• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau.

- " Hạ Vũ, đây là toàn bộ tài liệu thông tin về Trương Hồi " Ánh Tuyết cầm một xấp tài liệu đặt lên bàn cho Hạ Vũ.

Ninh Hạ Vũ cầm lên lật vài trang đọc sơ qua rồi nói .

- " Trương Hồi , tên này em đã từng nghe qua . Hắn là một tên nhà giàu mới nổi gia đình cũng thuộc dạng bình thường , cha mẹ làm công nhân viên chức . Thu nhập gia đình cũng được xem là khá ổn , cha mẹ hắn đã không may mắn nên đã qua đời vào vụ tai nạn hai năm trước lúc đấy hắn đã thừa hưởng được số tiền bảo hiểm do cha mẹ hắn đã đóng . Số tiền đóng khá lớn nên lúc đấy hắn nhận được rất nhiều tiền bảo hiểm của cha mẹ mình , bán mấy mảnh ruộng dưới quê rồi lên thành phố sống. Tập tành làm một dân chơi chính hiệu. "

- " Ừm đúng vậy, chị có điều tra được rằng một tháng gần đây hắn dường như đã tiêu rất nhiều tiền vào cờ bạc cá cược còn phải nợ bọn đầu gấu. "

- " Chị liên lạc với hắn giúp em đi. Đừng dùng danh tính của em " Hạ Vũ nói

- " Được, chị cũng đoán trước nên từ sớm đã tự chủ động liên lạc với hắn. Có vẻ hắn rất cần tiền vào lúc này, nếu được chị sẽ hẹn hắn luôn vào tối nay "

- " Ừm, nhờ vào chị. "

. . . . .

Nhà Hàng HT

Phòng VIP

- " Chào anh "

- " Sao lại là cô? " Trương Hồi giật mình ngồi bật dậy.

- " Nếu không dùng thân phận giả thì làm sao mà hẹn được anh. " Ninh Hạ Vũ cười nhạt mà nói.

- " Tôi không có gì để nói với cô cả " Nói rồi hắn đứng dậy mở cửa định rời đi vừa ra đến cửa thì lại bị chặn lại bởi vài tên vệ sĩ canh gác.

- " Anh không có chuyện nói nhưng tôi thì có, ngồi xuống đi ta từ từ nói chuyện hàn huyên. " Ninh Hạ Vũ cười nhếch mép biết trước hắn sẽ có thái độ như thế nên cô cũng đã chuẩn bị từ trước.

- " Cô nói đi "

- " Người đứng sau sai khiến anh hãm hại tôi là ai? "

- " Chả có ai cả, cô nói gì tôi không hiểu. "

- " Trương Hồi, tôi biết anh đang thiếu tiền. Nếu anh thành thật một tí thì số tiền này sẽ là của anh. " Ninh Hạ Vũ từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu đặt lên bàn đẩy lại gần cho hắn ta.

Trương Hồi thấy tiền liền sáng mắt, hắn đắng đo một hồi thì lại lắc đầu liên tục từ chối .

- " Không...không...tôi..tôi không cần tiền của cô " Tuy là rất tiếc tiền nhưng hắn cũng không thể nhận nó được.

- " Trương Hồi, tôi cũng không có thù oán gì với anh. Hôm nay tôi đến gặp anh là để thương lượng chứ không phải nhờ vả, anh đối với tôi chỉ là một con kiến nhỏ dễ dàng bóp nát mà thôi. Nhưng tôi lại đích thân đến để bàn bạc thương lượng với anh thì mong anh hãy thông minh lên một chút, tôi có thể đi kiện anh bởi anh đã hợp tác với kẻ khác hãm hại tôi. Nếu anh không chịu nói ra thì hãy đợi vào tù rồi khai báo nhé! "

Nói xong Ninh Hạ Vũ đứng lên bước vài bước , cuối cùng Trương Hồi cũng lên tiếng.

- " Là Mộng Điệp và Mục Kiến Thụy, tôi chơi cờ bạc thua thiếu tiền. Bọn côn đồ muốn chặt tay của tôi, lúc đấy Mộng Điệp đã bỏ ra số tiền lớn để trả nợ giúp với điều kiện là phối hộ với cô ta để hãm hại tôi. Số tiền đó rất lớn tôi không thể trả ngay nên đã đồng ý. "

- " Vậy còn hình ảnh và thông tin? Tôi biết anh và Mộng Điệp sẽ không thực lực để tạo nên chúng....là Mục Kiến Thụy? "

- " Đúng vậy.....Mục Kiến Thụy hắn ta đã lừa tôi, hắn khiến tôi thua rất nhiều tiền rồi lại cho mượn rồi lại thiếu nợ. Vậy nên bây giờ nợ cộng nợ số tiền lên đến rất lớn. " Trương Hồi đáp

- " Cờ bạc là một con quỷ hút máu, anh đâm đầu vào chính là anh sai. Không muốn chơi thì không ai ép mình chơi được cả, có làm có chịu. Số tiền anh nợ tôi sẽ trả cho anh, chỉ cần hai ngày sau đến buổi họp báo nói những điều tôi chỉ thì anh sẽ nhận thêm được một khoản lớn nữa để mưu sinh làm lại từ đầu. "

- " Được....tôi sẽ làm như cô nói. " Trương Hồi gật đầu đồng ý, đôi mắt vẫn cứ láo liên chẳng hiểu hắn nghĩ gì. Ninh Hạ Vũ lấy trong túi ra thêm một tấm chi phiếu nữa rồi rời đi.

___________

Văn Phòng .

- " Mục Tổng, toàn bộ câu chuyện là như thế " một người mặc trang phục màu đen trùm mũ mang khẩu trang che toàn bộ gương mặt mà nói.

- " Được, tốt lắm tôi sẽ xem sét bỏ qua cho cậu. "

_____________

- " Về rồi à? " Lục Tử Ngạn đứng trước của nhà cũng Nhị Cẩu chờ Ninh Hạ Vũ về.

- " Sao anh ở đây? " Cô nhìn mà hỏi.

- " Đón em về nhà " Lục Tử Ngạn đáp một cách tự nhiên thoải mái.

Nghe vậy mặc dù trong lòng cô thấy ấm áp vui vẻ hồi hợp nhưng cũng chẳng nói gì, lại gần Nhị Cẩu rồi ngồi xỏm xuống ôm lấy nó.

- " Mềm thật, thích thật " Ninh Hạ Vũ thoải mái ôm lấy Nhị Cẩu rồi hướng thụ sự vui sướng khi chạm vào bộ lông dày của chú chó này.

Hôm nay thật sự rất mệt, mặc dù nói cô không để ý lời nói của dư luận nhưng cũng không hoàn toàn. Cô rõ ràng có để ý nhưng chỉ là lãng tránh không nhắc đến mà thôi, cô sợ sẽ làm những người tin tưởng mình sẽ thất vọng. Bắt buộc phải mạnh mẽ hơn không được yếu đuối gục ngã không được để cho người ta thấy cảm xúc thật của mình.

- " Vất vả cho em rồi " Lục Tử Ngạn đột nhiên đặt tay lên đầu của Hạ Vũ nhẹ nhàng xoa, chỉ dùng một câu nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK