Đêm đến, bầu không khí trong U Vương Phủ càng lúc càng ngưng trọng. Chu đại phu dạo bước trong phòng, liên tục tìm lời an ủi Hoắc Đình Vân: “Đình Vân, ngươi đừng có vội, nói không chừng còn có cách… à không, chắc chắn là sẽ có cách khác. Ta làm nghề này mấy chục năm, từng gặp qua rất nhiều tình huống tựa như vậy, lúc này còn chưa tới thời điểm xấu nhất đâu…”
Chu đại phu líu lo không ngừng, nhìn dáng vẻ thì ông ta còn gấp hơn cả Hoắc Đình Vân. Ông ta nói liên hồi, câu này vừa xong thì câu khác lại tới, nhưng một chút tác dụng an ủi cũng không có, trái lại còn khiến người ta càng thêm nôn nóng bất an.
Mai Hương nhịn không được lên tiếng: “Chu đại phu, ông cứ ngồi xuống đi, ông thế này chỉ càng khiến cho mọi người thêm khẩn trương mà thôi.”
Chu đại phu à lên một tiếng, vội vàng ngồi xuống, rồi thở dài một hơi thật sâu. Thật ra sinh mệnh lực của vương phi đã ngoan cường lắm rồi, nếu như đổi thành nữ tử khác thì đã sớm không chịu đựng nổi, nhưng nếu đã ngoan cường như thế, thì mong rằng nàng có thể chịu đựng thêm một chút nữa.
Hoắc Đình Vân vẫn một mực không lên tiếng, hắn lau mặt cho Phật Sinh xong, đặt khăn xuống rồi mới nói: “Các ngươi ra ngoài hết đi, ở đây có ta là được rồi.”
Cho dù bọn họ đều cảm thấy lo lắng, nhưng cũng chưa tới mức rối loạn tấc lòng, nghe Hoắc Đình Vân nói thế, bọn họ cũng đành vâng lời lui ra.
Đợi tới khi tiếng bước chân dần đi xa, Hoắc Đình Vân mới cắn đứt ngón tay của mình rồi đút nó vào miệng của Phật Sinh.
Lúc còn nhỏ, bởi vì thể chất yếu cho nên hắn quả thật rất hay sinh bệnh, chỉ là sau này…
Đám người bên ngoài chỉ tra ra được mẫu thân hắn là người của Thiên Mật Tộc, nhưng lại không biết bà chính là Thánh nữ. Máu của Thánh nữ có thể đem đi làm thuốc, trước khi mẫu thân chết đã từng cho hắn uống máu của bà, vì thế cơ thể hắn cũng khỏe mạnh không ít, chỉ còn sót lại một ít bệnh căn.
Thật ra thì lòng của Hoắc Đình Vân còn loạn hơn cả Chu đại phu, lúc này hắn gần như là ôm tâm thái chữa ngựa chết như ngựa sống.
Từ lúc này tới khi mặt trời mọc chỉ còn có một đêm.
Hoắc Đình Vân thu tay lại, giúp Phật Sinh tém góc chăn, sau đó đứng dậy đi lấy một quyển sách ở trên giá, rồi dịu dàng nói: “Hôm nay ta sẽ tiếp tục kể chuyện xưa cho nương tử nghe…”
….
Hoắc Đình Vân bị tiếng đập cửa ở bên ngoài đánh thức, hắn lập tức quay sang nhìn Phật Sinh, nhưng người vẫn chưa tỉnh.
“Vương gia.” Ngoài cửa là giọng nói của Hạ Hà.
Hoắc Đình Vân đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Hạ Hà đang bưng bát thuốc: “Vương gia, đây là thuốc Chu đại phu mới sắc.”
Hắn nhận lấy rồi nói: “Ừm, đa tạ Chu đại phu.”
Hạ Hà khom người lui ra, Hoắc Đình Vân bưng chén thuốc vào cửa, hắn đặt chén ở trên bàn rồi mới quay về đóng cửa lại. Trước khi cửa khép lại, hắn nhìn thấy trên bầu trời cách đó không xa có một vì sao đang lấp lánh.
Hoắc Đình Vân trở về giường, thuốc mới sắc nên còn rất nóng, hắn múc một muỗng, để ở bên miệng thổi nguội rồi mới đút cho Phật Sinh uống. Động tác của Hoắc Đình Vân rất cẩn thận, khi đút xong một bát thuốc thì thời gian cũng đã trôi qua hai khắc.
(Một khắc bằng mười lăm phút)
Hoắc Đình Vân đặt chén xuống, mùi thuốc này rất nồng, dựa vào kinh nghiệm uống thuốc nhiều năm của hắn thì nó nhất định sẽ rất đắng. Phật Sinh không thích uống thuốc đắng, cho dù nàng không nói, những vẻ mặt cau có mỗi khi nàng uống nó cũng đủ nói lên tất cả.
Nàng không thích kêu khổ, cũng không thích than mệt, lúc bị đau thì sẽ theo thói quen chịu đựng. Nàng rất dễ thỏa mãn, chỉ cần được ăn ngon thì đã cảm thấy hài lòng, thậm chí những hư tình giả ý của hắn cũng làm cho nàng vui, còn khiến nàng muốn hồi báo lại.
Hoắc Đình Vân chưa từng gặp qua loại người này, nàng rất cứng rắn, nhưng cũng rất mềm mại. Dung mạo nàng xinh đẹp, nhưng nàng chưa từng yếu ớt, hoàn toàn khác xa những nữ tử bên ngoài.
Người đáng yêu như vậy, ai tới gần thì có lẽ cũng sẽ bị nàng làm cho động lòng. Hoắc Đình Vân nằm xuống, nghiêng người chống cằm nhìn gương mặt của Phật Sinh.
Hắn thừa nhận, hắn quả thật đã động lòng với Phật Sinh.
Động lòng vì sự trì độn, động lòng vì sự hồn nhiên, động lòng vì tất cả mọi thứ của nàng.
Vốn dĩ Hoắc Đình Vân không nên có thứ cảm xúc gọi là “động lòng” này, bởi vì hắn còn có đại nghiệp cần hoàn thành, việc này vô cùng nguy hiểm, rất có khả năng sẽ mất đi tính mạng. Nhưng mà trời xui đất khiến, để cho nàng xuất hiện, vậy thì hắn chỉ đành phải thuận theo.
Hoắc Đình Vân cũng đã từng do dự, muốn đẩy nàng ra mặc kệ nàng. Nhưng nếu ngày đó Phật Sinh thật sự chết đi, Hoắc Đình Vân không biết thời khắc này mình sẽ như thế nào.
Nhưng cũng may, nàng vẫn còn sống.
Tại sao lúc ấy, khi nàng đang hấp hối thì vẫn muốn trở về vương phủ? Là vì người cuối cùng mà nàng muốn gặp là hắn? Hay vì nàng đã biết hắn đang lừa gạt sự tín nhiệm của nàng?
Nếu ngày sau truy cứu chuyện này thì chắc chắn sẽ có hơi phiền phức, chỉ là…
“Nương tử mau tỉnh lại đi, nếu không thể không thể tính sổ với ta đâu.” Hoắc Đình Vân khẽ hôn lên mu bàn tay của Phật Sinh, sau đó hắn nâng người lên, do dự một chút, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của nàng.
…
Bóng đêm im lặng tới gần, dẫm lên đầu ngón tay rồi lại bị ánh sáng của ngọn đèn xua về quá khứ, vừa mới chợp mắt, trời cũng đã sang canh tư.
Hoắc Đình Vân tiếp tục bắt mạch cho Phật Sinh, nhưng lần này mạch của nàng dường như lại yếu hơn đôi chút, hắn cau mày, nhìn bầu trời đang dần hửng sáng.
Sắp hết thời gian rồi.
Hoắc Đình Vân nắm tay của Phật Sinh, liên tục gọi tên nàng: “Phật Sinh.”
Không có ai đáp lại hắn.
Hoắc Đình Vân tựa người vào đầu giường rồi nhìn ra bên ngoài, lúc này mặt trời đã mọc lên, đang thả vào cửa sổ một vạt nắng ban mai.
Hoắc Đình Vân bỗng nhiên có chút hối hận, ngày đó hắn nên ngăn nàng lại, hắn rõ ràng là biết nếu nàng đi thì sẽ không về được nữa.
Hoắc Đình Vân cười khổ, trời cũng đã sáng… Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Hắn nhớ tới rất nhiều năm trước, hắn cũng từng nắm lấy tay của mẫu thân, cầu nguyện cho bà đừng chết. Nhưng cuối cùng bà vẫn chết, có lẽ là với bà, tình yêu đối với phụ thân còn lớn hơn tình yêu đối với hắn.
Thật ra lúc đó, hắn cũng đã từng oán hận. Nhưng sau này, hắn cũng dần hiểu rõ. Yêu – chính là thứ khiến thần hồn điên đảo, khiến người ta sống chết có nhau, có thể giao phó cho nhau cả linh hồn và thể xác.
Vì thế lúc mẫu thân đi, trên môi bà vẫn còn vương lấy một nụ cười.
Nhưng bây giờ thì khác, chẳng phải Phật Sinh yêu hắn nhất hay sao?
Đời này của Hoắc Đình Vân hắn đã đủ bi thảm rồi, không có lý do gì khiến cho ông trời không thể giơ cao đánh khẽ vào lúc này.
Hoắc Đình Vân nhịn không được nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống gò má, rồi lại rơi lên môi của Phật Sinh.
Hắn lùi về phía sau một bước để có thể nhìn rõ nàng hơn, rồi bất chợt, hắn nhìn thấy đôi môi nàng khẽ run.
Trái tim của Hoắc Đình Vân như muốn ngừng đập, hắn cũng không quan tâm tới vẻ mặt lúc này của mình, chỉ cẩn thận từng li từng tí gọi khẽ tên của nàng: “Phật Sinh?”
Phật Sinh dường có cảm giác, nàng cau mày.
Hoắc Đình Vân mừng rỡ như điên, bờ môi của hắn mấp máy, hắn nắm chặt tay nàng để dò mạch, mạch đập đã dần dần có lực.
Đôi mày của Phật Sinh cau chặt lại, đôi mắt đã lâu không nhìn thấy kia cuối cùng cũng chịu mở ra nhìn hắn.
Phật Sinh mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng có mẫu thân, mẫu thân đã sống lại, cùng nàng sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Cuộc đời này của Phật Sinh chưa từng hạnh phúc đến vậy, không cần lo về bữa cơm ngày mai, chẳng phải sầu vì tìm cách để sống, nàng sống với mẫu thân, chỉ cần làm một đứa con nũng nịu và hiếu thuận. Trong mộng nàng còn có một người phụ thân, tuy không thể nhìn thấy rõ mặt nhưng người này lại rất yêu thương nàng, mua đồ ăn cho nàng, còn rất hay sờ đầu của nàng. Mẫu thân còn nấu món giò heo kho tàu cho nàng ăn, nàng cắn một cái, chỉ cảm thấy hương vị vô cùng quen thuộc.
Nhưng nhất thời Phật Sinh lại không thể nhớ ra hương vị này ở đâu. Thật lâu sau, nàng mới chợt nhớ tới đây chính là hương vị của món giò heo kho tàu trong vương phủ của Hoắc Đình Vân.
Ở trong mơ nàng suy nghĩ, Hoắc Đình Vân đâu rồi?
Vừa mới nghĩ thì Phật Sinh đã nghe thấy tiếng của Hoắc Đình Vân, hình như hắn đang gọi tên của nàng, Phật Sinh. Từng tiếng, từng tiếng đều vô cùng dịu dàng, mang theo nỗi niềm chẳng muốn rời xa.
Thế rồi Phật Sinh chợt nhớ lại, đây chỉ là một giấc mộng, nàng đã sắp chết rồi.
Phật Sinh chớp chớp mắt, cảm thấy tứ chi chẳng còn chút sức lực nào. Nàng cảm giác được Hoắc Đình Vân đang nắm lấy tay nàng, hắn nắm rất chặt, chặt tới mức làm nàng đau. Nhưng bởi vì nàng không có sức, nên ngay cả cảm giác đau cũng trở nên trì độn.
Đầu của nàng trống rỗng, chẳng nhớ được cái gì, chỉ nhớ rõ món giò heo kho tàu trong giấc mộng.
Phật Sinh há miệng muốn nói chuyện, nhưng cổ họng lại rất đau, còn có chút nhoi nhói, trong miệng còn có một mùi máu tươi. Nàng không khỏi nghi ngờ mình bị thương quá nặng nên hộc máu.
À đúng rồi, nàng còn sống, thật không thể tưởng tượng nỗi.
Nàng đau quá… Cho nên đây chính là nhân gian? Nàng hết mơ rồi?
Hoắc Đình Vân cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, hắn vội vàng đi rót một cốc nước, đỡ đầu nàng dậy rồi đút cho nàng uống.
“Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi.” Hoắc Đình Vân lập tức ôm chặt lấy nàng.
Nếu như nàng không nhìn lầm thì khi nãy, hình như Hoắc Đình Vân đã vì mà khóc?
Phật Sinh có chút thụ sủng nhược kinh, thì ra cũng có người khóc khi nàng chết sao? Hu hu hu, vậy sau khi nàng chết rồi, sẽ không cần biến thành cô hồn dã quỷ, không ai nhặt xác cho.
Không đúng, nàng vẫn còn phải tống chung cho Hoắc Đình Vân nữa.
Mà thôi, mấy việc này đều không quan trọng, việc quan trọng nhất ngay lúc này chính là: Hoắc Đình Vân sắp siết chết nàng rồi.
Sao đột nhiên hắn lại có khí lực lớn như vậy chứ?
“Vương gia…” Phật Sinh thử đẩy một cái.
“Nếu ngươi còn không buông tay thì ta chết thật đó.”
Lúc này Hoắc Đình Vân mới chịu buông tay ra, hắn nhìn nàng, nụ cười trên mặt vô cùng rõ ràng: “Chết cái gì mà chết chứ, không may mắn gì cả.”
Phật Sinh ho khan một tiếng rồi sờ sờ cổ. Nàng nhìn xuống, thấy quần áo trên người đã được đổi một bộ mới, vết thương cũng đã được xử lý qua. Ký ức đêm ấy lập tức ập về, hình như lúc đó nàng đã nhìn thấy Hoắc Đình Vân, còn ngất xỉu trong lòng của hắn.
Mà vết thương của nàng… nó có ở trên lưng, cũng có ở dưới đùi…
Quần áo của nàng, chẳng lẽ là do Hoắc Đình Vân thay giúp? Nếu vậy, chẳng phải nàng đã bị hắn nhìn thấy hết rồi?
Danh Sách Chương: