Editor: joeng
Người thành thật ngẩng đầu nhìn về phía bảng quảng cáo, trên đó đang chiếu ảnh một người bán khoả thân, người kia nhìn xuống mặt nước, tóc che khuất gần hết sườn mặt, chỉ vẻn vẹn lộ ra đôi mắt, thế nhưng mỗi đôi mắt ấy thôi cũng đẹp đến câu hồn đoạt phách.
Trong nháy mắt, hình ảnh dường như biến thành một người khác, người kia dung mạo bình thường không có gì nổi bật, mặc quần áo rất kì lạ.
Người thành thật lắc đầu, poster kia lại trở về như ban đầu.
Nhắc tới con trai, trong lòng cậu chỉ có chua xót.
Đó vào một mùa đông, cậu phát hiện một đứa nhỏ vùi trong tuyết, đứa bé bị đông lạnh đến cả người xanh tím, ngay cả khóc cũng khóc không nổi, chỉ còn lại chút hơi tàn mỏng manh.
Cậu như bay mà chạy đến bệnh viện, trải qua một trận chiến sinh tử khốc liệt, đứa bé cuối cùng cũng được kéo từ Quỷ Môn Quan trở về.
Vốn dĩ người thành thật định đưa đứa nhỏ này đến cô nhi viện, nhưng lại nhìn bộ dáng nó trắng trắng mềm, mười phần ngoan ngoãn, liền thay đổi suy nghĩ, cậu muốn nuôi nấng nó.
Cậu vốn không có gia đình, càng không biết người nhà mình đã đi nơi nào, từ khi có ký ức, cậu đã đơn độc lẻ bóng một mình rồi, vì thế cậu cực kì khát vọng tình thân.
Đứa nhỏ này hẳn là một bảo bối trời cao ban tặng, thế nên, người thành thật nghiêm túc đặt một cái tên cho nó —— Lan, cậu hy vọng nó có thể nhận được mọi thứ tốt nhất trên đời.
Nuôi con dĩ nhiên là không dễ, ban đầu cậu phải mang theo con đi làm, bận đến tối tăm mặt mũi. Đủ thứ chi phí, nào là tiền sữa, tiền tã lót, tiền quần áo. May mà cậu vẫn còn chút tiền tiết kiệm, cuối cùng cũng miễn cưỡng bơi qua được thời kì khó khăn nhât.
Chỉ cần nghe thấy tiếng gọi "ba" đầu tiên từ Lan, cậu liền vô cùng hạnh phúc, toàn bộ vất vả cực nhọc chẳng là gì.
Chỉ là, người thành thật suy cho cùng vẫn là người thành thật, mãi đến khi Lan 18 tuổi, hắn quyết đoán cắt đứt mọi quan hệ với cậu, chạy đến học đại học tại một trường danh giá nào đó.
Cậu từng cố gắng liên lạc lại với hắn, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả, cậu thật không hiểu, vì sao con trai lại muốn vứt bỏ mình. Quãng thời gian bọn họ chung sống tuy rằng không quá thân mật, nhưng chắc chắn quan hệ cũng chẳng kém đến mức xảy ra tình trạng này.
Lại qua hai năm, người thành thật chọn từ bỏ, cậu dọn tới một vùng quê xa xôi hẻo lánh, đã đến xế chiều rồi, cậu bận rộn nửa đời người, cuối cùng vẫn là công cốc. Nhưng, người thành thật không tiếc nuối, bởi vì cậu rất cảm kích đứa bé kia đã mang tới cho mình tình cảm thân nhân đầy ấm áp mà trước kia cậu chưa bao giờ nhận được.
Người thành thật sở dĩ là người thành thật, bởi vì ngay cả lúc bị khi dễ cũng không hé răng, càng không trả thù, chỉ thành thành thật thật chịu đựng. Quá mức yếu đuối như thế, mới dễ dàng bị người khác khi dễ.
Con trai cậu nổi tiếng rồi, trở thành một đại minh tinh, cậu rất hay nhìn hắn qua các videos trên Douyin, còn đặc biệt tìm hiểu Weibo của hắn, tận mấy ngàn vạn fans, là một con số mà khi đó cậu không tài nào tưởng tượng nổi.
Dần dần, ngay cả huyện nhỏ cũng có poster của hắn, đi đâu cũng thế, biển quảng cáo to lớn, cửa hàng điện tử đều là mặt của con trai mình.
Lan là một Alpha, hắn nên thuộc về một vùng trời rộng lớn hơn. Đây là câu mà người thành thật đáng thương dùng để tự an ủi chính mình, cậu coi mình chỉ là một khách qua đường nhỏ bé trong nhân sinh huy hoàng của Lan, chỉ là đôi khi tỉnh giấc, nhìn ngôi nhà trống rỗng không có hơi người, vẫn tủi thân mà đau lòng khóc lớn.
Người thành thật cũng từng thử yêu đương, nhưng không lần nào thành công. Lý tưởng tình yêu của người xem mắt không hợp với cậu, còn người không đặt nặng vấn đề tình cảm thì nhìn điều kiện của cậu mà khịt mũi coi thường, một người đã gần 40 tuổi, không có nổi một căn nhà đàng hoàng, cũng chẳng có tiền bạc của cải gì, loại như vậy làm sao sống chung nổi.
May mắn thay, dẫu có thất bại, nhưng vận mệnh vẫn chưa ruồng bỏ cậu, cậu gặp được vị bằng hữu chân chính đầu tiên trong cuộc đời của mình. Tuy rằng người kia cũng hai bàn tay trắng, nhưng người thành thật vẫn cảm thấy thỏa mãn, họ lặng lẽ sưởi ấm cho nhau, dần dà sinh hoạt của hai người chậm rãi gắn kết vào nhau, ai cũng hiểu rõ, chỉ là không nói ra.
Cuối cùng, cậu cũng tìm lại được chuỗi ngày sinh hoạt thường nhật đầy hạnh phúc. Mỗi ngày tan làm sẽ bắt đầu nấu bữa tối, làm xong rồi chờ người nọ về cùng nhau ăn cơm, ăn xong sẽ phân công nhau làm việc nhà, làm xong thì hai người cùng nhau rúc trên sô pha ăn vặt xem phim, tán gẫu vài câu, sau đó lần lượt chúc đối phương ngủ ngon.
Hôm nay người thành thật về nhà, nhìn thấy bạn mình bày một bàn bữa tối vô cùng phong phú, cậu khó hiểu, hôm nay không phải lễ gì, sao lại nấu nhiều đồ ăn như vậy.
Lúc còn đang tự hỏi, bỗng một người liền bước ra từ toilet, người thành thật đưa mắt nhìn qua, không ngờ lại là con trai mà bốn năm qua mình chưa gặp mặt —— Lan.
Lan ngoài đời thật còn đẹp hơn nhiều lần so với trên ảnh quảng cáo, toàn thân hắn toả ra khí thế chỉ thuộc về Alpha, người thành thật có chút không biết nên làm sao, không hiểu lý do hắn lại về đây.
Bằng hữu đi ra, thấy người thành thật ngốc ngốc, đẩy cậu một cái, nói: “Anh còn không nói cho tôi anh có một cậu con trai đấy?”
Người thành thật xấu hổ cười cười, đáp lời: “Anh không hỏi nên tôi không có nói.”
Bạn của người thành thật tấm tắc khen Lan, y sống lâu như vậy, trước nay chỉ thấy được người nổi tiếng qua TV, y luôn cảm thấy, việc minh tinh trở thành người nhà mình là một chuyện xa xôi hão huyền như thế nào cơ chứ.
Lan vẫn vô cùng tự nhiên, hắn ngồi xuống sô pha, ngả lưng ra, nhìn người bạn của ba mình, nói: “Phiền chú rồi.”
Người thành thật cảm thấy cậu cần phải tâm sự với con trai ngoan của mình ngay bây giờ.
Vì thế, cậu đánh tiếng đi mua rượu, rồi kéo Lan ra cửa, đương nhiên cậu vẫn không quên Lan là đại minh tinh siêu hot, bèn đeo cho hắn một cái kính râm.
Chờ đến khi rời khỏi nhà đủ xa, người thành thật gần như suy sụp, cậu ảo não ngồi xuống, hỏi: “Sao lại trở về?”
“Đương nhiên là vì con nhớ người nha, ba ba.”
Người thành thật không biết nên trả lời như thế nào, nếu cậu là một kẻ xấu, nhất định sẽ hung hăng giật cổ áo đối phương, lớn tiếng quát hắn cút đi.
Thế nhưng cậu không phải.
Người thành thật vẫn là người thành thật thôi.
Cậu thở dài thật sâu, bản thân cậu cũng thừa biết, không có cách nào vờ như không có gì, không có cách nào quên đi quãng thời gian tươi đẹp kia, cậu cuối cùng vẫn coi Lan là người thân, cho nên không dứt khoát được.
Người thành thật nói: “Ba cũng rất nhớ con.” Cậu chọn khuất phục, khuất phục với tính cách của chính mình.
Vì thế, bọn họ coi như đã làm hoà, nói chuyện với nhau như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn như cũ là một đôi cha con không nóng không lạnh.
Người thân ruột thịt có lẽ cũng chỉ đến mức như thế đi. Chẳng sợ người nọ tổn thương mình đến máu chảy đầm đìa, cũng có thể nhanh chóng tha thứ cho đối phương.
Cậu vui vẻ về đến nhà, hôm nay ngồi xem phim cùng họ có nhiều hơn một người, cậu ân cần lấy đồ ăn vặt cho Lan, mà Lan nói chuyện cũng vô cùng hợp ý.
Đến giờ ngủ, cậu thương lượng cùng bằng hữu, liền quyết định cùng ngủ một phòng, Lan lại nói: “Con muốn ngủ với ba ba, chúng ta đã lâu rồi chưa gặp mặt.”
“Cũng có lý.” Bằng hữu vô cùng hiểu ý mà ra phòng kế bên ngủ, người thành thật trải chiếu, cậu sẽ ngủ trên mặt đất, nói chung không thể ngủ cùng với con trai được.
Thế nhưng, Lan một hai phải bắt cậu nằm cùng hắn, người thành thật không có cách nào, chỉ đành ngủ trên giường, cái giường này tuy rằng là giường đôi, nhưng Lan đã gần 1m9, hai người bọn họ ngủ chung có chút chật.
Người thành thật nhắm mắt lại, đang chuẩn bị ngủ, Lan liền mở miệng, âm thanh hắn trong đêm tối phá lệ rõ ràng: “Ba ba kết giao bạn trai từ khi nào?”
“Không phải bạn trai, chỉ là bạn mà thôi.” Cậu nói.
“Vậy tại sao hai người lại ở cùng một chỗ? Các người ngủ với nhau rồi sao?” Lan chất vấn, giọng nói tràn đày phẫn nộ, người thành thật đành phải giải thích: “Chúng ta chỉ là bạn bè ở chung với nhau.”
“Hôm nay con hỏi hắn, hắn nói có lẽ một ngày nào đó sẽ kết hôn với ba, là dạng sống chung này sao?”
Người thành thật không nói dối, cậu thật thà trả lời: “Có lẽ thế.”
“Tại sao muốn kết hôn?” Những lời này hiển nhiên vô cùng giận dữ, cánh tay cậu bị nắm chặt, truyền lên một trận đau đớn, tiếp theo thân thể cậu bị lật lại, trong bóng đêm, cậu nương theo một chút ánh sáng nhạt nhoà trên điện thoại quan sát vẻ mặt Lan, đó biểu cảm tức giận mà cậu chưa bao giờ thấy.
Con trai nhỏ đang ghen tị sao? Người thành thật suy đoán, bởi vì ở trong lòng cậu, Lan vĩnh viễn còn dừng lại ở giai đoạn trẻ con.
Không thể làm gì hơn, người thành thật bèn an ủi, cậu nhẹ giọng nói: “Ba ba hy vọng con sẽ chúc phúc cho ba, ba cũng không còn trẻ.”
Vừa mới dứt lời, Lan ngay lập tức nhổm dậy, ngồi quỳ ở trên người cậu, mặt hắn ẩn trong bóng tối, người thành thật không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn nữa.
“Con buông ta ra” cậu cố sức giãy giụa, lại bị một đoạn dây thừng trói tay lại, Lan buộc hai tay của cậu vào đầu giường, tiếp theo nhẹ nhàng kéo áo ngủ cậu ra, áo ngủ này vốn dĩ là hàng kém chất lượng, chỉ cần dùng chút sức lực là đã tan tành.
Kế tiếp, Lan giống như không chờ nổi, hấp tấp cởi quần cậu, hai tay sờ lên nơi tư mật xưa nay chưa từng bị kẻ khác chạm vào. Người thành thật đến bây giờ mới cảm thấy chuyện không ổn, đúng lúc chuẩn bị lớn tiếng kêu to lại bị một ngón trỏ chặn miệng, Lan đe doạ: “Ba muốn đánh thức tên kia sao?” Hắn vừa nói, vừa di chuyển bàn tay, người thành thật sợ hãi, chỉ có thể nhỏ giọng phẫn nộ mà nói: “Không được! Đây là loạn luân!”
“Đúng vậy đó, ba ba.” Lan cố ý kéo dài hai chữ cuối, động tác lên xuống trên tay một giây cũng không ngừng. Mà cậu dù biết chuyện này trái với luân thường đạo lý, thế nhưng hạ bộ vẫn bị kích thích đến cứng lên.
Bọn họ trải qua một đêm điên cuồng.
Ngày hôm sau, khi người thành thật tỉnh lại đã phát hiện mình không còn ở trong phòng nữa mà là một nơi hoàn toàn xa lạ, còn con trai đang ngồi trên đầu giường, cười cười nói: “Chúng ta cùng nhau trầm luân xuống địa ngục đi, ba ba.”
Vị bạn chung nhà đã sớm dậy làm bữa sáng, rồi vội vội vàng vàng đi làm, lúc y trở về, trong nhà đã trống rỗng, đồng thời trên bàn còn có một tờ giấy nhớ viết: Tôi đưa ba đi rồi, hẹn gặp lại.
Ngay cả chào tạm biệt cũng không nói, thật là không lễ phép gì cả, y nghĩ.
Chờ lúc y một lần nữa nhìn thấy người thành thật, đã là lúc được cậu mời làm khách. Cậu bây giờ sống trong một căn biệt thự xa hoa, quần áo rộng thùng thình, cả người uể oải đầy mỏi mệt. Bằng mắt thường cũng dễ dàng nhìn thấy, bụng cậu phồng lên rõ ràng, thoạt nhìn giống như đang mang thai.
Bằng hữu rất tò mò, liên tiếp nhìn chằm chằm vào bụng cậu, người thành thật chú ý tới ánh mắt đó, bâng quơ nói: “Tôi mang thai, đứa nhỏ là của con trai tôi.”
“Cái gì cơ?” Người bạn này đương nhiên khiếp sợ tới ngốc rồi, người thành thật vốn còn muốn nói gì đó, Lan bỗng dưng xuất hiện trước mặt cậu, người thành thật thấy đối phương, cả người nhanh chóng run rẩy.
Lan dứt khoát bế cậu lên, rũ mắt nhìn vị khách không mời mà đến: “Ba đang mang thai, không tiện gặp người.” Nói xong, hắn không thèm để đối phương kịp phản ứng, đã vội xoay phắt người lên lầu, chỉ chốc lát sau liền vang lên tiếng khóc nức nở, và cả thanh âm đập cửa mãnh liệt.
Bằng hữu mang lòng tò mò muốn đi xem như thế nào, nhưng khi đối mặt với đám vệ sĩ cao lớn thô kệch, y vẫn chọn lùi bước.
Sau này, y không bao giờ tìm cậu nữa.
————
Cốt truyện bổ sung:
Lan càng lớn càng phát hiện mình vô cùng khác người.
Hắn luôn có thể dễ dàng làm được việc những người khác không thể, ví dụ như học tập, thể dục, hay ngay cả việc lạnh lùng như băng.
Đi đến đâu cũng nhận được vô vàn sự hâm mộ, hắn - cũng đã từng cảm thấy tự hào.
Thế nhưng, năm lên 16, không biết vì sao cha mẹ ruột lại tìm được hắn, nói muốn đền bù.
Trong lòng Lan vô cùng khinh thường bọn họ, tại sao lúc đầu đã bỏ hắn, bây giờ mới đến tìm.
Vẫn là ba ba tốt nhất.
Nghĩ đến cha nuôi của mình, Lan không khỏi cảm thấy ấm áp, tuy rằng hắn không quá thân thiết với người, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự quan tâm của đối phương dành cho mình.
Lan không nói cho người thành thật biết chuyện cha mẹ ruột của mình, sợ rằng cậu sẽ đau lòng.
Chỉ là, hai con người ích kỷ kia không hề muốn buông tha hắn, ngay lúc hắn đang ở trường đọc sách, bọn họ chạy tới đe doạ, bắt hắn cắt đứt toàn bộ phương tiện liên lạc với cha nuôi, còn uy hiếp rằng: nếu không từ mặt, họ sẽ ngay lập tức thuê người giết chết người thành thật.
Lan dù có thông minh xuất chúng như thế nào, chung quy cũng chỉ là một học sinh mà thôi, việc duy nhất hắn có thể làm khi ấy là nén giận, giả vờ thuận theo.
Chờ đến lúc hắn có khả năng lật đổ bọn họ, hắn sẽ lại đi tìm ba ba. Truyện Linh Dị
joeng: không có cả phiên ngoại lẫn H=))))
Danh Sách Chương: