Cố An vẫn đang gọi điện thoại với bố mẹ để xác nhận thời gian lên máy bay, bảo họ đến sân bay đón Cố Từ đúng giờ, sau khi nghe giọng nói bất mãn của Cố Trạm, anh ấy lập tức nhìn ba người họ, ánh mắt hơi ngưng lại, thần sắc ngưng trọng, cẩn thận nhìn về phía Phó Ngôn, chậm rãi đánh giá anh.
Phó Ngôn nhìn lại, không hề chột dạ.
Cố An xem xét hồi lâu, thấy không phát hiện điều gì bất thường, mới bình tĩnh nói: "Được rồi, đừng vây quanh Tiểu Từ nữa, sắp đến giờ em ấy lên máy bay rồi."
Ôn Viễn lưu luyến không rời nhìn Cố Từ, cuối cùng vẫn không quên nói: "Lão đại, em rất nhanh sẽ tới tìm anh! Anh phải nhớ em đấy!"
Phó Ngôn chỉ dám khẽ nắm chặt món quà do Cố Từ tặng, mỉm cười với Cố Từ, mà không dám làm gì khác, sợ hai người anh trai sẽ nhận ra điều gì đó bất thường trên nét mặt của anh. Nếu Cố An và những người khác phát hiện ra tâm tư của anh lúc này, trong tương lai anh sẽ không bao giờ có thể đến gần Cố Từ.
"Đi thôi." Cố An như thường lệ thay Cố Từ vuốt lại mái tóc rối bù, ôn nhu nói.
Cố Trạm rầu rĩ nhìn, thấy Cố Từ nhìn lại, lại nặn ra một khuôn mặt tươi cười, đưa tay mạnh mẽ xoa tóc cậu, nghiêm mặt nói: "Em cũng phải nhớ anh đấy, số lần nghĩ phải nhiều hơn đám bạn lộn xộn kia."
Đám bạn Ôn-lộn xộn- Viễn: "...."
Cố Từ ngoan ngoãn đáp ứng.
Mọi người nhìn cậu đi vào phòng chờ, Cố Từ đi vài bước, lại quay người lại, nở ra một nụ cười cực kỳ diễm lệ trên khuôn mặt.
Nỗi buồn chia tay ban đầu dần được xoa dịu bởi nụ cười ấm áp của Cố Từ.
Mọi người cũng mỉm cười với Cố Từ.
Cậu vẫy tay với bọn họ, rồi quay người, dần dần đi về phía cửa lên máy bay, đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Đợi đến khi Cố Từ rời đi rồi, Phó Ngôn nhớ tới lời dặn của cậu, mở món quà kia ra, lại phát hiện bên trong ngoại trừ đồ Cố Từ tặng anh, còn kẹp một sợi dây chuyền màu bạc, dán một tờ giấy.
- --Tôi nghĩ, cậu cần nó hơn tôi.
Đó là món quà anh tặng Cố Từ trước đây.
Phó Ngôn nắm chặt đồ lại, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, anh quay đầu nhìn về phía sân bay, nhưng Cố Từ đã không còn ở đó nữa.
Bên kia, Cố Từ vẫn ở một góc hẻo lánh của sân bay chưa rời đi, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng của bọn họ dần đi xa, cậu mới yên tâm, hướng phía hệ thống nói: "Có thể đi rồi, 007."
"Vâng, ký chủ đại nhân."
Một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ bao quanh họ, tỏa ra một loại ma lực ấm áp, những đốm sáng nhanh chóng nhảy lên và bay về phía cơ thể Cố Từ, dần dần xua tan mọi cảm xúc khó chịu trong cậu. Sau đó, theo ánh sáng tan đi, trong một góc không ai chú ý, một thiếu niên áo trắng quần đen cứ như vậy lặng lẽ biến mất.
*
Vào ngày công bố kết quả thi đại học, thành phố A có một thủ khoa môn nghệ thuật văn học nhưng đến khi nhận kết quả thì chính chủ lại không xuất hiện, mà là người nhà của cậu tới trường thu giúp những giấy tờ tư liệu liên quan.
Các phương tiện truyền thông đang ngồi xổm ở cổng trường định lấy thông tin trực tiếp lại mừng hụt.
Còn thiếu niên thành tích xuất sắc kia, cư nhiên đã đi nước ngoài.
Tên cậu ấy là Cố Từ.
*
Khi Cố Từ tỉnh lại, là bị đánh thức bởi mọt tràng khóc.
Bên tai vang lên tiếng ong ong, tiếng nức nở trầm thấp không ngừng truyền đến, Cố Từ cảm thấy toàn thân lảo đảo, ý thức rất mơ hồ, khi cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt là một mảng lớn màu đỏ, toàn bộ gian phòng dường như được bao quanh bởi màu đỏ, trong phòng hết thảy đều bao phủ bên trong màu đỏ diễm lệ.
Cậu trong lòng dừng một chút, chậm rãi nhìn xung quanh, phát hiện trong chính đường dán một chữ hỉ, ngọn nến đỏ tươi còn đang cháy, theo gió lung lay, thỉnh thoảng nhỏ xuống một giọt sáp lỏng.
Một cô gái có khuôn mặt thanh tú mặc váy cưới màu đỏ lúc này đang đứng bên giường, rưng rưng nước mắt nhìn cậu, trang phục, khăn đội đầu thậm chí cả khung cảnh trong căn phòng này đều rất giống với trang phục trong bối cảnh cổ đại.
Cố Từ nhìn chằm chằm quần áo trên người nàng vài lần, đột nhiên phản ứng lại.
Trên người nàng mặc, lại là một chiếc váy cưới?!
Thế giới thứ hai----
Vừa xuyên tới, liền gặp phải cảnh tượng như vậy.
Cô gái đầu tiên là rưng rưng nước mắt nhìn cậu, sau đó mới chậm rãi định thần lại, trong mắt nhất thời hiện lên một tia kinh hỉ, nàng vội vàng lau nước mắt, mừng rỡ nói: "Ngài, ngài tỉnh rồi?"
Cố Từ mở miệng, nhưng lại cảm thấy đau đầu dữ dội, cổ họng cũng cực kỳ nóng, thật giống như có thứ gì đó đang thiêu đốt cậu. Cậu muốn nói, trong miệng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Chóng mặt, đau đầu.
Mới vừa rồi nhất thời tỉnh lại phảng phất bất quá là "Hồi quang phản chiếu", Cố Từ chỉ cảm thấy mình hiện tại thập phần khó chịu.
Cô nương mặc áo cưới vội vàng quay đầu, hướng bên ngoài hô to: "Công tử tỉnh rồi, cậu ấy tỉnh rồi, tỉnh rồi!" Giọng cô bất giác trở nên nghẹn ngào.
Vừa dứt lời, bên ngoài nhất thời một trận động tĩnh cực lớn, Cố Từ nghe được rất nhiều tiếng bước chân, tựa hồ có rất nhiều người hướng về bên này chạy tới, bọn họ bước chân rất vội vàng, mà xung quanh cũng bắt đầu vang lên tiếng ồn ào, một bên có người hô: "Gọi đại phu lại đây!", bên kia lại có người nói: "Xem ra xung hỉ này đúng thật là hữu dụng."
"Con trai ta!" Cố Từ nghe thấy có người lo lắng gọi, cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, một người đàn ông mặc đồ đen bị mọi người vây quanh xông vào, Cố Từ còn chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của người đàn ông đó, đã bị người ôm vào vào trong vòng tay ấm áp, chạm nhẹ vào trán cậu.
Người đàn ông cảm nhận được trong tay nóng ran, Cố Từ lúc này cũng không ngừng tỏa ra nhiệt độ nóng như thiêu đốt, hắn lập tức quay người lại, đối với những người còn lại lớn tiếng chất vấn: "Mục Thu Sinh đâu! Thiếu chủ bệnh nặng mới tỉnh, hắn lại đang ở đâu?"
Giọng nói của người đàn ông vừa dứt, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, cả người run lên bần bật, cô gái mặc váy cưới màu đỏ cũng run rẩy quỳ xuống, cả người gần như dán chặt vào mặt đất, run rẩy không ngừng.
Người đàn ông đang ôm Cố Từ tỏa ra một cỗ áp lực cường đại khắp người, lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, chỉ một lời nói, một ánh mắt đã khiến bọn họ rùng mình. Nhưng bàn tay hắn chạm vào Cố Từ lại rất dịu dàng, dịu dàng đến mức hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt lạnh lùng vô tình của hắn.
"Ai đang khóc?" hắn nhẹ giọng hỏi.
Trong phòng một mảnh chết chóc yên tĩnh, tiếng khóc lập tức ngừng lại, một nha hoàn quần áo màu hồng nhạt hoảng sợ che miệng, cố gắng không để cho mình phát ra âm thanh.
Hắn thản nhiên quét mắt nhìn nàng, bình tĩnh phân phó: "Thiếu chủ thân thể không tốt, không được ồn ào, kéo xuống."
Nữ tỳ còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đã bị người trong bóng tối đem xuống xử trí.
Lúc này Cố Từ đang bệnh đến hôn mê, căn bản không nghe rõ bất cứ âm thanh nào.
"Khụ, khụ, khụ......" Cậu nặng nề ho khan, bỗng nhiên cổ họng một cỗ ngứa ngáy truyền đến, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, tầm mắt tối sầm, Cố Từ ngất đi.
Trước khi ngất đi, dường như cậu nghe thấy tiếng người đàn ông vô cùng lo lắng hô lên: "Tiểu Từ!"
Sau đó, cậu liền ý thức mơ hồ nhắm mắt lại.
*
Lúc Cố Từ tỉnh lại lần nữa, bên giường cùng trong phòng quỳ rất nhiều người, bọn họ tựa hồ đã ở chỗ này thật lâu, một khắc cũng không có nhắm mắt lại, Cố Từ nhớ rõ thời điểm cậu lần đầu tiên tỉnh lại, bên ngoài trời đang sáng, mà lúc này sắc trời đã tối, hiển nhiên đã là ban đêm.
"Mục Thu Sinh tốt xấu gì cũng có chút tác dụng, nói *giờ Hợi ngươi sẽ tỉnh, quả nhiên tỉnh. "Nói xong người nọ bảo tỳ nữ bưng thuốc tới, cũng không cần đến tay người khác, tiếp nhận liền chuẩn bị đút cho cậu," Nào, uống thuốc trước."
(*giời Hợi: 21h - 23h)
Cố Từ cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng người kia, tướng mạo hắn tuấn lãng, chỉ nhìn vẻ ngoài thi không thể phân biệt được tuổi tác cụ thể, ánh mắt nhìn về phía Cố Từ rất ôn hòa, nhưng đối với những người đang quỳ gối bên dưới, người này không dễ kết thân trước mặt người khác, hơn nữa, những người đó còn thập phần kính sợ hắn. Cố Từ nhớ lại những lời rời rạc mà mình nghe được trước khi hôn mê, chậm rãi phản ứng lại, người này hẳn là phụ thân của cậu.
Cố Từ khẽ mở miệng, ngoan ngoãn uống thuốc, cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ vẫn còn, mới yên tâm, nhưng khi nhìn rõ thứ đeo trên cổ, lại không khỏi ngẩn người, lùi lại.
"Thuốc đắng dã tật." Nam nhân tựa hồ còn tưởng rằng Cố Từ sợ uống thuốc đắng, thấy cậu ngẩn người, liền cười dung túng, khuôn mặt lạnh lùng cũng nhu hòa vài phần, "Lát nữa ăn thêm Bát tiên quả đi, sẽ không đắng đâu."
nghiêm nghị khuôn mặt nhu hòa vài phần, "Lát nữa ăn *Bát tiên quả đi, sẽ không đắng đâu."
Cố Từ phục hồi tinh thần lại, tiếp tục uống thuốc, nghĩ đến chuyện vừa rồi, lại có chút hoang mang.
Bởi vì cổ cậu không chỉ có đeo sợi dây chuyền mèo, hơn nữa còn có thêm một sợi dây chuyền khác, chính là sợi dây chuyền mà Phó Ngôn tặng cho cậu ở thế giới trước.
Nhưng lúc rời đi cậu rõ ràng đã đem đồ trả lại cho Phó Ngôn, vì sao nó còn có thể xuất hiện ở đây.
Cố Từ không khỏi âm thầm gọi: "007?"
Mặt dây chuyền con mèo đen nhỏ chạm vào làn da của cậu, hệ thống nhẹ nhàng đáp lại: "Vâng, kí chủ tôi đây!"
"Vừa rồi trạng thái của ngài không tốt, 007 liền không quấy rầy ngài, kí chủ nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ từ từ nói cho ngài biết tình huống của thế giới này."
Cố Từ đã đem thuốc uống xong, nam nhân xoa xoa đầu của cậu, thanh âm trầm thấp nói: "Ho ra máu phần lớn là ổn, trước đây ta chữa không nổi bệnh của con, hiện tại xem ra, cổ phương xung hỉ ngược lại quả thật có chút tác dụng."
Hắn đứng dậy, liếc mắt nhìn mọi người, "Nếu thiếu chủ đã tỉnh, các ngươi lui xuống đi, đừng quấy rầy hắn nghỉ ngơi."
Mọi người như được đại xá, nhao nhao đáp vâng, liền lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại một cô gái không nhúc nhích, chính là cô gái Cố Từ nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh lại. Nàng do dự ngẩng đầu, muốn hỏi nam nhân mình nên đi nơi nào, người nọ không nhìn nàng một cái, liền nói: "Chăm sóc công tử thật tốt."
"Vâng." Nàng trả lời với một cái nhíu mày.
"Vốn định ở bên con thêm một chút, nhưng phụ thân tạm thời còn có chuyện khác cần xử lý, phải rời đi một lúc." Hắn đặt Cố Từ trở lại giường, đắp chăn cho cậu, lau mồ hôi trên trán Cố Từ, ôn nhu nói: "Ngủ đi."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn người nọ, nữ tử hiểu được, ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn thu hồi ánh mắt, sau đó liền đi ra ngoài.
Cố Từ muốn nhìn rõ bên ngoài là tình huống gì, chỉ là tay của cậu vừa mới chạm vào đệm chăn, nàng liền nhẹ đè tay của cậu lại, ôn nhu nói: "Ngài hiện tại cần nghỉ ngơi." Nàng vừa nói, động tác vừa nhẹ nhàng đem tay của Cố Từ lần nữa đặt trở lại trong chăn.
Cố Từ nhìn nàng đi tới ngăn tủ bên cạnh lấy ra một bộ chăn, sau đó trải xuống đất gần giường cậu, dường như định trải ngay tại chỗ này. Cậu do dự một lúc, nhưng không thể diễn tả được sự bối rối trong lòng, người nọ nói với Cố Từ: "Ngủ ngon." Sau đó liền thổi tắt nến.
Căn phòng đột nhiên trở nên tối đen, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ thỉnh thoảng chiếu vào mới có thể chiếu sáng cảnh tượng nơi này.
Cố Từ thấy xung quanh tựa hồ đã yên tĩnh lại, liền hỏi hệ thống: "Vừa rồi người kia là phụ thân ta?"
"Đúng vậy, hắn chính là phụ thân thế giới này của ngài, Cố Trường Thanh, thân phận là Ma Giáo giáo chủ." 007 giải thích nói.
Cố Từ nhớ tới vừa rồi những người đó dường như gọi cậu là thiếu chủ, liền có chút hiểu được vì sao. Nhưng... khi cậu nghĩ đến cô gái đã chăm sóc cậu trong phòng, nàng mặc áo cưới, xung hỉ trong phòng, cùng với đôi câu vài lời lúc trước nghe được, trong lòng Cố Từ đã mơ hồ có chút suy đoán, nhưng vẫn không xác định được, liền hỏi: "Vậy, cô gái kia..."
007 trầm mặc một hồi, mới nói: "Thì, là vợ mới cưới của ngài."
"Khó trách ta luôn cảm thấy không thoải mái." Cố Từ thấp giọng nói.
Tất cả bối cảnh và thiết lập đều do 007 đặc biệt lựa chọn và sắp xếp, cho đến khi bước vào thế giới này, họ mới được truyền linh hồn vào, đây là cách thế giới vận hành, họ sẽ không bao giờ xâm chiếm thể xác của người khác, mọi thứ ở đây đều được thiết kế riêng cho người thực hiện nhiệm vụ, đó là Cố Từ, và sẽ không bao giờ có Cố Từ thứ hai xuất hiện trong thế giới này.
Cũng chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể thuận lợi hòa nhập thành công với từng thế giới và hoàn thành nhiệm vụ.
"Vậy, nhiệm vụ của thế giới này là gì?" Nhiệm vụ nào cũng có liên quan đến việc học tập, nhưng lúc này Cố Từ ôm một thân thể ốm yếu, tựa hồ có chút bất tiện, nếu đi thêm mấy bước, liền sẽ thở dốc mệt mỏi.
"Khiến Ma giáo giáo chủ trở thành một người tốt không khát máu lạm sát." Khái niệm này thực sự rất trừu tượng, nhưng may mắn thay họ có một thanh tác vụ, có thể căn cứ tiến độ để biết được nhiệm vụ tiến triển đến đâu.
Danh Sách Chương: