Hắc Nguyệt 22h30____
Hạ Nhiên ngồi trên bàn, vắt chéo chân, tay phải cầm điếu thuốc còn đang hút dở, liếc mắt nhìn cậu thiếu niên đeo cặp kính vỡ nát một bên bị cưỡng ép quỳ trên đất.
"Đứa nào đánh nó?" Hạ Nhiên thở dài, chậm rãi dụi thuốc.
Đồng loạt cả đám nam sinh đều lùi về sau chạy trốn hết, cuối cùng chỉ còn đúng một người bị bỏ lại đứng trơ chọi, cậu ta mặt mày xanh lét như tàu lá chuối, run bần bật chờ nhận mệnh từ anh.
Hạ Nhiên phì cười, trong đầu lóe lên một cái tên.
Anh ngoắc ngón tay, giọng ôn hòa bảo cậu: "Cẩu Tử, lại đây"
Trong kí ức có chút ít ỏi còn sót lại của khối thân thể Hạ Nhiên đang chiếm giữ này, Cẩu Tử thật ra là một tên gan chuột, lúc rãnh rỗi rất thích mượn oai của nguyên chủ đi trấn lột tiền người khác để lấy tiền chơi game, mà trừ bỏ cái tật xấu đó ra thì cậu nhóc này chính là người đáng cậy nhất bên cạnh nguyên chủ.
Cẩu Tử mím môi, đôi chân hệt như đang đeo chì, chậm chạp đi qua.
Đứng trước Hạ Nhiên, nước mắt nước mũi cậu hệt như cái vòi nước, vặn một cái "ào ào" chảy ra, quỳ xuống ôm chân Hạ Nhiên khóc lóc thảm thiết vô cùng.
"Đại ca, em sai rồi! Lần sau em không dám tự ý chủ trương nữa đâu! Huhu"
Hạ Nhiên bị cậu khóc tới phiền, nhíu mày, xách cổ áo cậu lên, giả vờ tức giận nói: "Khóc khóc cái quần, nín mẹ mồm cho tao"
Quả nhiên chiêu này doạ cho Cẩu Tử lập tức ngoan như cún, nín khóc liền.
Hạ Nhiên cực kỳ hài lòng, nhéo vành tai cậu: "Cho mày một cơ hội cuối cùng, mau đi mua bông băng thuốc đỏ về đây ngay"
Vừa dứt chữ "ngay", Cẩu Tử giống như là tên đã lên dây, đợi Hạ Nhiên vừa buông áo cậu ra, cậu lập tức vác giò lên cổ mà chạy ra ngoài, tốc độ quả thật khỏi phải chê.
Giải quyết xong chuyện Cẩu Tử, Hạ Nhiên lúc này mới chợt nhớ tới còn một người nữa đang quỳ chờ anh từ nãy giờ.
Hạ Nhiên hai tay đút vào túi quần đồng phục, thong thả đi qua, nâng cằm với hai tên đang ghì chặt Nại Lạc: "Cút"
Hai tên đàn em ăn ý liếc mắt nhìn nhau, đại ca lại đổi trò mới nữa sao? Tuy nhiên bọn họ chỉ dám nghĩ chứ không dám hỏi, "dạ" một tiếng, ghét bỏ ném Nại Lạc ngã nhào ra đất, quẩy mông rời đi.
Thế nhưng không một ai biết rằng, cái người từ đầu đến cuối vẫn luôn thủy chung trầm mặc tùy ý để người ta chà đạp, sau cặp kính dày cộp là ánh mắt của dã thú lặng lẽ ghi nhớ đặc điểm từng người một.
Hắn chưa từng quên một ai, chưa bao giờ.
Nại Lạc giơ tay đẩy kính bị trễ xuống về đúng vị trí, bình thản chống tay chầy xước bê bết máu muốn nâng người đứng dậy.
Chính là lúc này, bất ngờ có một bàn tay đưa tới.
Vì đã hình thành thói quen từ trước, Nại Lạc cơ thể phản xạ rất nhanh, loạng choạng lùi về sau, mắt nhắm, mau lẹ đưa hai tay ra đỡ trước mặt.
Tuy nhiên hắn đợi rất lâu, trên người vẫn chưa xuất hiện cảm giác đau đớn như dự đoán, lòng không nhịn được tò mò, hé mắt nhìn người đối diện qua một cánh tay.
Đối diện vẫn là tên bất lương kia, học hành nát bét, chuyện xấu đồn xa nhưng vẻ ngoài của gã lại tỷ lệ nghịch với những điều trên, dáng người cao ráo, rất đẹp trai, đôi mắt còn có chút phong tình, thỉnh thoảng cười rộ lên làm người ta nhịn không được xiêu lòng.
Mà chờ đã, sao hắn lại đi khen loại người này.
Nại Lạc hoảng hốt, vành tai đỏ ửng lên, bấy giờ mới phát hiện bản thân không bình thường chút nào, chẳng qua là xem gã cười với hắn một cái, cũng không phải là hắn chưa từng xem người khác cười qua,... Chỉ là không ai cười đẹp được như gã mà thôi.
Hạ Nhiên chậm rãi thu tay về, cau mày, khó hiểu nhìn Nại Lạc nhắm mắt nhắm mũi dùng tư thế tự vệ với anh, một lúc sau thì mới chịu hé mắt ra nhìn anh chằm chằm, anh nhếch miệng cười một cái thì bộ dạng liền ngốc chết đi được.
Chậc...
Chẳng lẽ nhan sắc anh xuống cấp dữ lắm rồi à?
Hạ Nhiên chậc lưỡi, thôi kệ đi, trước tiên giải quyết nhiệm vụ được giao cái đã.
Chân dài bước tới, khoảng cách hai người đã rất nhanh được thu lại rất gần, mặt đối mặt, Hạ Nhiên bá đạo đem hai tay chống đỡ hai bên, đem Nại Lạc vây nhốt lại bên trong.
Anh cúi đầu, buồn cười phát hiện ra, thằng nhóc bốn mắt ngốc nghếch trong ngực anh thế mà lại là một tên lùn, cao còn chưa chạm được cằm anh nữa đấy! Haha...
Tưởng tượng tới cảnh tương lai thằng nhóc con này dùng vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn, trong mắt là ba phần lạnh nhạt, ba phần giễu cợt, còn lại là bốn phần hờ hững, nhón chân đeo còng tay khoá anh trên tường, thật cmn làm anh cười muốn ná thở.
Run rẩy khoé miệng vì nhịn cười, Hạ Nhiên đầu gối chen vào giữa hai chân của Nại Lạc, ghé sát bên tai hắn ám muội dụ dỗ: "Này bốn mắt, đang nghĩ cái gì vậy?"
Nói xong còn chơi xấu cọ nhẹ chỗ nào đó còn chưa chịu thức tỉnh của Nại Lạc, làm hắn càng bối rối hơn.
Nại Lạc giật mình, đối với hành vi thiếu đứng đắn này của Hạ Nhiên, vừa khó hiểu cũng vừa có chút mới lạ thích thú, nhưng khi nghĩ tới số tiền cần để dùng thay tim cho mẹ, đầu óc hắn liền tỉnh táo giãy dụa muốn chạy.
Nại Lạc run rẩy yếu ớt bắt lấy cánh tay Hạ Nhiên, nghiêng đầu thở hổn hển, nửa khép mắt, gọng kính trên sóng mũi bị lệch cũng chẳng buồn sửa nữa.
"Đánh cũng đã đánh, giờ mời cậu mau tránh ra, tôi còn phải làm việc"
Hạ Nhiên "ồ" một tiếng, nhướng mày cười nhạt, xem cái người mạnh miệng nào đấy, cơ thể còn đang run rẩy không ngừng, chân mềm nhũn, bám tay anh mới miễn cưỡng đứng vững được.
Ui chà chà, đã thành ra như thế này rồi mà còn cứng miệng được nữa à, okay, xem anh trị nhóc mày thế nào đây nè!
"Nếu tao nói không muốn tránh thì thế nào?" Hạ Nhiên cười vô sỉ, ỷ vào mình da mặt dày cùng với một thân kinh nghiệm đầy mình, khéo léo cọ đầu gối nặng nhẹ khiêu khích.
Nại Lạc run lẩy bẩy, hàng lông mi hắn vừa dài lại vừa cong vút yếu ớt run rẩy, hắn tức giận muốn mắng người, nhưng mà hắn bi ai phát hiện, hắn vốn từ để chửi người thật quá ít ỏi.
Thế là lắp bắp cả ngày trời, cũng chỉ được như thế này đây: "Hoắc Tu, cậu đừng có mà quá đáng"
Cảm nhận vật nóng kinh người nào đấy càng lúc càng bành trướng, cơ hồ là sắp muốn xông ra ôm đầu gối anh khóc lóc van xin.
Hạ Nhiên híp mắt cười, nghe tiếng Nại Lạc khổ sở đè nén thở dốc nặng nề dần, cơ thể cong thành hình con tôm run từng đợt.
Người trong nghề nhìn phát là biết ngay.
A, thằng nhóc này sắp cao trào rồi.
Đáy mắt chợt xẹt qua ánh sáng kỳ lạ, Hạ Nhiên khoé miệng khẽ nhếch, nhân lúc Nại Lạc không chú ý, lôi từ trong túi quần ra con iPhone 13 Pro Max còn mới toang.
"Ê bốn mắt, nhìn lên đây coi"
Nại Lạc mù mịt ngẩng đầu lên, hai mắt đờ đẫn, hai má ửng hổng, vừa vặn cùng ống kính điện thoại đối mặt nhau, dùng đầu gối nghĩ cũng biết chẳng phải điều tốt lành gì.
Nhưng chưa để hắn kịp nhận ra điều gì bất ổn, hắn cả người run run mãnh liệt, rốt cuộc là bắn ra rồi.
Tách____ Tách____
Hạ Nhiên lùi về phía sau, mặc kệ Nại Lạc ngã quỵ trên đất, vui vẻ mở thư viện ảnh ra xem thành quả thu được.
Quào, không tồi chút nào, thằng nhóc này quả nhiên rất có tiềm năng đóng phim cấp ba.
Nại Lạc đầu óc từ từ thanh tỉnh, nhìn Hạ Nhiên cầm điện thoại lướt tới lướt lui gì đó thì mới nhớ lại điều bất thường ban nãy, xấu hổ cùng tức giận đan xen, hắn đứng dậy nhào tới muốn đem cái điện thoại trên tay Hạ Nhiên đập nát thành từng mảnh vụn.
Đáng tiếc, gà công nghiệp không đấu lại được gà chọi, Nại Lạc hắn sao có thể là đối thủ của Hạ Nhiên được.
Chộp mấy lần đều bị Hạ Nhiên dễ dàng né được, mà lúc sắp chụp được thì Hạ Nhiên lại chơi xấu đem điện thoại nhét vào trong quần nhỏ, làm Nại Lạc tức đến sắp hộc máu luôn rồi.
"Hoắc Tu, cậu muốn tôi làm sao thì mới chịu xoá hết đống ảnh vừa nãy?"
Hạ Nhiên cười cười, người thông minh đúng là giải quyết vấn đề rất mau lẹ.
"Tao muốn mày làm con chó của tao"
Nại Lạc nâng tay đẩy mắt kính cười lạnh.
Hoá ra mục đích từ ban đầu của vị Hoắc thiếu gia này là cố ý muốn vũ nhục hắn, coi hắn như một chó ghẻ mà tùy ý sai khiến dễ dàng hơn mà thôi.
Bất quá, Hoắc Tu đã quá xem nhẹ hắn rồi.
"Vậy cậu cứ thoải mái giữ đống ảnh vừa nãy đi"
Dứt lời, hắn liền quay lưng muốn rời khỏi chỗ này, lười tiếp tục dây dưa một chỗ cùng với anh.
Mà Hạ Nhiên ở sau lưng hắn sao có thể dễ dàng để hắn tiêu sái rời đi như vậy được.
"Hey bốn mắt, tao nghe nói mẹ mày đang rất cần tiền để đi ghép tim đúng không?"
Quả nhiên bóng lưng của Nại Lạc khựng lại vài giây.
Bởi vì Hạ Nhiên biết mẹ hắn chính là vảy ngược duy nhất của hắn.
Hạ Nhiên nhếch miệng cười đắc ý, anh mày không tin hôm nay không thể không thu phục được chú mày.
"Tao có thể giúp mày nhưng mà với điều kiện là mày phải..."
Tiếng xé gió lao đến, Hạ Nhiên không kịp phòng bị lãnh trọn một đấm vào giữa mặt, mùi rỉ sắt thoáng chốc chảy xuống khoé miệng, moá nó, hiển nhiên là anh bị thằng bốn mắt đó đánh cho xì máu mũi rồi.
Nại Lạc nhìn anh nhăn nhó ôm mũi, trong lòng không khỏi có chút hả hê.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Nại Lạc còn chưa kịp hả hê được bao lâu, một bóng đen to lớn hệt như gấu bắc cực nhanh như chớp lao đến tặng cho hắn mấy đấm vào bụng đau thấu trời xanh.
Phong thủy luân phiên, giờ đến Hạ Nhiên hả hê nhìn hắn cong lưng ôm bụng.
Hạ Nhiên túm lấy tóc hắn kéo mạnh, ép hắn phải nhìn vào anh: "Tao từ nhỏ tới lớn chưa từng bị ai đánh vào mặt bao giờ, mày là đứa can đảm đầu tiên đấy"
Nại Lạc da đầu một trận tê rần, cùng lúc bụng dưới đau không gì sánh nổi, nhưng hắn vẫn không rên rỉ một tiếng, chỉ nhíu mày nhìn anh.
Hạ Nhiên bật cười, thằng bốn mắt này cũng khá phết đấy nhỉ, bàn tay dùng thêm sức siết chặt tóc Nại Lạc, trông như muốn kéo luôn cả mảng đầu Nại Lạc ra luôn vậy.
[Kí chủ, ngài định làm gì nhân vật phản diện thế?]
Gấu trúc nhỏ nhìn thấy tình hình không ổn, vội gặm đầu Hạ Nhiên ngăn cản.
Hạ Nhiên mặc kệ đầu bị nó gặm nước miếng tùm lum, thờ ơ đáp: "Yên tâm đi, tao chỉ định xiên nó chút thôi, không chết được đâu"
Hoa Cúc: "..."
Kéo lê Nại Lạc ném lên bàn nước, Hạ Nhiên bắt lấy một chai rượu rỗng gần đó đập vào cạnh bàn nát bét phần đầu, sau đó một chân đạp bàn, cúi đầu, đem cái chai bị vỡ đó kề sát cổ Nại Lạc.
"Nói đi, mày muốn tao bắt đầu từ đâu nào"
Cảm nhận đầu nhọn của chai rượu cọ vào cổ rướm máu, Nại Lạc ánh mắt âm trầm xuyên qua cặp kính vỡ nát như mạng nhện nhìn Hạ Nhiên chằm chằm.
Đột nhiên Nại Lạc quỷ dị cười chủ động cầm tay đang cầm chai rượu của Hạ Nhiên dẫn dắt hướng về phía động mạch cảnh ở cổ.
"Chỗ này đi, chọc một cái máu liền bắn tung tóe như pháo hoa, cậu có muốn xem không?"
Hạ Nhiên: "..."
Alo anh chị cảnh sát ơi, ở đây có biến thái cưỡng ép công dân tốt phạm tội a!
Danh Sách Chương: