Trận chung kết giải bóng rổ học sinh trung học toàn thành phố diễn ra tại nhà thi đấu trường Trung học số 1. Dù biết rất có thể Trần Hân không đến được, nhưng Trình Hâm vẫn không buông bỏ một tia hy vọng, thi thoảng lại ngóng trông trên khán đài.
Trung học số 1 là đội bóng mạnh giàu truyền thống, những năm trước đều cùng tranh ngôi nhất nhì thành phố với Trung học số 4. Dù hai năm qua hơi xuống sức nhưng vẫn đoạt danh hiệu á quân. Nhưng đội Nhật Thăng cũng không dám xem thường đối thủ. Học sinh mỗi lứa đều có những gương mặt mới đầy triển vọng, tỷ như bọn họ, có ai ngờ một đội bóng không mấy tiếng tăm lại đánh bại được đội Trung học số 4 lừng lừng lẫy lẫy đâu?
Trận đấu bắt đầu, hai đội nhập cuộc khá dè dặt, điểm số lúc nào cũng xấp xỉ nhau. Lúc hiệp 1 sắp kết thúc, Trình Hâm ném vào một quả, tình cờ bắt gặp một bóng dáng thân quen trên khán đài. Hắn nhìn kỹ lại, đúng là cậu ấy. Trần Hân đứng cùng Từ Tuấn Thưởng và hai anh em Tào Kế, đang cổ vũ nhiệt tình. Trình Hâm bốc lên ngay, vừa nhìn thấy cầu thủ đối phương dẫn bóng qua liền cướp lấy, phóng lên ghi ngay ba điểm!
Trần Hân hưng phấn thét to: "Trình Hâm! Trình Hâm!" Trường Trung học số 1 cũng nghỉ cuối tháng, khán giả không có mấy người, chủ yếu là bạn bè, người thân cầu thủ. Trần Hân thét lớn làm không ít người nhìn sang, trong đó có những người nhận ra "ngôi sao" trường mình năm nào giờ đứng bên phe đối thủ, không khỏi lườm mắt bĩu môi. Nhưng Trần Hân không mảy may để ý đến, trong mắt cậu chỉ có Trình Hâm mà thôi.
Trọng tài thổi còi chấm dứt hiệp 1. Trình Hâm cười toe chạy đến bên khán đài: "Sao cậu lại đến? Tôi cứ tưởng cậu không đến được cơ."
Trần Hân hơi ngập ngừng: "Trên đường có, có tai nạn, nên nhà xe, hoãn lại."
"Hả?" Mặt Trình Hâm biến sắc: "Thế cậu có làm sao không?"
Từ Tuấn Thưởng cười: "Hâm ca đừng nóng. Là xe của người khác bị tai nạn, Trần Hân không sao."
Trình Hâm thở phào: "Không sao thì tốt. Mà tôi đã nói rồi, cậu đến làm gì cho nhọc."
Trần Hân cười: "Tôi còn, còn chưa xem cậu, thi đấu mà."
Trong lòng Trình Hâm ngọt như ăn mật. Từ Tuấn Thưởng vung máy ảnh: "Nào, để tôi chụp cho cả hai một bức!"
Trình Hâm ôm ghì lấy Trần Hân, khom người xuống, kề sát mặt cậu chụp ảnh chung.
Tào Kế nói: "Hâm ca này, tao thấy hiệp 1 cứ lề mề thế nào ấy, thường ngày mày có thế đâu. Đội số 1 năm nay xem chừng không mạnh, cứ thỏa chí dứt điểm đi!"
Trình Hâm nói: "Hiệp 1 cả hai bên thăm dò nhau mà. Chờ xem đi, càng về sau sẽ càng hào hứng!"
Trần Hân giơ nắm tay: "Cố lên!"
Tạ Thế Kiệt cầm chai nước đến đưa cho Trình Hâm: "Trình Hâm, uống nước này. Các cậu uống không?" - Cậu ta hỏi bọn Trần Hân, Từ Tuấn Thưởng.
Trần Hân cười: "Không, tôi không khát."
Trình Hâm đem chai nước mới dúi vào tay Trần Hân, còn mình thì về ghế dự bị lấy nước uống và dự hội ý. Tào Kế nhìn theo hắn, trách: "Hâm ca thiên vị quá! Chỉ cho Trần Hân uống nước, còn bọn mình thì sống chết mặc bay!"
Trần Hân cười ngây ngô: "Tôi, không khát, cậu uống, đi này!"
Từ Tuấn Thưởng khoác vai Trần Hân, lườm Tào Kế: "Mặc kệ nó, muốn uống thì tự mà đi mua!"
Tào Kế Tiếp nói: "Tào Kế, tao cũng muốn uống nước, tao bỏ tiền, mày đi mua nhé!"
Tào Kế vừa lười chảy thây, lại thêm cái tính vắt cổ chày ra nước, bèn lấp liếm: "Thôi, mày mua hộ tao đi!" Ý chỉ chịu trả tiền phần mình.
Từ Tuấn Thưởng khinh bỉ nhìn y: "Đồ Gấu hai keo kiệt! Thôi, tao, tao mua được chưa! Trần Hân giữ lấy máy ảnh này, chốc nữa còn chụp ảnh cho thằng Hâm."
"Ừ." Trần Hân cầm lấy máy ảnh. Có lần Trình Hâm đã dạy cậu thao tác sử dụng, lần này có dịp thực hành rồi.
Chẳng mấy chốc đã đến hiệp 2. Lúc này Nhật Thăng chủ động đẩy nhanh nhịp điệu, có phần lấn lướt Trung học số 1. Bóng rổ là thế, tranh thủ từng giây, nhịp điệu càng nhanh, trận đấu càng gay cấn. Trần Hân vừa xem bóng, vừa chụp ảnh không kịp, vì muốn canh góc máy đẹp mà không xem được trọn vẹn. Cũng may Từ Tuấn Thưởng về rồi, nhận lại máy ảnh để Trần Hân xem cho thoải mái.
Ở hiệp này, Trình Hâm như một người khác. Không giống điệu bộ thong dong có phần uể oải lúc đầu, hắn thoăn thoắt cướp bóng, chuyền bóng, bật rổ như một mũi tên. Bảng điểm nhấp nháy liên tục. Cảm thấy rất thích mắt nhưng Trần Hân vẫn lo, dù sao sức người có hạn, cậu chỉ sợ hắn tiêu hao không ít sức lực. Quả nhiên, đến hiệp thứ tư, tốc độ của Trình Hâm khựng lại. Hắn thở hồng hộc, mồ hôi tuôn như suối.
Lúc này Nhật Thăng đã dẫn trước hơn 10 điểm. Huấn luyện viên cho Trình Hâm ra nghỉ một lúc, đổi cầu thủ dự bị vào. Bên Trung học số 1 bị lép vế trước Trình Hâm lâu nay liền thừa lúc không có hắn mà tràn lên, quyết chí kéo gần cách biệt.
Không có Trình Hâm, sức chiến đấu của đội Nhật Thăng cơ hồ vơi đi một nửa. Chẳng mấy chốc, đối thủ đã ghi hai bàn. Trần Hân hơi quýnh, nhưng thấy Trình Hâm ngồi thở mà mồ hôi vã ra như tắm, cậu cũng chẳng biết nói gì. Trình Hâm nghỉ vài phút, lúc thời gian còn 3 phút chót mới ra sân, lúc này Nhật Thăng còn hơn bốn điểm. Có hắn, đội bóng có cơ hội đoạt quán quân.
Trình Hâm xung trận, tinh thần cả đội lại lên cao. Ai bắt được bóng thì đều chuyền cho hắn. Tiếc thay, sự chính xác của Trình Hâm đã không được như lúc đầu, lên rổ ba lần chỉ ném trúng một. Đối phương tiếp tục ghi hai điểm, điểm số sắp sửa cân bằng. Đến phút chót, thời may Nhật Thăng ghi thêm một quả, giành chiến thắng chung cuộc.
Trình Hâm lần đầu thi đấu đã cùng đội bóng của trường thành công rực rỡ, nhưng người vui nhất lại là huấn luyện viên Hà Phương. Anh thấy mình chính là Bá Nhạc, nếu không nhờ anh phát hiện con ngựa quý Trình Hâm thì chẳng biết đến bao giờ trường Nhật Thăng mới lập được thành tích như ngày hôm nay. Một người nữa vui mừng không kém, chính là Trần Hân. Cậu biết suốt một tháng qua, Trình Hâm gian nan thế nào, may mà khổ công của hắn được đền đáp lại.
Sau trận đấu, Trình Hâm chụp xong ảnh lưu niệm cùng đồng đội, vội chạy đi tìm Trần Hân: "Để tôi đưa cậu đi, phải đón xe ngay mới kịp!" Lúc này đã bốn giờ chiều.
Cậu trả lời: "Tôi, tôi về trường, không về nữa. Cậu đi, vui nhé." Trần Hân vừa nghe Hà Phương tập hợp đội đi mở tiệc mừng công.
Trình Hâm tròn mắt: "Cậu định không về ư?" Đã là thứ sáu rồi.
Trần Hân gật đầu: "Ừ, tôi nói, nói với bà, phụ đạo, cho cậu."
Trình Hâm cười: "Nghỉ mà còn phụ đạo gì?" Hắn hiểu ý tốt của bà cụ, muốn cho Trần Hân ở lại với hắn cho có bạn đây mà.
Trần Hân thẹn: "Ừ, cậu nên, nghỉ vài ngày", thầm nghĩ Trình Hâm mệt như vậy, mình nói thế khác nào còn bắt cậu ấy học.
Trình Hâm tính toán: "Ngày mai nghỉ một ngày, sau đó sẽ học, nhé. Cậu đi chơi với Tuấn Thưởng trước đi! Tôi ăn cơm xong sẽ nhập bọn sau."
Mọi người chia tay. Trần Hân cùng ba tên kia đi dạo phố, ăn cơm. Tào Kế Tiếp cảm thán: "Kỹ thuật của Hâm ca siêu thật đấy, tao đã nói nó có khiếu bóng rổ mà! Đến năm nay mới chơi, thật là phí của giời!"
Từ Tuấn Thưởng nói: "Không phải tiếc, thích chơi thì chơi thế thôi!"
Trần Hân do dự rồi tiết lộ: "Cậu ấy.. muốn dự, đặc tuyển, thể thao."
Cả bọn ngây người: "Cái gì? Thằng Hâm á? Khi nào?"
Trần Hân nhỏ nhẹ: "Ừ. Vài ngày trước, cậu ấy nói với.. với tôi."
Tào Kế và Tào Kế Tiếp tiêu hóa tin tức này rất nhanh: "Cũng tốt, nó chơi hay thế mà."
Từ Tuấn Thưởng thì lại nhíu mày, hỏi: "Chuyện là thế nào đây nhỉ?"
Đến Trần Hân cũng lắc đầu: "Tôi.. Cậu ấy nói, có, có ước mơ rồi, tôi không hiểu lắm."
Từ Tuấn Thưởng suy nghĩ một lúc, nhìn Trần Hân một cái, sau đó gật gù không hỏi nữa. Trình Hâm vốn lười nhác, không có chí hướng gì, người ngoài ai cũng thấy nhà hắn giàu, có ở không ăn chơi cũng không hết của. Mà từ khi gặp Trần Hân, Từ Tuấn Thưởng thấy thằng bạn của mình thay đổi, chỉ có thể cảm khái sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại. Bây giờ muốn dự đặc tuyển năng khiếu, chắc hẳn cũng vì Trần Hân thôi.
Bốn người nhẩn nha dạo phố rồi tìm chỗ dùng bữa. Điện thoại Từ Tuấn Thưởng reo lên. Thì ra là Trình Hâm mượn điện thoại của huấn luyện viên gọi. Gác máy xong, cậu ta thông báo: "Hâm ca than mệt, không muốn đi chơi tối nay, đợi mai hẵng tính. Trần Hân này, tôi đưa cậu về trường nhé."
Trần Hân vội nói: "Tôi, tôi tự đi được rồi."
Từ Tuấn Thưởng kéo cậu: "Không sao đâu, tôi cũng muốn về. Đi thôi."
Trên đường về, Từ Tuấn Thưởng chợt hỏi: "Cậu thấy Hâm ca thế nào?"
Trần Hân nói ngay: "Tốt lắm!"
Từ Tuấn Thưởng cười cười: "Tôi quen Hâm ca đã nhiều năm, từ sơ trung đã học cùng một lớp. Lúc ấy nó học cũng khá, nhưng có hơi cứng đầu cứng cổ, thỉnh thoảng cãi bướng thầy cô. Năm ấy giáo viên chủ nhiệm lại vừa tốt nghiệp, muốn ra oai với học trò, thấy Hâm ca chướng mắt, thường xử phạt, phê bình nó," để làm gương "ấy mà. Hâm ca ấm ức, lúc nào cũng đối đầu chủ nhiệm, bỏ bê bài vở, chán ghét nhà trường, học lực từ đó sa sút hẳn.."
Trần Hân nhíu mày.
Từ Tuấn Thưởng nói tiếp: "Tính Hâm ca có chút ngang tàng, nhưng nó là người rất tốt. Sở dĩ ai nấy đều kỵ nó, là vì cái lần nó đánh Ngũ Chí Viễn tơi tả, mọi người cứ nghĩ nó là đứa bạo ngược. Nó lại không muốn học, không coi kỷ luật ra gì, kéo thành tích thi đua của lớp đi xuống, làm chủ nhiệm hận thấu xương. Hai người cãi tay đôi ngay giữa lớp là chuyện thường ngày. Cuối cùng chủ nhiệm hết chịu nổi, bỏ lớp, anh Tuyển đến dạy chúng tôi."
Trần Hân nhớ lại những lời Liễu Hòa Thiễn nói lúc mới vào trường, thì ra chuyện là như thế.
Từ Tuấn Thưởng kể tiếp: "Về sau, Hâm ca thay đổi hẳn, chăm chỉ học hành, tôi biết, đều nhờ cậu cả. Nếu không có cậu, sẽ không có nó ngày nay."
Đến đây, Trần Hân vội nói: "Tôi.. tôi đâu có, làm gì. Cậu ấy, giúp tôi, nhiều lắm."
Từ Tuấn Thưởng cười: "Càng tốt chứ sao? Các cậu tương trợ lẫn nhau, đó là do duyên phận cả hai sâu đậm. Thằng Hâm gặp được cậu, âu cũng là phúc của nó."
Trong lòng Trần Hân thì nghĩ: Gặp được Trình Hâm, phải là mình may mắn mới đúng. Cậu không khỏi nở nụ cười. Lúc trước đến trường chỉ ngóng ngày nghỉ, còn giờ đây lại quyến luyến chẳng nỡ về.
Danh Sách Chương: