• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ỷ Trúc Trai khi không có chủ nhân giống như người không có xương sống, xụi lơ không ra hình dáng gì, mỗi người đều mang vẻ mặt lo sợ không yên.

Đặc biệt là hai đại cung nữ Tuyết Thanh và Đại Lục, đi theo Ngu quý nhân đến giờ vẫn chưa về, nên một người có thể làm chủ cũng không có.

Ngồi trong phòng của mình, Thời ma ma sai Tinh La rót cho mình một chén trà nóng, uống được vài ngụm, bà nói: “Tinh Đấu, ta hỏi ngươi, tiểu chủ bị mang đi như thế nào?”

“Ta và Tuyết Thanh, Đại Lục đang ở cùng tiểu chủ trong rừng trúc thì ngự tiền thị vệ của Hoàng Thượng đến thỉnh tiểu chủ đến Dưỡng Tâm Điện.” Tinh Đấu hồi tưởng lại nói.

“Vậy thì đã sao? Biết đâu là do Hoàng Thượng nhớ đến điểm tốt của tiểu chủ?” Thời ma ma thở phào nhẹ nhõm, tiểu cung nữ này chắc là quá nhạy cảm rồi, vừa kinh sợ vừa kêu la.

Khuôn mặt Tinh Đấu trắng bệch, nói ra nửa câu sau bằng giọng điệu run rẩy: “Nhưng, nhưng là Trác công công mang theo thị vệ lại đây!”

Hơi thở của Thời ma ma ngay lập tức tắc nghẽn trong cổ họng, lên không xong xuống không được, giống như có một miếng bông dày đặc và ẩm ướt chặn đứng hơi thở của bà.

Tinh La bên cạnh sợ hãi hô lên: “Trác công công! Vậy tiểu chủ chẳng phải sẽ_“

Khác với Lư Đức Tân hay theo hầu ở tiền điện, Trác công công là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, mỗi lần Trác công công xuất hiện trước mặt người khác đều nhấc lên một trận mưa máu. Trên tay hắn dính đầy máu người, âm trầm đáng sợ.

Trang phi đã qua đời chính là người gần nhất hắn bước vào hậu cung mang đi.

Trang phi đang sống sờ sờ bị đánh chết ngay dưới mí mắt hắn.

Thời ma ma rùng mình một cái, chợt phát hiện lưng bà đã thấm đầy mồ hôi, quần áo ướt nhẹp dính chặt trên lưng.

“Lần này xong đời rồi.” Thời ma ma thì thào nói.

“Đồng hương vào cung cùng lúc với ta, bà ấy được điều đến cung Trang phi, sau chuyện đó bà ấy cũng, cũng…” Tinh La nghẹn ngào khóc thành tiếng.

“Cứ tưởng ở cạnh Ngu quý nhân là một vị trí tốt, không ngờ nàng ta không biết cố gắng như vậy!” Thời ma ma cắn răng nói,” Mặc dù không thể đắc sủng ở hậu cung, sống an ổn qua ngày cũng tốt, nàng ta lại không biết tốt xấu. Nàng ta sắp không xong rồi, nàng ta không xong thì thôi đi, còn liên lụy chúng ta!”

“Thật sự đáng giận!”

Tinh Đấu ở một bên nghe Thời ma ma mắng, cảm thấy có chút quen tai, lúc trước khi quý nhân sống an nhàn qua ngày, ma ma cũng hận sắt không thành thép, nói uổng cho tiểu chủ có một gương mặt đẹp lại không biết vì mình tính toán.

Tinh Đấu nói thầm trong lòng.

Thời ma ma cũng lo nghĩ quá rồi.

“Bùm”, Tinh La quỳ rạp xuống trước mặt Thời ma ma, khóc lã chã: “Xin ma ma cứu ta, ta không muốn chết đâu!”

“Ta tìm ma ma tổng quản xem có cách nào không.” Thời ma ma nghiêm mặt nói: “Hiện tại cứ chờ xem, nếu tiểu chủ còn sống trở về thì còn nước còn tát.”

“Nếu, nếu như không trở về thì sao?” Tinh La nói.

“Nếu tiểu chủ không về, người tới chính là người tiễn chúng ta lên đường.”

Tinh La nghe vậy, ngồi bệt xuống đất khóc lóc thảm thiết.

Tinh Đấu lặng lẽ ra khỏi phòng, cả người cũng căng thẳng.

Lúc này, hiếm khi mọi người trong Ỷ Trúc Trai trên dưới một lòng, đều vô cùng sốt ruột trông mong, chờ đợi Ngu quý nhân trở về.

Mòn mỏi ngóng trông.

Cho đến giờ Thân nhị khắc, Ngu Lệnh Phi mới được Tuyết Thanh đỡ vào.

Đại Lục đi theo phía sau, trong tay cầm theo một cái hộp gấm.

“Tiểu chủ, người đã trở lại!” Thời ma ma vô cùng vui vẻ nhanh chân lên đón. Bất kể là trong lòng bọn họ suy nghĩ như thế nào, hiện tại Ngu Lệnh Phi đã bình an trở về thì giống như quỷ môn quan về lại nhân gian, trong lòng họ tràn đầy vui vẻ.

Ngu Lệnh Phi lúc đầu bị làm cho hoảng sợ, suy ngẫm kĩ lại thì lập tức hiểu ra.

Thời ma ma cẩn thận quan sát thần sắc Ngu Lệnh Phi rồi nói: “Biết tiểu chủ bị Hoàng Thượng gọi đi, trong lòng nô tỳ bất an, luôn trông mong tiểu chủ quay về.”

Tinh Đấu âm thầm liếc Thời ma ma một cái, bĩu môi.

Ngu Lệnh Phi không hề biến sắc: “Ma ma cớ gì nói vậy, bệ hạ cũng không phải là mãnh thú ăn thịt người, lời này là bất kính.”

“Đúng đúng, là nô tỳ ăn nói vụng về.” Thời ma ma phụ họa theo, lại thử hỏi: “Sắc mặt tiểu chủ không được tốt, có phải đã chịu ủy khuất gì không?”

Ngu Lệnh phi bấy giờ đã vào đến phòng, ánh đèn soi rõ vẻ mặt mệt mỏi của nàng, khóe mắt ửng đỏ, nhìn qua là biết đã khóc, đặc biệt nổi bật vì làn da trắng của nàng.

Ngu Lệnh Phi ngước mắt lên liếc bà một cái, không nóng không lạnh nói: “Ở trong cung, ai dám làm càn ức hiếp phi tần của bệ hạ.” Ngừng một lát, nàng nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Có điều, đúng là hôm nay bệ hạ đã quở trách, phạt ta quỳ một canh giờ, đây chỉ là chuyện nhỏ, bệ hạ sẽ không để trong lòng.”

Bị Hoàng Thượng quở trách phạt quỳ, còn không phải là chuyện lớn sao?

Thời ma ma nhất thời nóng nảy, muốn nói thêm gì đó.

“Được rồi, ta mệt mỏi, ma ma lui xuống trước đi. Tuyết Thanh, hầu hạ ta nghỉ ngơi.”

Thời ma ma chỉ có thể nuối lời nói vào trong bụng, bước ra ngoài.

Cảm giác mừng như điên khi chủ từ quay về qua đi, Thời ma ma lại cảm thấy bất mãn. Bà ta trái lo phải nghĩ, nếu không phải do Ngu quý nhân không thành thật, thì sao bà ta lại bị liên lụy phải luôn lo lắng hoảng sợ!

Vẫn là nên thoát thân sớm thì tốt hơn, nếu không lại phải chôn cùng với chủ tử không biết trời cao đất dày này.

Bà ta hạ quyết tâm, lập tức bắt đầu trù tính cho đại sự của mình.

Trong chính phòng chỉ còn lại Tuyết Thanh và Đại Lục, nhất thời Đại Lục không nhịn được nghi vấn, hỏi: “Tiểu chủ, sao người lại nói với ma ma như thế, rõ ràng là tiểu chủ không bị phạt mà.”

Ngu Lệnh Phi nhích nhẹ người tựa ra sau, hôm nay nàng quá mệt mỏi, lười phải tự mình giải thích cho Đại Lục, nên ra hiệu cho Tuyết Thanh nói cho nàng ấy nghe.

Tuyết Thanh suy nghĩ rồi nói: “Theo như nô tỳ thấy, tiểu chủ là muốn nhân cơ hội này thử lòng trung thành của Thời ma ma, Thời ma ma trước giờ không phải là người thận trọng gì, có lẽ sẽ tiết lộ chuyện này cho người khác, đây là cơ hội tốt khó có được để nhìn rõ nhân tâm.”

Hơn nữa… Tuyết Thanh nghĩ đến biểu hiện của chủ tử những ngày gần đây, to gan đoán: “E là tiểu chủ cũng muốn tin tức truyền ra ngoài, để cho những phi tần kia khinh thường tiểu chủ, giảm bớt rắc rối.”

Rốt cuộc, chuyện hôm nay không phải là chuyện tốt gì, nhưng tốt xấu gì chủ tử cùng là phi tử duy nhất gặp được hoàng đế trong thời gian gần đây, nếu tự đắc trở về thì không biết sẽ bị bao nhiêu người ghen ghét.

Ngu Lệnh Phi thở dài: “Tuyết Thanh thấu đáo, rất tốt.”

“Tạ tiểu chủ tán thưởng.”

Đại lục có chút suy tư, nói: “Vậy mấy ngày này nô tì sẽ nhìn chằm chằm bọn họ, nhất định sẽ tìm ra những kẻ hai lòng.”

“Cũng được, việc này giao cho ngươi.”

Ngu Lệnh Phi vẫn luôn hài lòng với hai thân tín này của nàng, một tỉ mỉ thông tuệ, một nhanh nhẹn hoạt ngôn, luôn trung thành với chủ chưa bao giờ phản bội nàng.

Hiện tại ở Ỷ Trúc Trai có các nàng ấy, nàng cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi.

Ngu Lệnh Phi thật sự mệt mỏi, Đại Lục lấy nước lạnh trong giếng cho nàng đắp lên mắt, trời còn chưa tối nàng đã ngủ thiếp đi trên giường.

Chỉ là giấc ngủ này cũng không được an ổn.

Nàng lại mơ thấy Dưỡng Tâm Điện và y.

Tay Yến Lan choàng tay ôm chặt eo nàng, trên người y vẫn có độ ấm nhưng tay lại lạnh ngắt, hơi lạnh từ bàn tay xuyên thấu qua lớp xiêm y mỏng truyền qua nàng.

Nàng run rẩy nhiều hơn.

Yến Lan thấp giọng nỉ non bên tai nàng: “Trẫm cho người điều tra ra, nàng có dám đánh trả?”

“Đánh…trả?”

“Ừm.” Bờ môi Yến Lan khẽ hé ra, cọ vào vành tai Ngu Lệnh Phi, hình như y cũng nhận ra, dừng một chút rồi nói: “Vừa rồi ái phi còn nói có kẻ ghen tỵ nàng được sủng ái, trẫm cũng cho là vậy. Nói vậy, kẻ đó ắt hẳn đang ẩn nấp trong hậu cung, ngay bên cạnh nàng.”

Hai chữ “ái phi” nghe vừa thân mật lại ái muội, Ngu Lệnh Phi cảm thấy không được tự nhiên, muốn đứng lên rời khỏi người Yến Lan rồi nói tiếp.

Mới vừa di chuyển liền bị kéo lại ôm vào lòng.

“Ngoan một chút, đừng nhúc nhích.”

Ngu Lệnh Phi ủy khuất phát ra âm thanh rên rỉ, không dám động.

Yến Lan tiếp tục mê hoặc nói: “Kẻ này muốn đẩy nàng vào chỗ chết, đợi trẫm giao người cho nàng, nàng có dám tự mình ra tay giải quyết không?”

Ngu Lệnh Phi đè nén dự cảm không ổn ở trong lòng, tỏ ra ngây thơ nói: “Thế nhưng xử án là việc trong triều, liên quan gì đến một nữ tử nhu nhược như thần thếp?”

“Không bảo nàng xử án.” Yến Lan dỗ dành nàng: “Chỉ là bảo nàng đối phó người nọ trong hậu hậu cung mà thôi, nàng có dám không?”

“Thần thiếp sợ hãi.” Ngu Lệnh Phi thầm mắng trong lòng, trên mặt lại tỏ vẻ sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn y, đôi mắt ngấn đầy nước, hàng lông mi ướt đẫm nước mắt, chóp mũi ửng hồng. Vô cùng đáng thương, chỉ muốn để cho Yến Lan nhanh thay đổi ý tưởng không thể hiểu được này.

“Trẫm sẽ chống lưng cho nàng.” Yến Lan nói.

“Nếu như, nếu như thần thiếp không đối phó được nàng ta thì sao?”

Yến Lan chỉ nhìn nàng không nói gì.

Trong mắt là hứng thú, là tìm tòi nghiên cứu, là cường thế.

Tiếp đó t mở miệng, thấp giọng cười: “Ngoan, nàng sẽ không muốn biết đâu.”

Cả người Ngu Lệnh Phi chấn động, bừng tỉnh từ trong mộng.

Lâu nay trong cung yên ắng như nước lặng, đột ngột lại xảy ra sự kiện như vậy, giống như có một cơn gió lốc thổi quét qua hậu cung.

Trong Cẩm Tú Cung của Hiền phi, đầy người quỳ dưới đất.

“Hay cho một ả hồ ly tinh, có thể khiến Hoàng Thượng chú ý mà không gây ra động tĩnh nào.” Hiền phi phẫn nộ mắng.

“Nàng ta cũng không được yêu thích, bệ hạ làm sao có thể bị cái hạng dung chi tục phấn này mê hoặc được, nghe đâu là bị phạt quỳ một canh giờ, khóc sưng cả hai mắt.” Đại cung nữ bên cạnh Hiền phi lấy lòng nói.

“Nghe nói? Nghe ai nói?” Hiền phi nghiêng đầu hỏi, người Dưỡng Tâm Điện trước giờ đều kín miệng, chưa bao giờ để lộ tin tức ra ngoài.

“Là Ỷ Trúc Trai truyền ra, có tiểu cung nữ tên Tinh La chạy tới kể cho người trong cung chúng ta, còn nhét thêm một chiếc vòng tay bằng bạc.”

Hiền phi cười nhạo: “Đúng là phế vật, lại bị người trong cung của mình vứt hết thể diện ra ngoài, nói vậy thì giờ chắc nàng ta còn đang đau đớn nằm trên giường rồi.” Hiền phi siết chặt khăn tay: “Lúc trước bổn cung nhìn thấy gương mặt nàng ta thì đã biết đây là kẻ không biết an phận!”

“Nếu tiểu cung nữ này đã có nhiều lời muốn nói như vậy, ngươi cũng nên nghe một chút đi, có chuyện gì thú vị thì kể ta nghe.”

Cung nhân không dám bàn tán, dung mạo Hiền phi bình thường, hận nhất là người có dung mạo đẹp, đặc biệt là các tiểu chủ mới nhập cung lần này ai cũng đều xinh đẹp, còn trẻ tuổi, Hiền phi ghen ghét trong lòng, nhất là hai vị quý nhân, Đoạn quý nhân nàng ta không dám đụng vào, nhưng Ngu quy nhân thì bị nàng ta mắng không ít.

Những lời này không biết nô tài bọn họ đã nghe đi nghe lại bao nhiêu lần.

“Cũng may là Hoàng Thượng anh minh, không giống người thường, mới không dễ dàng bị loại nữ tử này mê hoặc tâm trí.” Ngữ khí Hiền phi mềm nhẹ xuống, như hòa chung với mật, sau đó ngẩn người nhìn về phía trước, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.

Cung nhân thở dài, ra hiệu cho những người đang quỳ nhỏ giọng lui ra, còn mình ở đây lặng lẽ chờ Hiền phi hoàn hồn.

Mỗi lần nhắc đến Hoàng Thượng, Hiền phi liền thành như thế, hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra được. Nàng không nhìn ra Hoàng Thượng không có chút tình ý nào với nàng, cũng là một người đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK