Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đang xếp đồ chuẩn bị sang Macau à?” Paris cầm túi đồ có vẻ thập thò đi vào trong phòng riêng của Ân Hi.

Ân Hi ngước mắt lên nhìn cô bạn, mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời: “Đúng vậy.”

Paris ngồi xuống mép giường, ánh mắt chăm chú dõi theo động tác gấp quần áo vào trong vali của Ân Hi. Vì điều này khiến Ân Hi cảm giác hơi mất tự nhiên, đang còn ái ngại ngẩng mặt thăm dò đã nghe Paris nói tiếp: “Nghe nói... bạn sẽ qua đêm ở bên đó.”

Một câu như vậy quả nhiên đánh trúng chỗ thẹn thùng của Ân Hi, khiến cô ấy mấy chốc đỏ mặt xấu hổ.

Đúng lúc này Windy vào tới, níu lấy thân áo của Paris ý tứ bảo cô bạn ra khỏi phòng, tuy nhiên Paris vẫn mặt lì ở đó.

“Hai bạn đó... cứ dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.” Ân Hi khẽ trách một tiếng.

“Paris! Bạn đừng quậy nữa mà.”

“Do bạn luôn tỏ ra trầm trọng lo Ivy có chuyện kia mà.” Paris hất nhẹ bàn tay của Windy ra khỏi thân áo, liếc xéo một cái. Sau đó lại nhích lại gần Ân Hi hơn một chút, nét mặt như cố bấm bụng nhịn cười, “Thật ra... mấy chuyện này cũng rất bình thường thôi mà.”

Paris càng có thái độ như vậy Ân Hi càng ngượng không biết giấu mặt vào đâu, nhưng tay vẫn nhanh nhẹn chất đồ vào vali, ra vẻ thản nhiên nghe Paris nói. Nhưng vừa liếc mắt lên nhìn vào nét mặt của Paris lại không nhịn được bật cười thành tiếng.

Paris thích thú cười theo: “Hay lắm! Nhớ cười tươi như vậy nha, anh Thần Hi của bạn chắc chắn yêu thích!”

Windy lập tức lay mạnh bả vai của Paris nhắc nhở: “Paris à, đừng cứ như vậy mà...”, cô lại ngước mắt nhìn Ân Hi dịu giọng nói: “Xin lỗi nha, mình lỡ miệng nói cho bạn ấy biết...”

“Cũng may tôi biết thôi... tôi mới chính là bạn bè thật sự của bạn. Tặng cho bạn cái này.” Paris mím môi, đưa túi đồ từ nãy giờ vẫn cầm trong đưa đến trước mặt Ân Hi.

Ân Hi vô cùng ngạc nhiên, nhướng mày hỏi lại: “Tặng mình à?”, cô lập tức lấy đồ bên trong ra, trông thấy chiếc váy ngủ bằng vải lụa mát lạnh vô cùng gợi cảm thì khẽ ‘wow’ lên một tiếng.

Paris vẫn giữ trên môi nụ cười ngộ nghĩnh chỉ chỉ ngón tay vào túi đồ: “Bên trong còn nữa.”

Ân Hi ngó mắt vào xem, khi trông thấy là thứ gì bên trong thì không khỏi sượng mặt đưa trả túi đồ đó cho Paris kêu than một tiếng.

Paris đón lấy nhưng vẫn nhanh nhẹn đưa lại vào tay Ân Hi, hai người như thế giằng co qua lại: “Mắc cỡ cái gì chứ...”

Windy đứng bên cạnh cũng hiếu kì giật lấy túi đồ mở ra xem, vừa nhìn xong liền đưa trả lại cho Paris còn không ngừng trách mắng: “Quá đáng thật chứ!”

Paris vùng dằn khó chịu đứng bật dậy, tựa như giải thích cho chính mình: “Bây giờ hai cô là thái độ gì đây? Tôi chỉ muốn tốt cho Ivy, muốn bạn ấy được an toàn thôi mà. Càng không muốn xảy ra án mạng sau này... Quan trọng là giúp người đàn ông của cô ấy là người tử tế gánh trách nhiệm.” Paris sau đó lại che miệng cười lên mấy tiếng, cầm lên chiếc váy lụa ngủ hào hứng nói: “Cái váy này tôi đã mua lâu rồi mà không đành lòng mặc... Thấy bạn là bạn thân mình mới không tiếc tặng...”

Windy không nhịn được kéo Paris đi ra ngoài, không ngừng than trách: “Ivy! Cứ mặc kệ cô ấy đi... Paris mau ra ngoài đừng trêu chọc Ivy nữa mà...” – “Ây! Cô mạnh tay với tôi làm gì chứ? Tôi còn nhiều lời cần dặn dò cho bạn của mình lắm...”

Ân Hi xấu hổ nhìn theo bóng hai cô bạn khuất dần sau cánh cửa rồi lại quét mắt nhìn đến chiếc váy ngủ, hai gò má cứ thế bất chợt nóng rang, ngượng ngùng không giấu nổi.

Phía này trong căn phòng VIP riêng biệt nằm trong Câu lạc bộ cao cấp của Lôi thị, tiếng nhạc xập xình, những tràng cười giòn tan không dứt... Các cô gái ăn mặc gợi cảm không ngừng chúc rượu mấy ông chủ lớn nói lời đường mật đẩy đưa.

Thượng Thần Hi ngồi ở một góc lâu lâu bắt chuyện với ông chủ Ngô, cô người mẫu bên cạnh cũng không ngừng ve vãn mời rượu, nhưng Thượng Thần Hi vẫn giữ nét mặt thờ ơ không mảy may đá động đến. Cho đến khi chiếc điện thoại trên tay đổ chuông thì lập tức mở máy áp sát vào tai.

“Alo... À, chào cô! Ông Lôi đang có chuyện đang bàn, cô có chuyện gì có thể nhắn lại với tôi. OK!”

Thượng Thần Hi tắt máy quay về chỗ ngồi cũ hướng ông Lôi định mở lời thì đã nghe ông ta lớn tiếng hỏi: “Sao hả, có phải là Rose không?”

“Dạ phải.”

“Vậy sao không đưa tôi nghe máy?”

“Tôi sợ ông không muốn để cô ấy biết...” Thượng Thần Hi nhìn mấy cô gái ôm ấp vây quanh Lôi Kình khẽ đáp.

Lôi Kình nghe thế thì đứng bật dậy, vẻ mặt hầm hầm khó chịu, hướng Thượng Thần Hi quát mắng: “Cần thiết vậy không? Cô ấy cũng biết rõ con người tôi thế nào, được thì ở lại không được thì biến đi. Tôi không thích ép buộc ai, cũng không gò bó bản thân mình.”

Thượng Thần Hi mặt đơ như phỗng, không hiểu Lôi Kình nói ra những lời đó là đang nói đến Rose hay là ám chỉ đến anh. Còn chưa nghĩ xong đã thấy Lôi Kình đập mạnh lên vai anh một cái và nói: “Nhóc con! Làm việc đừng tự tỏ ra thông minh quá!”

Dứt lời Lôi Kình phất tay ra hiệu cho đám minh tinh kia giải tán. Sau đó quay sang nói với nhóm người của ông chủ Ngô, “Chúng ta đi khiêu vũ.”

“Luân à, mày đến thật đúng lúc. Cái tên này... buồn lắm nhưng lại không chịu nói cho tao biết là đã xảy ra chuyện gì.”

Uông Thành đứng lên ngoắc tay gọi Cố Thừa Luân đến nhanh, sau đó chỉ chỉ vào bộ dạng thắt thỉu của Thượng Thần Hi, thở dài một tiếng.

Trông thấy Thượng Thần Hi ngồi ủ rũ ở đây thật sự là ngoài dự liệu của Cố Thừa Luân. Như anh đoán thì nó phải đang có hẹn cùng Ân Hi đến Macau ấy chứ.

Anh nhíu mày đến gần quan sát kĩ hơn nét mặt của thằng bạn, lấy làm khó hiểu, bên cạnh lại nghe Uông Thành than trách: “Nó cứ như vậy, tuy nhiên lại không chịu cho tao về nhà.”

“Mày làm anh em kiểu này sao chứ? Lâu lâu hẹn mày ra nói chuyện cũng lải nhải như vậy.” Thượng Thần Hi hậm hực trách lại.

“Này, do mày có chuyện nhưng cứ im im không chịu mở miệng thôi.” Uông Thành đáp trả.

“Tao có hẹn với ông chủ nhưng chưa tới giờ.”

“Lại là câu này...” Uông Thành đứng bật dậy, phất tay bảo, “Luân! Mày canh chừng nó, tao đi vệ sinh.”

Đợi khi Uông Thành rời đi, Cố Thừa Luân lập tức nhướng người gần sát Thượng Thần Hi và hỏi thẳng: “Không phải mày có hẹn qua Macau sao?” Thượng Thần Hi lập tức đổi sắc, có chút ngạc nhiên nhìn thằng bạn, nhưng anh vẫn vậy im lặng.

Cố Thừa Luân bực dọc nghiến răng nói: “Ân Hi đang chờ mày đó, mày cứ vậy trưng vẻ mặt này nhìn tao và ngồi đây?”

Thượng Thần Hi sa sầm nét mặt, lạnh lùng đáp: “Tao nghĩ... tao không thể sang đó gặp cô ấy được.”

“Có hẹn với ông chủ chứ gì? Mày cứ giỏi viện cớ.”

Cố Thừa Luân dứt lời liền kéo mạnh Thượng Thần Hi ra khỏi ghế: “Tao chở mày ra bến tàu.”

“Mày...” Thượng Thần Hi khó chịu giằng co nhưng cuối cùng vẫn bị Cố Thừa Luân kéo lên xe chạy đi.

Vừa lái xe Cố Thừa Luân vừa phàn nàn: “Tao thật không hiểu, Ân Hi là một cô gái tốt, mày do dự cái gì?”

“Có những chuyện không thể tự lừa dối chính mình. Có do dự nghĩa là bản thân có vấn đề...” Thượng Thần Hi nghiêng người nhìn ra ô cửa, lim dim mắt và nói.

“Tao không biết vấn đề của mày ở chỗ nào, mày chỉ là kiếm cớ cho bản thân thôi. Nhưng tao dám chắc mày và Ân Hi vẫn nhớ đến nhau. Bắt đầu một cuộc tình không phải là chuyện dễ, nhất là khi đối phương đã vì mày chịu hi sinh nhiều như vậy. Bỏ lỡ rồi... mày nhất định sẽ hối hận.”

Mặc kệ Cố Thừa Luân có nói thật nhiều như thế sắc mặt của Thượng Thần Hi vẫn không mảy may dao động. Anh nhìn phố sá ngoài kia, nhưng tầm ngắm là vô định, cõi lòng tựa như trôi dạt ở chốn nào.

Cố Thừa Luân bất chợt cho xe dừng lại, nhíu chặt chân mày nhìn qua phía Thượng Thần Hi và gằn hỏi: “Thật ra mày đã thông suốt chưa?”

“Mày nghĩ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK