-Này, nghe bảo phòng của ông sắp có thực tập sinh mới hả?
Tôi ngẩng đầu, thấy đồng nghiệp đang nói chuyện với nhau đằng xa.-Thực tập sinh?-Ô anh Trung không biết hả? Cũng phải bộ phận bên anh năm nay làm gì có nhận thêm thực tập sinh.Đồng nghiệp mặc áo xanh lá vỗ vai tôi, rồi tiếp tục.-Anh khônh biết chứ năm nay vào toàn em xinh gái ngọt nước hơn cả em Tuyền, đặc biệt là cái em gì ấy nhỉ...
tên là...-Tên là Ngọc đúng không!-Đúng đúng, ngực bé nhưng mông phải nói là to tròn, đi mà cứ lắc lư làm đám đàn ông nứng hết cả mình mẩy. Mà mặt con bé con xinh xắn nữa chứ, nổi bật nhất đám thực tập đấy.- Ngực bé thì sau nay bóp cho nó to ra, đơn giản.-Mỗi tội hơi ít nói, nhát quá.-Đẹp là được, cần gì nói lắm hahaha.
Nghe bọn đồng nghiệp miêu tả tôi cũng tò mò muốn xem hình dáng tròn méo của em này ra sao.-Mày dẫn anh ra xem chút đi.-Được, mà xem thôi đấy nhé, đừng có mà làm gì động chạm.Đám con gái bây giờ gớm lắm, cẩn thận nó phốt mình như chơi.-Anh mày nhân phẩm tồi đến vậy à, cùng lắm là nhìn tí thôi.-Ừ nhìn "
tí" thôi, không nhìn chỗ khác đâu hahaa.
Nói xong cũng đến bên bộ phận văn thư, tôi nhìn vào liếc ngang ngó dọc. Đúng là năm nay chất lượng các em gái hơn hẳn năm ngoái, cô nào cô nấy vừa cao vừa xinh. Đồng nghiệp đập vào tay tôi chỉ.-Chỗ đó đó, cái con bé đang bê trà ấy.
Tôi ngẩng đầu nhìn theo, vừa thấy mặt làm tôi giật nảy mình...
lúc nghe thấy tên tôi cũng chỉ nghĩ là trùng hợp, thật chẳng ngờ cô bé hàng xóm lại thật sự thực tập ở công ty tôi. Đồng nghiệp thấy tôi ngơ ngẩn nhìn theo Ngọc cười khàkhà.-Đẹp đúng không, có muốn làm quen người ta không.
Còn chưa chờ tôi trả lời đồng nghiệp đã hô lên.-Ngọc ơi ra anh bảo.
Ngọc đưa trà cho bạn rồi đi lại chỗ chúng tôi, mỗi bước đi lại gần tim tôi lại đập mạnh, rồi mấy cái hình ảnh dâm loạn qua xuất hiện dày đặc trong đầu. Đồng nghiệp chỉ chỉ tôi nói.
tối-Giới thiệu với em anh Đức Trung bên bộ phân Marketing, đẹp trai nhà giàu, nếu em thích anh làm mối cho.
Tôi đưa tay thụi vào bụng đồng nghiệp.-Nói cái gì thế, em nó ngượng kìa, haha, em đừng để ý nhé.
Tôi để ý mặt Ngọc đỏ lên lúc nhìn thấy tôi, mà khi đối diện tôi em cũng liếc mắt lảng tránh sang bên khác. Chỉ lí nhí.-Chào anh, em là Ngọc.Đồng nghiệp còn muốn nói thêm thì bên kia một cô tầm bốn mươi gọi.-Ngọc ơi sắp xếp đống tài liệu này cho cô với.-Em có việc, xin phép đi trước ạ.
Nói xong con bé chạy biến, tôi thở dài. Đồng nghiệp tặc lưỡi.-Đã bảo cái con bé này nhát mà, nói gì cũng bé bé nhỏ nhẹ.-Kệ em nó đi, hết giờ nghỉ rồi, anh về phòng đây.
Ngọc đi ra chỗ sắp xếp tài liệu, bà cô áo hồng vừa nãy gọi em kéo tay.-Chị chưa nhắc nhở em, đừng có lại gần cái thằng Trung kia ấy. Yêu ai thì yêu đừng dinh vào nó.-Làm sao hả chị, anh ấy có vấn đề gì ạ.?- Thằng này tính lăng nhăng, bao nhiêu cô trong phòng nhân sự khóc lóc vì nó rồi.
Bà cô còn nói nhiều nữa, Ngọc gật gù tỏ vẻ đã hiểu rồi sắp xếp lại tài liệu.
Bởi vì công việc khác nhau, tôi với Ngọc cũng không về cùng giờ, nhưng cứ đến lúc giải lao tôi lại đi đến gần phòng văn thư nói chuyện, thực chất chỉ là để nhìn Ngọc.
Qua mấy ngày tôi cảm giác chắn chắn cô bé không có thiện cảm với tôi, cứ đến gần là lảng tránh hoặc vòng qua lối khác. Trong lòng tôi mắc cục tức nghẹn ở cổ chẳng thể nói ra, không hiểu vì sao mình lại bị ghét đến vậy.
Tối đến nằm trên giường lăn qua lộn lại, mãi đến một giờ đêm mới vào được giấc. Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu tôi lại giật mình tỉnh dậy, xung quanh thay đổi thành một không gian khác.-Sao lại...ở trong văn phòng của mình.
Tôi xoa đầu ngồi thẳng dậy, vừa nãy rõ ràng đã trở về nhà rồi cơ mà, hay là công việc quá nhiều khiến tôi ngủ quên mất rồi nghĩ rằng mình đã về nhà. Mọi thứ trong văn phòng tối om, chỉ có vài ánh đèn bên ngoài hắt vào. Hình như mọi người đã tan làm và về nhà hết chỉ còn lại mình tôi trong đây, tôi liền thu dọn đồ đạc đi về nhà.
Chưa kịp ra khỏi phòng thì cửa phòng mở ra, một người đi vào nhưng bởi vì chỗ cửa quá tối nên tôi không nhìn rõ đấy là ai, chỉ có thể qua dáng hình đoán đó là một cô gái. Tôi hỏi theo bản năng.-Ai vậy? Tuyền phải không?
Giờ này mà còn chui vào văn phòng tôi chỉ có thể là cô ta, tôi hơi nhíu mày.-Muộn rồi anh đi về đây, có gì mai nói.
Sau đó tôi đi về phía cửa phòng, còn chưa kịp nắm lấy tay nắm cửa thì người kia vươn tay ra đẩy ngực tôi làm tôi lảo đảo lùi về sau va thắt lưng vào bàn làm việc. Chỗ này sáng hơn cửa phòng nên tôi thấy được người trước mặt, tôi ngạc nhiên vì đó không phải Tuyền mà là Ngọc. Em ngước mắt nhìn tôi.-Không phải là Tuyền khiến anh thất vọng lắm à?-A...
Không, muộn rồi sao em còn chưa về?-Anh không thắc mắc tại sao em lại trốn tránh anh à?
Ngọc tiến lại gần áp mặt vào ngực tôi.-Tại sao?-Thực ra...
em thích anh.
Tim tôi đập nhanh, vậy có nghĩa là bản thân tôi không tương tư. Ngọc ngẩng đầu, đôi mắt em trong suốt chớp mắt.-Anh có thích em không?
Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái.- Thích...
Em rướn người lên hôn lấy môi tôi, đầu lưỡi quyện vào nhau rồi tách ra, nước bọt theo khóe miệng của em chạy xuống dưới cằm. Hình ảnh trước mặt tôi quá dâm mỹ làm con cặc tôi không tự giác ngẩng đầu lên bị căng cứng trong lớp quần âu.-A...
anh cứng rồi kìa, phải làm sao đây...
Ngọc vươn tay chạm vào phần đũng quần, có thể cảm thấy thứ nóng bỏng đó đằng sau lớp vải đang ngày một căng trướng như muốn phá bỏ rằng buộc chui ra.-Để em giúp anh.-Này...
Tôi muốn cản lại nhưng Ngọc đã ngồi xuống đưa tay mở thắt lưng cùng khóa quần của tôi ra, em vươn ngón tay kéo mép quần một cái, dương vật lập tức bắn ra đập vào mặt của em.
Danh Sách Chương: