Dật Tinh Vọng cứ mơ mơ hồ hồ đi vào lớp, nghỉ có mấy hôm mà xương cốt cứ như loãng hết cả. Vừa ngồi xuống, Dật Tinh Vọng đã ụp mặt xuống bàn uể oải không chịu nổi, cậu ngáp một cái rồi ngủ mất. Bạn bè xung quanh cũng tự giác giảm âm lượng đi ít nhiều, quay sang nhìn cậu thiếu niên da trắng môi đỏ còn mỏng hơn con gái này, không đến mức da bọc xương, nhưng vẫn là bé con hơn đám con trai khác trong lớp. Thịt trên người cậu là dồn biết bao nhiêu thực phẩm đồ bổ đắp vào, da căng bóng mịn, còn thoang thoảng mùi trái cây và sữa thơm ngọt. Ai nhìn vào cũng muốn đối xử với cậu như đứa trẻ, không nỡ mạnh tay.
Diệp Vong Lệnh từ xa đã trông thấy vô số ánh mắt đang nhìn bé con của mình, anh hơi cau mài, bước đi cũng nhanh và xa hơn tiến về phía lớp học, khiến người đi bên cạnh là Tư Trì cũng một phen ngây ngốc, xong lập tức đuổi theo sau. (Tư Trì là người được xuất hiện trong chap 43 và 44, là người sùng bái Diệp Vong Lệnh, trông vẻ ngoài có hơi vô tư)
Dật Tinh Vọng vẫn chẳng hay biết gì về người nào đó đang vội đi về phía mình, cậu nằm mó thấy kiếp trước, mơ thấy cuộc đời vật lộn với cơm áo gạo tiền của mình, mơ thấy những lần học đôi ba nghề kì lạ khiến cả người đầy vết thương, xong tài năng ấy lại bị đè bẹp bởi cường quyền và thứ gọi là "vì nhân dân". Vầng trán cậu xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, tay bấu chặt vào nhau đến nỗi như rướm máu, môi cậu hơi tái và run lên, Dật Tinh Vọng không muốn trở về thế giới cũ, ở đây cậu đoản mệnh, nhưng về đó có khi còn chẳng kịp sống đến ngày mai...Hơn nữa...ở đó, cậu chưa từng có được...mùi vị của gia đình.
Tư Trì trông bộ dạng gấp gáp của anh có hơi buồn cười, khóe mắt anh nâng lên như đang tận hưởng một thú vui gì đó. Đây là lần thứ hai Tư Trì thấy Diệp Vong Lệnh bập bùng cảm xúc. Lần thứ nhất là do anh gần như mất đi lý trí, không làm chủ được mình nên Tư Trì vốn chưa nhìn rõ, chỉ vội lập một cái tế đàn, dùng những lễ vật mà anh dâng lên thực hiện nghi lễ. Lần thứ hai là lần này, Diệp Vong Lệnh như muốn thoát ly khỏi sự điềm tĩnh hằng ngày mà trầm luân vào thế giới muôn màu vạn sắc.
Diệp Vong Lệnh đã đứng ngay trước bàn cậu, những ánh mắt ban nãy rốt cuộc cũng dời đi, cơm chó trực tiếp, bọn họ không cần, không tình nguyện nhận. Diệp Vong Lệnh nhìn chăm chú bé con đang ngoan ngoãn ngủ say, đưa ra một lựa chọn hết sức buồn cười.
Anh cuối thấp đầu, hít hà một hơi hương thơm trên tóc bé con của mình. Đáy lòng trào dâng một loại cảm giác sục sôi lạ kì, dường như chưa thõa mãn, anh lại cuối xuống hít lần nữa, quả hiên mùi người yêu là khác hẳn-Diệp Vong Lệnh thầm cảm khái.
Anh đi lại chỗ mình dẹp cặp, Tư Trì cũng bước vào lớp, vừa đi vừa huýt sáo, lập tức thu hút ánh mắt của bao người, không phải lm tôn sùng, mà là thù địch. Tư Trì nhìn thấy người đang ngủ lập tức hiểu ra liền ngậm miệng. Diệp Vong Lệnh đi đến chỗ cậu, mái tóc nhạt màu của cậu phấp phới, vì là tóc xoăn tự nhiên nên có phần buông thả, hồn nhiên như một loài động vật ăn cỏ hiền lành. Anh đưa tay vuốt nhẹ chỗ tóc che một phần bên mặt cậu, len lén hôn chụt một cái. Dật Tinh Vọng giật mình, liếc mắt lên đã thấy anh đứng cạnh, liền không phòng bị lại ngủ thiếp đi, nhưng người nào đó vãn không nhận ra vành tai của Diệp Vong Lệnh đã đỏ đến nhường nào, đỏ như gấc, như mặt trời mùa hạ, nóng rực, chói chang.
Bầu không khí lớp học sục sôi lên hẳn
A:Thấy gì không
B:Nam thần nạnh nùng của chúng ta đã biết yêu rồi
C: Ngày thường không phải chảnh lắm à??
A:Này bên trên nói gì đấy, DVL của chúng ta là soái ca vạn người mê, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền
D:Đừng đọc bài quảng cáo nữa....
Danh Sách Chương: