mình có thể khống chế thân thể rồi.
Hắn lập tức cách xa Trương Hỉ, so sánh với vị bác sĩ có thể khống chế thân thể này thì rõ ràng là bác sĩ sứt môi ngoài cửa đáng yêu hơn một ít.
“Ta là bạn tốt nhất của em trai ngươi, hắn dặn ta nhất định phải đưa lá thư này cho ngươi.”
Hàn Phi ấn nút mở ra kỹ thuật diễn cấp đại sư, lặng lẽ sử dụng năng lực Ngôn linh năng:
“Hắn nói chính mình quên đi rất nhiều thứ, nhưng vĩnh viễn không bao giờ quên ngươi là người chị tốt nhất của hắn, hắn biết ngươi vẫn luôn bảo hộ hắn.”