Dường như lão phu nhân đã nhìn ra ý nghĩ của ông, chậm rãi nói: “Từ nhỏ Chỉ Nhi đã được lão thái gia dạy dỗ, cũng biết được rất nhiều. Nếu đến lúc đó tiên sinh cảm thấy con bé không dạy được thì bảo nàng nhường ghế lại là được.”
Mục tiên sinh lấy lại tinh thần: “Đây là chuyện của Hoa gia, mà dạy cũng là dạy con cháu của Hoa gia. Tại hạ không có quyền phán xét, Hoa gia cảm thấy tốt là được rồi.”
Thái độ của ông đã vượt quá tưởng tượng của Hoa Chỉ, nàng cho rằng Mục tiên sinh ít nhất sẽ nghi ngờ một chút, nhưng không ngờ lòng ông ấy lại rộng mở như vậy.
Hoa Chỉ hơi khuỵu gối hành lễ: “Con cháu của Hoa gia có thể học được ba phần của Mục tiên sinh là đã dùng không hết rồi ạ.”
“Đại cô nương quá khen rồi, tại hạ không dám nhận.”
Lão phu nhân lại nói thêm vài câu cảm ơn, rồi dẫn những người không phận sự trở về hậu viện. Hoa Chỉ tiễn tổ mẫu đi xong, bèn nói: “Bách Lâm, đệ dẫn mọi người qua đó trước đi.”
“Vâng ạ, trưởng tỷ.”
Những thấy đám trẻ lớn lớn nhỏ nhỏ đã đi xa, Hoa Chỉ nhìn về phía Mục tiên sinh, không biết ông ấy đã lùi về sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người từ khi nào.
“Mục tiên sinh, tiểu nữ muốn thương lượng với người về việc chia lớp cho các đệ đệ.”
Mục tiên sinh gật đầu: “Đại cô nương muốn chia thế nào?”
“Nếu chia theo trước đây e là không được rồi. Tiểu nữ nghĩ chúng ta cho bọn chúng làm một bài thi, không phân tuổi tác lớn nhỏ, trình độ học ngang nhau sẽ chia vào một lớp, tổng cộng chia làm hai lớp. Người thấy thế nào?”
“Ý của đại cô nương rất hay.” Không cần phải suy nghĩ nhiều Mục tiên sinh cũng cảm thấy đây là một chủ ý hay. Đứa trẻ sáu tuổi mới đi học dù ở phương diện nào cũng không thể bằng đứa trẻ chín tuổi được. Nếu như để bọn chúng học chung một lớp, chắc chắn sẽ không theo kịp tiến độ học. Nhưng nếu chăm sóc bọn chúng thì lại làm lỡ mất đám lớn, cho nên tách ra dạy sẽ tốt hơn.
Hoa Chỉ - người từng được giáo dục khác hẳn nơi này, mỉm cười: “Nên sắp xếp như thế nào, đợi thành tích có rồi chúng ta sẽ thương lượng sau.”
“Cứ làm theo cách của đại cô nương đi.”
Ngay hôm đấy hai người đưa ra một bộ đề, chỉ cần là những gì bọn họ đã học qua đều sẽ xuất hiện trong đề. Đây là lần đầu tiên Mục tiên sinh nhìn thấy buổi thi lộn xộn như vậy, ông cảm thấy khá thú vị, cũng có chút niềm tin về chuyện làm tiên sinh của đại cô nương.
Thành tích cuối cùng đã có, lớp lớn do Hoa Bách Lâm dẫn đầu có tổng cộng mười lăm người, lớp nhỏ có chín người.
Hai người để học sinh trở về trước, rồi bắt đầu phân chia bài giảng. Đứa trẻ bốn tuổi của Hoa gia lúc học vỡ lòng đã đọc thuộc Bách Gia Tính, Tam Tự Kinh, Thiên Văn Tự… Đứa trẻ sáu tuổi sau khi nhập học sẽ học Luận Ngữ, sách thơ gia truyền của Hoa gia, nền móng khá tốt.
Mục tiên sinh là một văn nhân từng thông qua khoa cử, có công danh cử nhân. Năm đó ông đến kinh thành để tham gia thi cử, không ngờ lại xảy ra chuyện. Nếu không có Hoa lão thái gia quý trọng nhân tài mà cứu ông, e rằng trên thế gian này đã không còn Mục tiên sinh nữa.
Tuy ông không thi tiếp, nhưng năng lực là thật, Hoa Chỉ để những kiến thức chuyên sâu cho ông dạy, còn mình chỉ dạy Luận Ngữ, Ấu Học Quỳnh Lâm, Tam Lễ và Thượng Thư. Ngoại trừ Thượng Thư dạy lớp lớn ra, ba môn còn lại đều là lớp nhỏ, nhưng chủ yếu là học cách làm người. So với những học thức kia, nàng coi trọng điều này hơn.
Mục tiên sinh không đưa ra ý kiến gì khác. Trên thực tế, ông vốn tưởng rằng bản thân sẽ phải dạy toàn bộ.
Lúc rời đi, Hoa Chỉ nhận lấy cái rổ được đậy bằng lụa đỏ trong tay Bão Hạ đưa cho ông: “Sau này phải làm phiền tiên sinh rồi ạ.”
Mục tiên sinh sảng khoái nhận lấy, hơi hành lễ với Hoa Chỉ, nàng khom người đáp trả lại, rồi hai người tạm biệt nhau.
Trên chiếc xe ngựa lắc lư, Mục tiên sinh vén tấm vải lụa đỏ lên, khi nhìn thấy món đồ bên trong, ông nở nụ cười rạng rỡ. Đến khi đọc xong bức thư, ông cảm thấy mình nhận món quà này quá dứt khoát rồi, so với ở Hoa gia lúc trước thì nó nặng hơn nhiều. Ông đến đây là vì muốn báo đáp ân tình, Hoa gia không cần thiết phải làm vậy!
Nhớ đến buổi nói chuyện giữa hai người, Mục tiên sinh rơi vào trầm tư. Trước đây ông vẫn chưa phát hiện ra, không lẽ Hoa lão phu nhân đã giao quyền quản lý gia đình cho đại cô nương rồi? Một tiểu thư chỉ ru rú trong nhà có thể gánh vác được trách nhiệm này không?
Nhưng một nữ tử dám đứng ra làm tiên sinh, chắc hẳn sẽ có nhiều điều khác biệt.***Hoa Chỉ đang ngủ trưa thì bị cơn ngứa ngay nơi vết thương kia làm thức giấc, nàng đang định gãi nó đã bị Nghênh Xuân nhanh chóng bước tới túm tay lại, sau đó nhẹ nhàng nhấn trên miệng vết thương để giảm bớt sự ngứa ngáy cho nàng.
Nàng đã tỉnh ngủ hoàn toàn, cũng không nằm nướng nữa: “Sai người đi nói với Trần Lương một tiếng, ta muốn đến đường Lục Đài.”
“Vâng ạ.”
Nghênh Xuân ra ngoài lo liệu, Niệm Thu tìm quần áo đến thay cho tiểu thư, đợi nàng thay xong Lưu Hương đã chuẩn bị sẵn nước để nàng đánh răng súc miệng, mọi thứ đều làm đâu vào đấy.
Trước đây Hoa Chỉ chỉ đi ngang qua đường Lục Đài, đây là lần đầu tiên nàng đi vào con đường này. Nàng ngồi trên xe ngựa đi vào quanh mấy con đường xung quanh, để mà so sánh thì con đường nàng mua là rách nát và ít người qua lại nhất.
Có mấy cửa tiệm mở hé cửa, ở bên ngoài nhìn vào trông rất lộn xộn, hiển nhiên là đang dọn dẹp chuyển đi.
Hoa Chie không đến làm phiền, nàng bảo người đánh xe ngựa đi tới cuối con đường, rồi vén rèm lên nhìn cửa tiệm lớn nhất trong hai mươi lăm căn này: “Trần Lương.”
“Có tiểu nhân ạ.”
“Tháo dỡ căn này đi, cần làm thủ tục gì thì đi làm, chỉ cần không để lại phiền phức thì không phải sợ dùng đến tiền. Tiền lớn chúng ta cũng đã bỏ rồi, còn thiếu gì chút này.”
Trần Lương gần như hiểu ra được ý của đại cô nương, cửa tiệm kia đã chặn mất con đường đi vào, khiến nơi đây trở thành một con đường cụt, chỉ cần tháo dỡ nó đi sẽ nối liền được với bên sông. Vậy thì con đường này sẽ tấp nập lại thôi!
Tốn nhiều tiền như vậy chỉ để tháo dỡ, Trần Lương khâm phục sự quyết đoán của đại cô nương. Không phải ai cũng có mắt nhìn và tính quyết đoán như đại cô nương, cho nên đường Lục Đài năm này qua năm nọ dần trở nên lụi bại.
“Tiểu nhân nhất định sẽ làm ổn thoả ạ.”
Hoa Chỉ lại đưa ra một danh sách: “Trước mắt, những người này vẫn đang theo học ở chỗ Phất Đông, sau khi học ra nghề sẽ để mỗi người quản một cửa hàng, còn ngươi sẽ quản lý toàn bộ. Ta nhớ ngươi biết chữ mà phải không?”
“Vâng ạ, tiểu nhân may mắn được lão gia nhìn trúng, nên biết được vài chữ.”
“Trước khi cửa tiệm khai trương, ngươi dành chút thời gian đến chỗ Niệm Thu học cách tính toán sổ sách. Tất cả chi thu mỗi tháng, mỗi quý, mỗi năm của hai mươi năm cửa tiệm này đều phải phân chia rạch ròi, nhìn vào là hiểu ngay. Quản sự mà ta muốn không phải người đợi ta nói rồi mới đi làm, mà phải chia sẻ công việc với ta, là một người có thể tự đưa ra quyết định với những chuyện nhỏ. Ngươi có hiểu không?”
Trần Lương hiểu được ý trên mặt chữ, nhưng cũng không biết đại cô nương cho phép hắn tự chủ đến mức nào. Tuy Hoa gia đối xử tốt với hạ nhân, nhưng nếu hạ nhân dám làm chủ thay chủ tử thì cũng không thể dung thứ được. Mà hiện giờ đại cô nương lại muốn hắn tự làm chủ những chuyện nhỏ nhặt…Trần Lương hít một hơi sâu, hỏi: “Tiểu nhân ngu dốt, muốn hỏi đại cô nương nên phân chia chuyện lớn nhỏ như thế nào ạ.”
“Có thể giải quyết trong phạm vị năng lực của ngươi gọi là chuyện nhỏ, giải quyết không được chính là chuyện lớn.” Hoa Chỉ rất hài lòng khi hắn chủ động đưa ra câu hỏi. Thực ra, đây không phải nàng nói hắn mới làm nữa, mà là hắn đang động não: “Hễ là người làm việc cho ta, ta đều cho họ một cơ hội phạm lỗi, nhưng ta hy vọng cơ hội này cả đời các ngươi sẽ không phải dùng đến.”
“Vâng ạ, tiểu nhân sẽ không để đại cô nương thất vọng.”
Từ Kiệt, Tả Phi, Lưu Nguyệt Minh, Trần Lương. Hoa Chỉ thở phào, cửa hàng tạm thời coi như ổn thoả rồi.
P/s: Vì chương sau có nhiều từ cổ khó hiểu nên tiến độ sẽ chậm hơn. Mong các bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ truyện nhé!
Danh Sách Chương: