Editor: Tây An
Vương Toản kinh ngạc trông theo ánh mắt A Tứ, nơi xa, Phức Chi đương đi tới chỗ bọn họ.
Trương Đằng nhìn thấy Phức Chi, cũng sững sờ, lập tức mở to hai mắt nhìn về phía A Tứ: “A tỷ ngươi chính là Diêu Biển Thước?”
“Dạ!” A Tứ gật đầu, cười hì hì chạy đến: “A tỷ!”
Vương Toản tối sầm mặt. Thằng tiểu tử này bây giờ lại về lúc ban đầu, vừa thấy Diêu Phức Chi bèn y như chó thấy chủ, chỉ lo sủa cho to nhào tới vẫy đuôi… Không biết còn tưởng rằng cậu ta là tiểu giáo của Diêu Phức Chi. Nghĩ đến đó, y liếc tả hữu một cái, lại phát hiện đám người trong phạm vi trăm trượng, cả Trương Đằng ngồi trên mặt đất, tất cả đều đồng loạt nhìn Phức Chi.
Không phải chỉ là con gái thôi à. Vương Toản xem thường trong bụng, đưa chân đá mông Trương Đằng một cái.
Chỉ thấy Phức Chi đi tới, sờ sờ đầu A Tứ, hỏi cậu: “Có ăn gì chưa?” nàng không có đội cân quắc, tóc dài đen nhánh thả xuống, phía sau búi một búi tóc, chính là dáng vẻ dịu dàng.
A Tứ nhìn nàng, cười đến là xán lạn: “Chưa ạ.”
Phức Chi mỉm cười, đưa một cái túi cầm trong tay cho cậu.
A Tứ mở bao vải ra, hai mắt tỏa sáng: “Nấm tròn*!” Phức Chi chưa kịp lên tiếng ngăn cản, cậu đã mau chóng nhón một cái bỏ vào trong miệng, nhai nhai, lập tức tỏa sáng hai mắt: “Ăn ngon quá!”
*nguyên văn [蘑菇团子; ma cô đoàn tử]
“Rửa tay đi.” Phức Chi dùng đốt ngón tay gõ đầu cậu một cái.
A Tứ cười ha hả, chuyển sang Vương Toản và Trương Đằng, đưa tới, mở cổ túi: “Chủ bộ Quân tư mã… Cũng ăn đi ạ… ngon lắm!”
Có vết xe đổ, đối với đồ ăn uống Phức Chi cho Vương Toản đã chẳng có chút nào hứng thú, không hề động. Trương Đằng lại cười một tiếng nhận, cũng cầm lấy một nắm bỏ vào trong miệng,
“Trọng Hành… Ăn ngon lắm!” Một lát sau, Trương Đằng cũng mở to hai mắt nói với Vương Toản.
Vương Toản cười nhạt, lắc đầu.
Trương Đằng không quan tâm y, thấy Phức Chi nhìn mình, nuốt hết đồ ăn trong miệng, đứng dậy, làm lễ với Phức Chi, cất cao giọng nói: “Trương Đằng Truân Kỵ Quân tư mã dưới trướng Đại tướng quân, đa tạ Biển Thước tặng đồ ăn!”
Phức Chi mỉm cười, hoàn lễ nói: “Đồ ăn đơn giản, may sao quân tư mã không chê.” Đoạn, nàng nhìn A Tứ, hỏi: “Mấy ngày nay thế nào?”
A Tứ có chút xấu hổ, lại toét miệng, cười nói: “Tốt lắm ạ. Đi theo chủ bộ, uống nước đủ, ăn cơm no!”
Vương Toản ở một bên nghe nói thế, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, cứ như mình chỉ tốt có thế?
Phức Chi liếc Vương Toản một cái, gật đầu coi như hành lễ, lại chuyển sang A Tứ: “Nhưng phải coi chừng, chớ ăn đồ xấu.”
A Tứ ha ha gật đầu: “Biết ạ.” Nói xong, nhìn Phức Chi, hỏi: “Mấy quân y kia đối với A tỷ như thế nào?”
Phức Chi mỉm cười: “Cũng tốt.”
Nàng không phải đồ ngốc, đương nhiên biết ý nghĩ vi diệu của các quân y đối với mình. Hai ngày qua, nàng trầm mặc ít lời, đối xử mọi người lấy lễ. Trong y trướng vội vàng phối hùng hoàng tán, nàng cũng chỉ làm chút chuyện vặt, hỗ trợ chỉnh sửa dược liệu thôi; người nào bệnh đến mời, nàng cũng chưa từng đáp lại, càng không nhúng tay vào, nghiễm nhiên chỉ là một khách nhân.
Phức Chi nói đoạn, lại nhìn về phía Vương Toản bên cạnh, đi đến trước mặt y: “Chủ bộ có thể mượn một bước nói chuyện không?”
Vương Toản hơi ngạc nhiên, nhìn A Tứ, lại nhìn Phức Chi, mỉm cười: “Đương nhiên có thể.” Nói đoạn, giao ngựa cho A Tứ.
Phức Chi cũng cười nhạt, quay người đi đến chỗ trống trải.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Một nơi yên lặng bên dòng suối, nghe tiếng ồn ào đều đi xa, Phức Chi dừng bước lại. Nàng nhìn Vương Toản, cũng không khách sáo, nghiêm mặt nói: “Phức Chi theo đại quân đến biên cương xa xôi, tự có nỗi khổ tâm. A Tứ dù gọi tôi A tỷ, lại là hương dân, không phải em ruột tôi, xin chủ bộ lưu tình.”
Vương Toản liếc nàng.
Người này lại tỉnh táo nhanh trí, biết mình thu lưu A Tứ có mưu đồ khác. Lai lịch cô ta còn chưa rõ, lại muốn theo đại quân đến biên cương xa xôi. Có chuôi cầm tốt hơn không có, đô đốc từng ám chỉ muốn giữ A Tứ, Vương Toản đang lo lắng, không khéo gặp chuyện ngày đó, bèn thuận nước đẩy thuyền.
Vương Toản lại không có biểu cảm: “Biển Thước nói lời này có ý gì?”
“Không có gì.” Phức Chi thần sắc bình tĩnh: “A Tứ dù tinh nghịch, lòng lại đơn thuần, chủ bộ tội gì mà phải làm khó một đứa trẻ con?”
Vương Toản cảm thấy buồn cười, xì khẽ một tiếng: “Biển Thước chẳng lẽ nhớ lầm rồi? Ban đầu là nó một lòng muốn đi cùng ta.”
Phức Chi nói: “Nó có theo chủ bộ hay không hoàn toàn không quan trọng, mong chủ bộ đến biên cương xa xôi chớ để nó đi theo, để lại quận Bình Dương cũng được.”
Vương Toản cảm thấy thú vị, nhìn Phức Chi, khẽ cười một tiếng: “Biển Thước cho là ta sẽ làm theo à?”
Phức Chi nhìn y, biểu cảm không thay đổi. Nàng không trả lời, hơi nghiêng, lại chậm rãi nói: “Chủ bộ có nhớ Minh Linh Tử ở Đồ Ấp không?”
“Ừm?” đôi mắt như đào biện của Vương Toản lướt qua một tia trào phúng, thần sắc thoải mái mà gật đầu: “Nhớ chứ. A Tứ nói thuốc kia cũng chả có độc tính.”
“A Tứ nói không sai.” Phức Chi cười nhạt: “Lúc tôi cứu nó ở ngoài Đồ Ấp, từng dùng Minh Linh Tử mê đảo ác nhân, khi đó thật sự là không độc. Vào Đồ Ấp rồi, tôi cảm thấy Minh Linh Tử dược lực đơn bạc, lại phối nặng thêm, nhưng chưa từng nói cho A Tứ.”
Trận bóng đá xa xa đột nhiên bật ra một tràng ủng hộ, theo gió chiều chập tối truyền đi, cơ hồ bao phủ tiếng nói của Phức Chi.
Trên mặt Vương Toản trấn định tự nhiên: “Cô cho rằng ta sẽ tin à?”
Phức Chi mỉm cười: “Tin hay không do chủ bộ cả, ngày ấy đến nay đã gần đến một tháng, qua ba năm ngày là có thể thấy hiệu quả, lúc đó lại đến tìm tôi coi như trễ rồi.”
Vương Toản nhìn Phức Chi, cố gắng làm lơ một thoáng nghi kị đáy lòng, khẽ “Hừ” một tiếng, quay đầu đi: “Vậy qua ba năm ngày lại nói.”
Phức Chi nói: “Đều theo ý nguyện chủ bộ.” Nói đoạn, khoan thai thi lễ, quay người rời đi.
Vừa đi chưa được mấy bước, lại nghe Vương Toản ở phía sau khẽ quát một tiếng: “Khoan!”
Phức Chi quay đầu.
Vương Toản đi gấp mấy bước đến trước gót chân nàng: “Nếu ta xảy ra chuyện A Tứ tất không vạn toàn.”
Phức Chi gật đầu: “A Tứ nếu không vạn toàn chủ bộ sẽ nguy hiểm đấy.”
Vương Toản nhìn chằm chằm nàng, mắt hơi nheo lại.
Phức Chi nhìn lại, cũng không có vẻ sợ hãi.
“Yêu nữ.” Vương Toản cắn răng căm hận nói.
“Đồ công tử bột.” Phức Chi lạnh lùng trả lời.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Bột hùng hoàng trị độc khu trùng đã phối xong, Cố Quân đến trong trướng đại tướng quân Hà Khải bẩm báo.
Chuyện đại quân xuất chinh như lửa sém lông mày, tin tức này tới đúng lúc. Hà Khải và đô đốc Lưu Cự, Xa Kỵ tướng quân Lữ Tỷ từng thương nghị qua, trước lệnh Cố Quân lĩnh hai vạn thuộc hạ tinh kỵ khi màn đêm buông xuống mở hướng ra đại mạc; lại lập tức triệu tập chúng tướng quan trong quân, tuyên bố ngày hôm sau giờ Dậu xuất phát.
Chúng tướng chờ mong đã lâu, nghe nói rốt cục phải xuất chinh, hưng phấn không thôi, đáp lễ càng vang dội.
Người trong trướng rất mau là lui hết, Hà Khải lại phát hiện Cố Quân đứng tại chỗ không dịch bước.
“Tả Tướng quân có chuyện gì?” ông hỏi.
Cố Quân tiến lên, thi lễ với Hà Khải.”Bẩm đại tướng quân, ” Cố Quân nói: “Mạt tướng còn cần một y quan.” Hắn giương mắt nhìn Hà Khải: “Xin đại tướng quân cho Diêu Biển Thước theo mạt tướng vào đại mạc.”
“Ồ?” Hà Khải có chút kinh ngạc.
Cố Quân lại thần sắc bình tĩnh, tiếp tục nói: “Đại mạc có nhiều độc vật dị loại, trước nay là thứ người Trung Nguyên chúng ta kiêng kị. Diêu Biển Thước thông hiểu dược lý, đối với mấy thư trong sa mạc cũng có biết, có thể đảm nhận làm quân y đi sa mạc.”
Hà Khải nghe hắn nói, ánh mắt dần dần trầm xuống, thần sắc nhàn nhạt, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Cố Quân nói đoạn, tiếng nói trong trướng chợt yên tĩnh. Tầm mắt nửa cụp xuống, chờ đợi Hà Khải đáp lại.
“Hai ba ngày trước Diêu Biển Thước từng gặp Tả Tướng quân à?”Sau một lát, Hà Khải đột nhiên hỏi.
Cố Quân khẽ giật mình trong lòng, cũng hiểu đại tướng quân an bài vệ sĩ trước trướng Phức Chi, nàng đi tìm Cố Quân, tự nhiên không trốn được mắt đại tướng quân.
“Đúng vậy.” Hắn nói.
“Tả Tướng quân cho rằng Diêu Biển Thước thế nào?” Hà Khải chậm rãi vuốt râu.
Cố Quân bẩm: “Diêu Biển Thước y thuật siêu quần, chính là lương y hiếm có. Theo mạt tướng quan sát nhiều ngày, Diêu Biển Thước cứu chữa tướng sĩ, giải trừ dịch tật, đại kế xuất chinh bởi vậy có thể bảo toàn, chính là người có thể tin.”
Hà Khải nhìn Cố Quân, không nói tiếp. Chốc lát sau, ông lạnh nhạt nói: “Đại mạc gian nguy, nếu có lương y tương giúp cũng là đại thiện, vậy theo lời Tả Tướng quân. Chỉ là, ” ánh mắt ông thật sâu: “Chinh chiến không tầm thường, Tả Tướng quân cần dụng tâm nhiều hơn.”
Cố Quân rõ ý tứ ông chỉ, tiến lên thi lễ, đáp: “Mạt tướng tuân mệnh!”
“Đi đi.” Hà Khải phất phất tay.
“Vâng, ” Cố Quân lại lễ, quay người rời đi.
“Phủ Thần.” Cố Quân mới vừa đi tới trước màn cửa, bỗng nhiên nghe Hà Khải gọi tên chữ của hắn.
Cố Quân quay đầu, chỉ thấy Hà Khải ngồi trước án nhìn hắn, cười cười, chậm rãi nói: “Ta già rồi. Chinh chiến nửa đời, sau trận chiến này, không phải vào đất thì là cáo lão hồi hương; cháu lại khác, thời gian quý báu, tiền đồ vô lượng.” Ánh mắt của ông dường có thể nhìn thấy trong lòng Cố Quân, từng chữ từng câu: “Chớ khiến mẫu thân cháu thất vọng.”
Cố Quân khẽ giật mình, một lát sau, ánh mắt hơi trầm xuống.
Hắn không có trả lời, thoảng vái chào Hà Khải, sải bước đi ra ngoài.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Quân lệnh như núi, tin tức các tướng quân xuất chinh sáng sớm truyền xuống, trong doanh trại lập tức náo nhiệt lên, dù đã chuẩn bị nhiều ngày, đám sĩ tốt vẫn chạy chọt, nháo nhào thu dọn để ngày mai lên đường.
Trong y trướng cũng bận rộn. Y chính chỉ huy đám quân y kiểm kê dược liệu và các thức vật phẩm, để mấy đồ ngày thường lộn xộn về hợp quy tắc, kiểm tra xe ngựa, cũng vội vàng đến quên cả trời đất.
Phức Chi ở trong dược trướng không ra ngoài, vừa rồi Cố Quân phái người đến báo canh giờ xuất phát, nàng phải cẩn thận cân nhắc chuyện sau khi lên đường, cũng muốn thu dọn hành lý cho xong.
Đồ đạc của nàng không coi là nhiều. Mấy món quần áo thay giặt và quần áo mùa đông da lông, đều đã chuẩn bị tốt trước khi đến biên tái; đồ vật còn lại, chỉ là cuốn du ký của thúc phụ và một vài bình thuốc. Trong đó còn có một cái bao vải nho nhỏ, bên trong chứa ít quả dại nửa đỏ nửa xanh, là sáng sớm A Tứ hái chỗ đất hoang cạnh quân doanh.
“Nơi này quả dại không tốt, ở Đồ Ấp có khi đã sớm chín rồi.” Lúc giao cho Phức Chi, A Tứ toét miệng cười: “A tỷ chờ em, đợi đưa tin trở về, nhất định phải mang về một giỏ.”
Vương Toản viết phong thư, để A Tứ đưa đi Đồ Ấp, căn dặn cậu nhất định phải tự tay giao cho huyện úy, đợi huyện úy xem hết mới có thể trở về.
Phức Chi nhìn bao vải kia, cảm thấy có chút áy náy. Cậu về Đồ Ấp chỉ sợ cũng cũng không thể ra ngoài được nữa. Trên thư kia, Vương Toản lấy danh nghĩa chủ bộ dưới trướng đô đốc lệnh huyện úy coi chừng A Tứ, trong hai tháng không cho phép rời Đồ Ấp nửa bước.
Chủ ý này là Vương Toản ra, y đồng ý với Phức Chi thả A Tứ đi. Mà A Tứ vừa rời quân doanh, Vương Toản bèn lập tức tìm Phức Chi đòi giải dược.
Phức Chi cũng hào phóng, đưa một bình giải dược Minh Linh Tử cho y.
Vương Toản mở bình thuốc ra, thoáng hít hà hương vị, nghi ngờ nhìn nàng: “Sao mà chẳng khác mấy chỗ thuốc ngày ấy vậy?”
Phức Chi cười nhạt: “Tất nhiên là không khác biệt, ngày ấy chính là phần thuốc giải đầu tiên, hôm nay chủ bộ uống nửa tiền, mỗi ba ngày lại uống nửa tiền, ba lần có thể giải.”
Vương Toản vẫn bán tín bán nghi, “Hừ” một tiếng, song lại nhận giải dược vào trong tay áo…
Nghĩ tới đây, Phức Chi thầm cười khổ. Phương pháp kia sợ cũng chỉ có tác dụng đối với Vương Toản, dùng để đối phó Cố Quân lại nguy hiểm. Hắn tâm tư thâm trầm, mới ở trong trướng đã có thể thấy manh mối. Người thế này, một khi bị hắn nhìn ra cũng chỉ sợ sẽ biến khéo thành vụng, lên đường rồi, tính mạng của mình coi như tất cả ở trong tay Cố Quân…
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Màn đêm hạ xuống, trong quân doanh bỗng nhiên thổi lên kèn lệnh trầm thấp.
Vương Toản ở trong trướng nghe thấy, trong lòng kinh ngạc, vội ra doanh trướng xem.
“Chuyện gì thế?” y hỏi một quân lại đi ngang.
Quân lại cũng không rõ ràng cho lắm, hành lễ nói: “Chắc là bên đông doanh ạ.”
Đông doanh? Vương Toản nhíu mày, đây không phải là tinh kỵ Cố Quân xuất lĩnh à? Nghĩ đến đó, y bước nhanh đi đến đông doanh không xa.
Mới đến cửa doanh, quả nhiên, chỉ thấy bên trong ánh lửa sáng ngời, tuấn mã hí vang, người người nhốn nháo, hai vạn tinh kỵ đã chuẩn bị xếp hàng hoàn tất, không biết định đi nơi nào.
Vương Toản đang muốn hỏi thăm thủ vệ, bỗng nhiên nghe một tiếng quát khẽ xa xa truyền đến, chốc lát sau, một tướng thân mang giáp trụ sáng loáng, cưỡi trên tuấn mã đi đầu. Tiếng chân như lôi đình vang vọng, chúng sĩ xếp hàng cưỡi đi theo sau hắn, cây đuốc trong tay kỵ sĩ tụ thành dòng sông, sau đó, vọt ra cửa doanh trước mặt Vương Toản.
Dưới ánh lửa, bụi đất cuốn lên, Vương Toản nâng tay áo che miệng mũi lại, đột nhiên phát hiện góc mặt Diêu Phức Chi chợt lóe lên bên trong chúng nhân, mở to hai mắt lại nhìn, nàng cũng đã biến mất trong biển người.
Danh Sách Chương: