Quốc khánh đến, cũng là thời điểm mà quán cà phê internet của Tần Hưởng trở nên quá tải. Phương Dịch có chút thắc mắc, không hiểu tại sao mọi người lại phải chen chúc đến những nơi như thế này mà không phải là đi du lịch hay gì đó tương tự? Bạch tuộc Chu Dương Dương than trời trách đất không ngừng, cả Phương Dịch cũng bận rộn đến mức gần như kiệt sức.
Cậu bây giờ đúng bảy giờ sáng mỗi ngày đều sẽ dậy, sau khi làm bữa sáng cho mọi người liền bắt đầu quét dọn tòan bộ quán, từ khi có Phương Dịch đến đây, Tần Hưởng cùng mọi người cũng thoải mái hơn rất nhiều, đứa trẻ này có thể đảm nhận rất nhiều việc, từ trong ra ngoài mọi thứ đều gọn gàng, có thể nói mỗi mình Phương Dịch có thể đảm nhận phần công việc của hai người khác.
Phương Dịch từ sáng sớm đến tối muộn vẫn luôn trong trạng thái bận rộn không ngừng, hoặc là nấu ăn, hoặc pha đồ uống, hoặc là trông quán, phụ thu tiền... Những công việc gì làm được cậu đều cố gắng. Ngoại trừ giao tiếp không giỏi, cái này chung quy cũng là do từ nhỏ cậu đã bị bạn bè bài xích, cho nên cũng ít khi cùng ai đó nói chuyện.
Hiện tại mỗi buổi tối sau khi hoàn thành tất cả công việc cùng Chu Dương Dương, Phương Dịch sẽ cùng Lục Ngạn chơi game, chơi đến tận hai giờ sáng mới đi ngủ, nhiều lúc còn muộn hơn, nhưng cứ thế vẫn đều đặn dậy lúc bảy giờ, cứ như một cái máy, tựa hồ nửa điểm mệt mỏi cũng khó mà tìm ra.
Lục Ngạn cũng đã quen với tên ngốc ngồi bên cạnh luôn luôn hỏi hết đông lại tới tây, tâm tình tốt thì sẽ nói qua hai câu, không tốt thì đến một chút cũng không thèm phản ứng, ngược lại những lúc như thế này Phương Dịch cũng không tức giận.
Những lúc Lục Ngạn không phản ứng lại, cậu sẽ tự mình lần mò mà chơi, sau bao nhiêu khó khăn trắc trở cuối cùng Nại Nại Nại kia cũng leo được tới cấp 30, cùng Hoành Hoành Hoành kia lập tổ đội chạy khắp nơi.
Lễ cuối cùng cũng hết rồi...
Một ngày nọ, Tần Hưởng đứng trước mặt Phương Dịch, chìa tay ra: "Đưa chứng minh thư cho anh! Thêm cả một tấm ảnh thẻ nữa!"
Phương Dịch tay đưa nhưng tâm trí vẫn có chút hoang mang.
Tần Hưởng nhét chứng minh thư của cậu vào trong túi: "Đừng quan tâm nhiều quá, anh đây cũng đâu bán chú mày?"
Phương Dịch cười khúc khích: "Chắc chắn là không! Ngoài anh ra ai mua chứ!"
"Chậc! Đồ ngốc!"
Qua mấy ngày, Tần Hưởng đưa lại chứng minh thư cho Phương Dịch, kèm theo đó là một tấm thẻ.
"Đây là... Thẻ học sinh??" Phương Dịch sững sờ nhìn vào tấm ảnh có vẻ ngốc ngốc của chính mình dán trên cái thẻ kia.
"Đúng! Anh tìm cho cậu một cái trường cấp ba gần đây, đăng ký cho cậu vào học lại chương trình lớp 12. Từ tuần sau là chính thức vào nhập học, ôn tập cho thật tốt rồi lại thi đại học. Chú mày cũng còn nhỏ, mà thời đại này không có được tấm bằng thì có thể làm được gì, bạn gái cũng không them tìm tới!". Tần Hưởng vừa nói vừa xoay người đi đến quầy lễ tân, lại châm một điếu thuốc.
"Anh Tần... ". Phương Dịch trong lòng ấm áp một cách kỳ lạ, hai viền mắt cũng theo đó mà đỏ hoe, lời muốn nói cũng nghẹn hết lại bên trong.
"Chuyện này cũng không có gì to tát lắm, nhỏ thì nhất định phải đi học, là anh thay chú mày quyết định. Cứ đi học, tan học thì về đây. Trường học cũng cách chỗ này tầm mười lăm phút đi bộ. Về đây chăm chỉ bắt chuyện với mọi người thêm một chút, còn lại không cần lo cái gì cả! Đúng rồi! Lương sẽ trừ đi một nửa, nhưng chung quy là vẫn được bao ăn ở, học phí thì anh đây trả!"
Tần Hưởng lại đưa tay sờ sờ một chút trên mặt Phương Dịch: "Khóc cái gì! Đừng có làm vẻ mặt như thế nữa! Anh đây cũng không phải người tốt gì, chú mày vào kì nghỉ đông hay nghỉ hè đều phải ở đây, làm hết thảy hai mươi bốn tiếng, tất cả tiền kia không phải là cho không đâu đấy, cứ coi như là tích cóp dần, đến mấy kỳ nghỉ như vậy thì đem ra nghiền ép!"
Phương Dịch thực sự không nhịn được lập tức chạy đến ôm cổ Tần Hưởng: "Ông chủ! Anh đối với em thật tốt, trước giờ chưa từng có ai như vậy cả!"
"Ai ai ai... Buông ra!". Tần Hưởng bị Phương Dịch bổ nhào tới mà ôm chầm lấy cổ, thiếu chút nữa là cả người lẫn băng ghế đều nằm sấp dưới sàn luôn rồi: "Chú mày đang ghìm chết anh đấy! Phương Dịch!!!"
Phương Dịch buông tay, lau lau nước mắt, trước mặt Tần Hưởng mà nở một nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy. Việc làm tiếp theo của cậu là cầm lấy tấm thẻ học sinh chạy thẳng vào bếp khoe Chu Dương Dương.
Chu Dương Dương mím môi nhìn về phía Tần Hưởng. Cái con người lười biếng sa đọa, mặt mũi lưu manh kia nhưng thực chất lại là người vô cùng tốt, chính là cái kiểu tốt lòng nhưng xấu mặt điển hình, cứ cho là như vậy đi!
Phương Dịch cầm thẻ học sinh lạch bạch chạy lên lầu cất, Chu Dương Dương ngồi dựa vào Tần Hưởng nói: "Sao đột nhiên lại nhớ đến việc cho em ấy đi học?"
Tần Hưởng vò đầu, giả vờ không thèm để ý: "Nhóc con đó suốt ngày chạy tới chạy lui trong cửa hàng, làm mắt tôi hoa cả lên, thật phiền phức! Cho đi học là tốt nhất!"
Chu Dương Dương ngồi nghe mà bĩu môi, lại nhìn sang cái người bên cạnh, thật sự là lúc nào người này cũng muốn đóng vai phản diện!
Kỳ thực là Tần Hưởng đã không ít lần nhìn thấy Phương Dịch đem cái cặp sách mà cậu mang khi đến đây, tuần nào cũng giặt sạch, rồi lại phơi khô, bìa sách cũng được dán kỹ lại bằng giấy.
So với chính bản thân mình khi còn bé, quả thực là Phương Dịch hơn nhiều. Lúc trước, sách của Tần Hưởng không đến một tuần là bìa đã không thấy tăm hơi đâu, cặp sách có rơi xuống dưới đất cũng chẳng mảy may quan tâm.
Hẳn là lúc còn đi học Phương Dịch rất ngoan ngoãn, chôn mình nơi đây mãi cũng thấy có chút đáng tiếc!
Tần Hưởng đương nhiên cũng cảm thấy cậu nhóc kia mỗi ngày bận bịu ở đây mãi đoán không chừng cũng có chút gì đó khó chịu. Ừm, đưa ra ngoài chút cũng không tồi!
Phương Dịch cứ như vậy trở lại khuôn viên trường, cậu đứng trước cổng trường với chiếc cặp sách sạch sẽ mang trên lưng, có nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày cậu được đi học trở lại. Vận mệnh trớ trêu đã lấy mất cơ hội của cậu, nhưng bây giờ, cậu lại nhận được một cơ hội làm lại.
Lần thứ hai ngồi trong phòng học, Phương Dịch của bây giờ đã thành thục hơn rất nhiều, cậu tự hỏi bản thân đến đây để làm gì? – Bởi cậu có cho mình một hy vọng mới, không thể phụ lòng Tần Hưởng, cậu nhất định muốn vào đại học!
Phương Dịch dành toàn bộ thời gian ở trường vào việc học, thậm chí còn chẳng màng đứng dậy vào giờ giải lao, luôn cố gắng hoàn thành tất cả bài tập ngay tại trường. Chờ đến tan học liền chạy thật nhanh về quán cà phê internet, thay bộ đồng phục chạy đến hỗ trợ bếp núc, so với trước đây có thể nói còn chăm chỉ hơn.
Tần Hưởng có phàn nàn qua mấy lần, bảo cậu lên lầu làm bài tập, nhưng lần nào cũng phải bó tay, bởi lẽ Phương Dịch đã hoàn thành tất cả tại trường, không mang về đây dù là một chút.
Lần nào cũng là như thế, nhưng đến khi xem qua kết quả ổn định hằng tuần của Phương Dịch, Tần Hưởng cũng lười, không quản nữa.
Lục Ngạn thi thoảng vẫn ra ngoài ban đêm, nếu không thì sẽ là ở nhà chơi game, Phương Dịch cũng theo hắn, chơi game đến hơn hai giờ thì ngủ.
Một lần Lục Ngạn đi tới quán bar tìm chút thú vui, nhưng hôm đó không hiểu sao uống đến mức say luôn rồi mà vẫn chưa tìm thấy đối tượng nào ưng ý, liền mất hứng quay về tiệm cà phê internet, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy Phương Dịch từ trên lầu đi xuống.
Lục Ngạn người nồng nặc mùi rượu, túm lấy quần áo Phương Dịch: "Sao lại ăn mặc như thế này?"
Phương Dịch ngay lập tức phản ứng, đẩy tay người kia ra: "Là đồng phục học sinh!"
Ngày hôm nay có buổi tự học tới tối muộn, học vừa xong đã lập tức chạy về đây, vào đến tiệm đã thấy Tần Hưởng hôm nay uống cũng say mèm rồi, Phương Dịch lập tức đỡ người lên lầu, đến quần áo vẫn chưa kịp thay.
Lục Ngạn kéo kéo quần áo cậu, nhìn một vòng, lại nấc nấc vài cái: "Mặc cái này làm gì? Trò chơi cám dỗ bằng đồng phục?"
*Editor: Lạy chúa tôi!
Phương Dịch mặt lập tức biến thành quả cà chua: "Cái gì??? Đây là đồ mặc đi học!"
"Đi học?"
Nhìn bộ dạng hắn thật sự là không biết, Phương Dịch có chút chán nản rũ vai: "Tôi đi học cũng hai tuần rồi! Anh không biết sao?"
Lục Ngạn lắc đầu một cái: "Thảo nào cả ngày chẳng thấy tăm hơi, quần áo của cậu...". Trong đôi mắt say rượu kia hiện lên một tia ham muốn: "Hiện tại nhìn khá được, có chút cảm giác..."
Phương Dịch nghe không hiểu người kia đang nói cái gì, thế nhưng lại bắt được một cái trọng điểm. Lục Ngạn quả thực là chưa bao giờ để ý đến chuyện của cậu, ngay cả khi không thấy cậu vào ban ngày cũng không hỏi Tần Hưởng một câu, kỳ thực trong lòng hắn cậu một chút tồn tại vẫn là không có!
"Tôi đỡ anh về phòng!"
Phương Dịch quàng tay qua vai Lục Ngạn, khó khăn mà kéo hắn lên cầu thang.
Lục Ngạn nghiêng dầu ghé sát cổ cậu: "Hương vị gì? Hương sữa vani?"
Phương Dịch theo bản năng né tránh đi sự tiếp cận kia: "Đừng có lộn xộn, coi chừng ngã!"
Nhìn thôi cũng đủ thấy sự chênh lệch không nhỏ giữa cả hai. Phương Dịch phải tốn biết bao nhiêu công sức mới đưa được tên ma men này lên đến phòng, vừa mới đem hắn thả lên giường, Lục Ngạn đã chống hai tay ngồi dậy, quát: "Muốn làm cái gì?"
"Anh uống nhiều rồi, tôi cũng đưa anh về tới phòng rồi, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!"
Phương Dịch đè hắn xuống, Lục Ngạn liền lăn qua, ngồi phắt dậy: "Tôi còn chưa tắm!"
Vừa nói vừa xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra khỏi phòng, hướng đến phòng của Tần Hưởng.
Phương Dịch dùng sức mà nắm lấy cái người ngang ngược hết thuốc chữa kia, hướng đến phòng của mình: "Đừng lộn xộn nữa! Anh Tần đi ngủ rồi, sang phòng tôi tắm đi, đừng quấy rầy anh ấy!"
Phương Dịch lại đem Lục Ngạn kéo sang phòng mình, nhìn cái bộ dáng say khướt đứng cũng không vững kia, liền cầm cái ghế đặt vào phòng tắm cho hắn tiện ngồi xuống.
"Anh có thể tắm?"
Lục Ngạn vì say rượu nên mắt cũng đỏ cả lên, hướng đến cậu mà phất phất tay ý đuổi ra ngoài.
Phương Dịch không yên lòng đứng chờ bên ngoài, nhưng tiếng nước bên trong đã rất lâu vẫn chưa thấy ngừng.
Cậu đi tới gõ gõ cửa: "Lục Ngạn, đã xong chưa?"
Bên trong ngoại trừ tiếng nước ào ào thì không hề có câu trả lời, Phương Dịch lặp lại câu hỏi đến mấy lần vẫn như vậy.
Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Lục Ngạn quần áo thậm chí cũng không cởi ra, cứ như vậy ngồi bên dưới vòi sen, cả thân thể đã ướt đẫm.
Phương Dịch không biết phải nói gì, vội vàng đi đến tắt nước, vỗ nhẹ vai Lục Ngạn: "Dậy đi, tắm sao không cởi quần áo thế kia, là say thật sao?"
Lục Ngạn ánh mắt mơ hồ mờ mịt nhìn cậu: "Đi đi! Để ông đây đi tìm cái khác! Muốn khoe khoang đi nữa cũng là không được! Quá nhạt nhẽo!"
Phương Dịch bĩu môi, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi hắn, bất quá không thèm chấp mấy kẻ say, đơn giản tắm rửa sạch sẽ rồi ném tên này lên giường là được!
Lục Ngạn một phát liền bắt được tay cậu: "Tiểu yêu tinh mò chỗ nào đấy? Nói không thèm vẫn không hiểu sao?"
Phương Dịch đỏ từ tai đến tận cổ: "Tôi giúp anh cởi quần áo ướt ra trước, mặc như vậy không khó chịu sao?"
"Khó chịu!". Lục Ngạn nôn nóng đưa tay quờ quạng lên quần áo đã ướt nhẹp: "Không mặc!"
Nhìn hắn bắt đầu chịu phối hợp Phương Dịch mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như không chịu thì không biết còn bị con ma men này dằn vặt tới khi nào.
Chờ đến khi thực sự cởi xong, nhìn người đứng trước mặt Phương Dịch lại cảm thấy có chút khó chịu.
"Anh... Mau xoay người lại đi!"
Lục Ngạn xoay người lại lấy hai tay chống lên vách tường, bộ dáng thì hẳn là đã buồn ngủ lắm rồi.
Phương Dịch cằm vòi hoa sen, tùy tiện giúp Lục Ngạn tắm rửa. Suốt cả quá trình gương mặt cậu không thể ngừng đỏ một giây nào, tay cầm khăn tắm lên, che bắp thịt đầy tinh tráng kia lại.
Lục Ngạn vừa bước ra khỏi phòng tắm đã ngã thẳng lên giường mà bất động, cậu có kéo, có đẩy ra sao cũng không xê dịch lấy một tí. Phương Dịch đầm đìa mồ hôi, đành phải chịu thua. Thôi mặc kệ, một buổi tối gặp hẳn hai con ma men, chỉ thương hại cho hai cánh tay đã bắt đầu đau cả lên rồi!
Cậu bước vào phòng tắm, bấy giờ mới phát hiện ra khăn của mình đã quấn cho tên Lục Ngạn kia.
Phương Dịch có chút xấu hổ, từ trong phòng tắm lại thò đầu ra, nhìn thấy Lục Ngạn trên giường vẫn đang ngủ say như chết, trên người vẫn còn quấn chiếc khăn tắm màu be nhạt kia.
Phương Dịch do dự một lúc lâu, co co người mà từng bước tiến đến giường, rút chiếc khăn tắm từ trên người Lục Ngạn ra, vội vội vàng vàng ba bước nhảy thẳng đến phòng tắm.
Đến giờ đi ngủ, Phương Dịch lại rơi vào trầm tư, bị người kia chiếm mất giường, không lẽ giờ qua phòng Lục Ngạn ngủ?
Phòng...
Thôi quên đi!
Phương Dịch lấy hai cái gồi kê vào giữa, coi như vật ngăn cách hai người ra, lấy chăn từ đầu giường bên kia cuộn người vào, rất nhanh cũng chìm vào giấc ngủ.
Danh Sách Chương: