"Thiếu tướng. Nguyễn tiên sinh, hai người có sao không?"
Giọng nói của Lý Khải làm Nguyễn Đường tỉnh táo lại, bấy giờ anh mới phát hiện hóa ra mình khóc, anh vốn không phải là người đa sầu đa cảm, cũng chẳng hiểu sao tự nhiên lại khóc, suy đi nghĩ lại cũng chỉ đành cho là do cảm xúc dao động quá lớn mà thôi.
Anh nhanh chóng lấy tay áo lau nước mắt rời khỏi vòng ôm của Hạ Vân Sâm, ngượng ngùng nhìn Lý Khải, "Chào Lý phó quan."
Lý Khải biết tình cảm của Nguyễn Đường và thiếu tướng nhà mình rất tốt nên khi thấy hai người họ ôm nhau cũng không thấy lạ gì, chỉ vui mừng chào hỏi Nguyễn Đường, "Để tôi sắp xếp cho cậu một phòng nghỉ."
"Không cần đâu, trên tàu có xác của một con côn trùng, vừa hay để tôi và các vị viện sĩ kiểm tra một phen." Nguyễn Đường mới tỉnh táo lại sau cú sốc, giờ đã trấn tĩnh nên anh cảm thấy mình vừa nãy yếu đuối quá, anh muốn thể hiện giá trị bản thân một chút để tạo ấn tượng mới.
Huống chi việc có nặng có nhẹ, không gì quan trọng hơn nghiên cứu côn trùng, may mắn lắm mới có được xác của một con sâu kẹt trong tàu vận tải, không nghiên cứu lúc này thì khi nào mới bắt đầu.
"Chuyện này..." Lý Khải chần chừ nhìn Hạ Vân Sâm.
Lúc này Hạ Vân Sâm cũng đã khôi phục vẻ lạnh lùng nghiêm túc thường ngày, hắn chậm rãi nói: "Làm theo lời cậu ấy đi."
"Được, tôi sẽ sắp xếp phòng thí nghiệm cho cậu và các vị viện sĩ, các dụng cụ đi kèm cũng được chuyển tới cùng nên cậu hãy đi theo tôi."
Nguyễn Đường gật đầu, anh quay lại cười với Hạ Vân Sâm rồi đi cùng các vị viện sĩ tới nơi Lý Khải sắp xếp.
Hạ Vân Sâm đứng nhìn mãi đến khi bóng Nguyễn Đường biến mất mới lên tiếng: "Mang cơ giáp kiểu mới ra để chúng ta thử chút sức mạnh."
"Rõ thưa thiếu tướng!" Các binh sĩ lập tức tập trung vận chuyển cơ giáp từ trên tàu vận tải xuống.
Cơ giáp kiểu mới có vỏ ngoài bằng thép kết hợp với giáp xác trùng tộc khiến tính chất của thép trở nên bền chắc hơn rất nhiều. Từ màu trắng sáng bình thường bỗng chốc biến thành màu xám bạc lạnh lùng, không chỉ chống lại dược hai kìm sắc nhọn của trùng tộc mà còn có thể chống lại được chất lỏng ăn mòn, có thể trở thành một vũ khí cực hữu dụng trong lúc giao tranh với trùng tộc.
Các binh sĩ mở một khe phòng hộ rất nhỏ thả cho vài con bọ bay vào, sau đó các chiến sĩ sẽ ngồi trong cơ giáp thế hệ mới chiến đấu với chúng, hiệu quả nhận được cực kỳ lý tưởng, những con sâu này không thể phá hủy lớp bảo vệ bên ngoài của cơ giáp nên kết cục duy nhất của chúng nó là cái chết.
"Mang xác của lũ sâu này đến phòng thí nghiệm đi." Hạ Vân Sâm cực kỳ hài lòng với khả năng chiến đấu của cơ giáp thế hệ mới, hắn vừa gửi báo cáo hiệu quả thử nghiệm về quân bộ vừa sai người mang xác trùng tộc đến phòng thí nghiệm cho Nguyễn Đường và các viện sĩ nghiên cứu. Làm thí nghiệm thì vật thí nghiệm càng nhiều càng tốt.
"Rõ thưa thiếu tướng!"
Hiệu suất của các hiến sĩ cao cực kỳ, trụ sở nghiên cứu tạm thời được bố trí rất nhanh, các dụng cụ dành riêng cho việc nghiên cứu cũng được sắp xếp gọn gàng, mọi người không trì hoãn dù chỉ một giây mà lao đầu vào nghiên cứu ngay. Nguyễn Đường biết mình không hiểu nhiều như các vị viện sĩ nên anh không dám quơ tay múa chân, anh chỉ lấy một ít tế bào nhỏ của côn trùng để làm thí nghiệm.
Lần này Nguyễn Đường ra tiền tuyến không phải chỉ là quyết định nhất thời, anh biết tình hình bây giờ nguy cấp phải giành giật từng giây mới có thể đứng ở thế bất bại. Trùng tộc kiểu mới cực kỳ khó chịu, dưới tình huống không có cơ giáp thế hệ mới thì việc gϊếŧ chúng nó và mang xác về thủ đô là một điều cực khó khăn, cứ đi đi về rất mất thời gian.
Dù chỉ là một đầu bếp chẳng hề có chút kiến thức uyên thâm nào, nhưng anh có kinh nghiệm diệt côn trùng ở kiếp trước. Dù côn trùng hiện tại khác với khi xưa nhưng chung quy lại vẫn có chỗ giống nhau, nếu loại ở kiếp này ăn được như kiếp trước thì biết đâu sẽ có cách gϊếŧ giống vậy
Những nơi như nhà bếp rất dễ thu hút côn trùng, đặc biệt ruồi muỗi các kiểu. Anh sợ thuốc diệt côn trùng dạng phun sương ảnh hưởng đến chất lượng thực phẩm nên cố ý tìm hiểu thành phần thuốc. Trí nhớ anh không tệ lắm cho nên vẫn nhớ một số thành phần chính, trong đó clo, phốt pho, chất loại chất gốc carbamate hữu cơ. Những loại chất này sẽ ảnh hưởng đến hệ thần kinh và cơ thể của côn trùng, gϊếŧ sạch chúng nó từ tận bên trong.
Nhưng đây chỉ là kinh nghiệm của anh ở kiếp trước thôi, anh không thể đưa những suy đoán vô căn cứ đó ra nói cho Hạ Vĩ Diệp hoặc Hạ Vân Dật được, anh chỉ là một đầu bếp nhỏ nhoi, không có kiến thức về phương diện khoa học nên khi nói ra những điều ấy sẽ khiến mọi người nghi ngờ.
Anh biết Hạ Vĩ Diệp định đưa các nghiên cứu viên của sở nghiên cứu đến tiền tuyến nên anh mới xung phong đi cùng, tự mình ra tay mới chứng thực được suy nghĩ của bản thân.
Nếu muốn làm nghiên cứu thì sẽ không thiếu các loại chất hóa học, anh chọn ra một số loại mình cần rồi bắt đầu thí nghiệm.
Anh lấy ra ba loại clo, phốt pho và carbamate, thử nghiệm từng chất một, kết quả nhận được rất thành công. Sau khi tiếp xúc với clo lớp giáp xác cực cứng bên ngoài của trùng tộc xuất hiện các đốm trắng, thông qua kính hiển vi bội số lớn có thể thấy khí clo đang dần thẩm thấu vào sâu bên trong cơ thể côn trùng, đồng thời nó cũng phá hủy kết cấu các tế bào.
Điều này chứng minh trùng tộc cũng có thể bị khí clo gϊếŧ chết.
Clo có khả năng sát trùng, tiêu độc, tẩy trắng, xem ra lấy nó để diệt côn trùng cũng rất tốt.
Nguyễn Đường lập tức nói phát hiện của mình cho các viện sĩ, đồng thời anh cũng biểu diễn lại một lần dưới ánh mắt thán phục khó tin của mọi người.
"Đây quả thật là một phát kiến trọng đại! Nguyễn tiên sinh. Sao cậu có thể phát hiện được vậy?" Các vị viện sĩ đua nhau hỏi.
"Tôi là một đầu bếp nên hay có thói quen thử các loại gia vị nấu ăn lên nguyên liệu, cho nên tôi nghĩ hẳn là sẽ có một loại hóa chất nào đó khắc chế côn trùng, không ngờ may mắn tìm được thật." Nguyễn Đường chỉ có thể giải thích như vậy.
Khi nghĩ đến quá khứ thấy cái gì thì cho lên bàn bếp thử xem có ăn được không của Nguyễn Đường thì mọi người tin sái cổ lời giải thích của anh.
Các viện sĩ bắt đầu nghiên cứu vũ khí hóa khí clo, làm thành đạn clo thử tác dụng xem sao.
Sau khi Hạ Vân Sâm nhận được tin thì điều khiển cơ giáp thế hệ mới đi bắt sống sâu về phục vụ thí nghiệm. Sâu bay bị giam trong l*иg phòng hộ ánh sáng, tuy tốn nhiều năng lượng nhưng chỉ có vậy mới chống lại được sự tấn công mãnh liệt của nó. Một khi thí nghiệm thành công thì bọn họ sẽ chẳng phải sợ trùng tộc nữa, chút năng lượng này không đáng gì.
Sâu bay rít lên với những người bên ngoài, thỉnh thoảng còn phun dịch ăn mòn màu xanh vàng gớm ghiếc, có điều tất cả đều bị l*иg phòng hộ chặn lại.
"Bắt đầu!"
Viện sĩ vừa dứt tiếng thì khí clo cũng được bơm vào bằng một đường ống vào l*иg, theo khí clo ngày càng đặc, tiếng rít của con côn trùng càng lớn, trên lớp vỏ ngoài cứng chắc bắt đầu xuất hiện các vết đốm trắng, những vệt trắng đó mở rộng không ngừng. Con sâu bay cố sức lao đầu vào l*иg phòng hộ nhưng không có tác dụng gì, cuối cùng các tế bào trong cơ thể nó bị gϊếŧ chết, sâu cũng ngừng giãy dụa biến thành một cái xác chết không thể chết thêm được nữa.
Dù con sâu này nhìn có vẻ đã chết rồi nhưng mọi người vẫn không dám coi thường, sau khí rút hết khí clo trong l*иg, đợi mất một lúc mới đóng l*иg bảo vệ. Hai binh sĩ cầm vũ khí cẩn thật bước vào xác nhận, sau khi kiểm tra kĩ lưỡng một hồi mới báo lại rằng sâu thực sự đã chết.
"Thành công! Chúng ta thành công rồi!" Tất cả binh sĩ đứng quan sát thí nghiệm khí clo đều quay qua nhìn Nguyễn Đường với đôi mắt rực lửa. Nguyễn tiên sinh cứ như thể sinh ra làm khắc tinh của trùng tộc vậy. Lần trước là tìm ra sâu ăn được giải quyết vấn đề thực phẩm cho họ, bây giờ lại tìm được cách gϊếŧ côn trùng dễ dàng, công lao cực lớn.
Nguyễn Đường hơi chột dạ sờ mũi, anh chỉ hơn người tương lai ở số kinh nghiệm anh có trong kiếp trước thôi, dẫu sao trước giờ mọi người chưa tiếp xúc với côn trùng nên cũng không biết đến sự tồn tại của thuốc trừ sâu.
Mọi người nghiên cứu đạn clo suốt cả một đêm, cuối cùng mười viên đạn khí được ra lò.
Hạ Vân Sâm nôn nóng muốn thử uy lực đạn clo nên tự mình dẫn đầu một đội cơ giáp thu hút trùng tộc, sau đó hắn nhắm giữa bầy sâu phóng một quả đạn đến.
Đạn clo nổ tung trong không khí, thứ khí vàng xanh nhanh chóng khuếch tán che kín bầu trời, nhóm cơ giáp vội lùi vào trong l*иg phòng hộ sau đó quan sát phản ứng của bầy sâu.
Quả nhiên khí clo có sát thương cực lớn với lũ côn trùng biết bay này, tiếng rít đau đớn của chúng vang lên bên tai liên tục, sau đó lũ chúng nó co giật rồi bất động rơi xuống như mưa, chẳng mấy chốc đã thành một chồng dầy đặc trên đất. Bên ngoài l*иg phòng hộ có rất nhiều sâu đào đất, một khi cơ giáp chiến đấu với sâu bay chúng sẽ nhào lên gặm sạch cơ giáp cùng người lái. Giờ thấy đồng loại chết hết mà kẻ địch núp trong l*иg phòng hộ, trong không khí có một loại mùi rất khó chịu làm chúng nôn nóng chạy trốn khắp nơi, vì chúng như thế nên hít phải càng nhiều khí clo, cứ như là bấm công tắc cho chế độ diệt chủng.
Lũ sâu còn lại thì coi nơi đây như vùng đất chết chóc nên không dám lao lên nữa, chúng từ từ lùi về sau rồi quanh quẩn một chỗ.
Rốt cục bầu trờ của Shelter cũng được trả về hình dáng ban đầu của nó sau một khoảng thời gian quá dài.
"Có tác dụng! Thật sự có tác dụng!"
"Chết rồi! Lũ sâu này chết rồi!"
Các chiến sĩ trong trụ sở tạm hoan hô reo mừng, rốt cục họ cũng thấy một hi vọng kết thúc chiến tranh.
Danh Sách Chương: