• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ bảy, tiết thể dục.

Tô Mộ Nghiên sau khi đánh xong một hiệp bóng chuyền thì liền ngồi ở ghế đá nghỉ ngơi. Thái Văn Kỳ thì nhanh chóng cầm chai nước rồi chạy đến ngồi cạnh cô, sau đó liền mở nắp chai rồi đưa cho cô uống.

Tô Mộ Nghiên nhận nước rồi uống một ngụm lớn, uống xong thì đưa cho Thái Văn Kỳ để anh đóng nắp chai lại. Không ngờ rằng sau khi nhận lấy chai nước thì Thái Văn Kỳ lại ngay lập tức đưa lên miệng uống.

Tô Mộ Nghiên nhìn mà cảm thấy ngại ngùng, cô vô thức nhìn về hướng khác rồi bảo Thái Văn Kỳ: “Sao cậu lại uống chung với tớ, thật là…”

Thái Văn Kỳ nghe vậy thì phì cười, liền ngồi nhích lại gần Tô Mộ Nghiên rồi trêu cô: “Cậu ngại hả?”

Tô Mộ Nghiên lườm Thái Văn Kỳ: “Ai mà ngại chứ?”

“Đúng rồi, sao có thể ngại được.” Thái Văn Kỳ nở một nụ cười không mấy đứng đắn, “Chúng ta hôn nhau nhiều như vậy rồi, bây giờ chỉ uống chung chai nước thôi thì có gì mà ngại nhỉ.”

Tô Mộ Nghiên nghe đến đây thì đỏ mặt, liền trừng Thái Văn Kỳ: “Cậu đừng nói nữa, sao cậu không biết ngại vậy?”

Thái Văn Kỳ vẫn còn đang cười nhưng ánh lại nhìn ngó xung quanh. Đến khi chắc chắn không có ai chú ý đến mình và Tô Mộ Nghiên, anh liền nhanh như chớp tiến đến hôn vào môi cô một cái.

Tô Mộ Nghiên đơ người luôn, không ngờ Thái Văn Kỳ lại ngày càng lưu manh như vậy.

Cô định đứng dậy rời đi thì lại bị Thái Văn Kỳ nắm chặt lấy tay, ngay sau đó anh còn gác một chân lên chân của cô, một bàn tay khác lại lén lút ôm lấy eo cô rồi kéo cô lại gần mình.

Tô Mộ Nghiên lúc này đã xấu hổ đến nỗi đỏ bừng mặt mà Thái Văn Kỳ vẫn còn mặt dày cười cười, sau đó lại nhân lúc mọi người không chú ý mà quay sang hôn cô thêm mấy cái nữa.

Tô Mộ Nghiên chỉ có thể cam chịu, trong lòng âm thầm thở dài. Lúc trước cô còn định sẽ đếm từng nụ hôn giữa hai người, nhưng đến bây giờ thì thôi bỏ đi, nhiều như thế thì làm sao đếm nổi.

Đến Giáng Sinh.

Trường tổ chức lễ hội.

Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ như hình với bóng, cùng nhau đi khắp nơi trong trường, còn cùng nhau chụp rất nhiều ảnh.

Mấy người bạn trong lớp thấy thế thì trêu chọc:

“Hai cậu suốt ngày dính lấy nhau, trông giống như người yêu ý!”

“Mộ Nghiên dạo này thân thiết với Thái Văn Kỳ hơn cả với Tuyết Sam rồi.”

“Thái Văn Kỳ thích Mộ Nghiên đúng không? Ở cạnh bạn khác thì lúc nào cũng lạnh lùng, vậy mà ở cạnh Mộ nghiên thì suốt ngày cười nói thôi.”

Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì liền nhìn nhau cười. Tô Mộ Nghiên bỗng nhiên lại hỏi: “Bạn Thái Văn Kỳ ơi, cậu thích tớ hả?”

Thái Văn Kỳ cười cười rồi nói: “Đừng có hỏi tớ như vậy, tớ có bạn gái rồi.”

Nghe Thái Văn Kỳ nói như vậy, nụ cười của các bạn học xung quanh cứng đờ lại. Có một bạn nữ không tin được mà ấp úng hỏi: “Ủa? Thái Văn Kỳ có bạn gái rồi hả?”

“Ờ, tôi có rồi.” Thái Văn Kỳ đáp xong, mấy bạn học liền nhìn chằm chằm vào anh rồi lại quay sang nhìn Tô Mộ Nghiên.

Tô Mộ Nghiên mím môi, nhìn Thái Văn Kỳ bằng ánh mắt buồn bã, diễn xuất rất nhập tâm mà hỏi anh: “Có bạn gái rồi thì sao không đi chơi với cô ấy mà lại đi với tớ làm gì?”

Nói dứt lời Tô Mộ Nghiên liền quay người rồi chạy đi.

Thái Văn Kỳ cũng rất phối hợp mà đuổi theo, “Mộ Nghiên, dừng lại nghe tớ giải thích đã!”

Mấy bạn học lúc này nhìn theo Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ, sau đó lại quay lại nhìn nhau rồi lắc đầu.

Ngay sau đó, họ liền lấy điện thoại ra rồi nhắn tin trên nhóm lớp.

[Thái Văn Kỳ có người yêu rồi.]

[Có người yêu nhưng lại đi chơi với Mộ Nghiên, Mộ Nghiên biết chuyện thì liền giận dỗi bỏ đi rồi.]

[Eo ôi, sao Thái Văn Kỳ lại đểu thế? Tớ không tin được luôn đấy.]

[Khổ thân Mộ Nghiên quá.]

[Mộ Nghiên đáng thương thật.]

“Mộ Nghiên đáng thương” lúc này đang chạy về phía thư viện. Cô biết thư viện lúc này không có người nên mới chạy về hướng đó.

Không ngờ rằng mới chạy gần đến cửa thư viện thì Thái Văn Kỳ đã đuổi kịp cô, từ phía sau tóm lấy eo cô rồi kéo cô vào trong lòng anh, sau đó ôm chặt lấy cô.

Bị Thái Văn Kỳ ôm chặt, Tô Mộ Nghiên liền giãy giụa: “Bỏ tớ ra! Cậu đã có bạn gái rồi mà còn đuổi theo tớ làm gì, đúng là trai đểu!”

Thái Văn Kỳ bật cười: “Ừ, tớ đúng là trai đểu. Xem ra lần này không chỉ có cậu mà cả lớp đều sắp biết tớ là trai đểu rồi.”

Tô Mộ Nghiên không nhịn được mà phì cười, nhưng sau đó thì vẫn rất nhập tâm mà diễn xuất: “Bạn gái cậu có biết cậu xấu xa như thế này không?”

Thái Văn Kỳ thì thầm vào tai Tô Mộ Nghiên: “Cậu đoán xem cậu ấy có biết không.”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì sắp không diễn nổi nữa nhưng vẫn cố, liền quay đầu nói với Thái Văn Kỳ: “Bạn gái mà biết cậu hư như vậy thì sẽ chia tay cậu đấy!”

Vừa nói dứt câu, Tô Mộ Nghiên liền cảm thấy cánh tay đang ôm lấy cô của Thái Văn Kỳ siết chặt hơn. Không chỉ vậy, sắc mặt anh cũng bỗng chốc thay đổi.

Tô Mộ Nghiên lúc này mới ý thức được hình như mình diễn hơi quá rồi.

Mà Thái Văn Kỳ lúc này cũng nói với cô: “Nói tớ đểu cũng được, nhưng đừng nhắc đến hai chữ chia tay, được không?”

Tô Mộ Nghiên biết lỗi, liền gật đầu rồi nói với Thái Văn Kỳ: “Ừm, từ giờ không nói chia tay nữa.”

Thái Văn Kỳ nghe vậy thì mới mỉm cười, sau đó lại nói với cô: “Nhưng vừa nãy cậu nói rồi, bây giờ cậu tính làm thế nào để bồi thường thiệt hại tinh thần cho tớ đây?”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì ậm à ậm ừ, suy nghĩ một lát rồi nói với Thái Văn Kỳ: “Tớ xin lỗi cậu, được chưa?”

Thái Văn Kỳ phì cười, “Xin lỗi là xong à?”

Tô Mộ Nghiên bĩu môi: “Vậy cậu muốn tớ phải làm gì nữa?”

“Tớ muốn cậu… bị tớ phạt.” Thái Văn Kỳ nói rồi xoay người Tô Mộ Nghiên lại để cô đứng đối diện với mình.

Ngay sau đó, anh liền cúi đầu hôn cô.

Cơ thể Tô Mộ Nghiên vì nụ hôn bất ngờ mà cứng đờ lại, cả cơ thể sau đó lại mềm nhũn, không có con đường nào khác ngoài đón nhận nụ hôn mãnh liệt của Thái Văn Kỳ.

Thái Văn Kỳ giữ chặt gáy Tô Mộ Nghiên mà hôn cuồng nhiệt khiến cho đôi môi cô dần dần tê dại. Đôi môi hai người dây dưa, cọ xát, xoay vần,… Thế rồi Thái Văn Kỳ hé miệng, đưa lưỡi ra thăm dò.

Tô Mộ Nghiên cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng và ướt át của anh thì vô cùng bối rối.

Đang ngây ngốc thì anh đã tiến công, thành công xâm nhập vào khoang miệng cô.

Chân Tô Mộ Nghiên thoáng chốc không còn sức lực, xém chút nữa thì bị ngã.

Lúc này Thái Văn Kỳ lại ôm cô chặt hơn rồi càng hôn cô mãnh liệt, môi lưỡi không ngừng dây dưa.

Không biết qua bao lâu nụ hôn mới dừng lại, Thái Văn Kỳ mang theo một sợi chỉ bạc mà lưu luyến rời khỏi đôi môi thơm ngọt của Tô Mộ Nghiên

Tô Mộ Nghiên xấu hổ mà đỏ bừng mặt, Thái Văn Kỳ lại dịu dàng hôn lên má cô rồi thủ thỉ: “Mộ Nghiên, tớ rất thích hôn cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
LYC
Lam Y Chang24 Tháng tư, 2023 16:02
Có ngoại truyện ko zậy tác giả:))
BÌNH LUẬN FACEBOOK