• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mây phủ nắng, nước phủ sương.

*****

- "Tôi thắng rồi! "

Tô Cẩm Ninh vừa đặt quân cờ của mình xuống mỉm cười nói. Người đối diện có lẽ đã lường trước được kết quả nên cũng không bất ngờ gì:

- "Kỳ nghệ của bần tăng đúng là không bằng Tô tiểu thư."

- "Là Phương Trượng nhường rồi. "

- "Tô tiểu thư bỏ con cá nhỏ bắt con cá lớn, tuy mất nhiều hơn được nhưng kết quả cuối cùng vẫn là thắng."

Tô Cẩm Ninh nghe vậy thì như rơi vào trầm tư, mông lung đáp:

- "Đôi khi muốn đạt được cái gì đó ta cần phải từ bỏ cái gì đó. "

Lão Phương Trượng nghe vậy gật gù đáp:

- "Luật nhân quả, được-mất, nhân sinh như ván cờ, muốn chiến thắng đúng là cần phải dụng tâm. "

Sau lời của Phương trượng thì hai người đều im lặng nhìn bàn cờ trước mặt, trên bàn cờ quân trắng còn nhiều hơn gần gấp đôi quân đen.

*****

Quay lại trường đua.

Tô Trì Bắc là người đầu tiên phi ngựa qua vạch đích, ngay sau là Tư Đồ Cẩn Hi chỉ chậm hơn đúng một chút. Rồi những người khác cũng lần lượt về tới, ngay trong lúc những tiếng hò reo đang vang lên, Liêu Trác Minh đang sắp về đến đích thì có một viên đá bay đến nhắm thẳng mông con ngựa của nàng ta đang cưỡi khiến con ngựa bị thương đau đớn mà cất vó lên hí một tiếng thật to. Cũng may thân thủ của Liêu Trác Minh tương đối tốt, lại phản ứng cực nhanh phi thân bay ra khỏi yên ngựa đáp xuống đất mà không một chút thương tổn nào. Còn con ngựa thì như bị phát điên chạy như thiêu thân về phía trước, Tô Trì Bắc, Lục Gia Hành, Thiết Tự Lân dùng dây thừng mà các thị vệ mang ra mới chế ngự được nó. Ngay lúc đó, Tư Đồ Cẩn Hiên rút kiếm của thị vệ gần đó một nhát chém đứt họng con ngựa khiến nó ngã vật ra rồi buông một câu:

- "Súc sinh. "

Tất cả mọi người tại trường đua đều bàng hoàng trước những cảnh vừa diễn ra, các phu nhân và tiểu thư khuê các chưa từng phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng máu me như vậy nên đều sợ hãi hét lên. Sau đó bầu không khí như bị gián đoạn, không gian yên tĩnh đến một cách lạ thường. Hình ảnh con ngựa phát điên suýt chút nữa hất văng Liêu Trác Minh ra và cảnh tượng Quang Vương Tư Đồ Cẩn Hiên cầm kiếm chém chết con ngựa đã khiến cho các nữ quyến ở đó ai ai cũng sợ hãi đến mất hồn mất vía.

Trong lúc tưởng như ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy thì bỗng một tiếng cười trầm thấp phát ra phá tan bầu không khi đó.

Không ai khác chính là người đứng đầu đất nước Đại Hưng này - An Cảnh Đế:

- "Liêu đại tiểu thư quả không hổ danh là ái nữ của Liêu đại tướng quân, rất can đảm, rất dũng mãnh."

- "Bệ hạ quá khen rồi ạ!"

Liêu Trác Minh đang đứng ở trong sân đua nghe thấy vậy liền hướng về phía An Cảnh Đế hành lễ nói.

- "Chẳng phải đã tìm ra người chiến thắng rồi sao, tiếp tục đi chứ. "

- "Dạ vâng thưa Bệ Hạ!"

Thấy Bệ Hạ không suy xét ngay mà xem như không có chuyện gì xảy ra, Dương tổng quản đang đứng ở bên cạnh cũng nhanh ý khom người lĩnh ý chỉ, sau đó tiến về phía trước dõng dạc tuyên bố:

- " Đại Hưng năm thứ 13: Cuộc thi đua ngựa năm nay, sau khi trải qua một hồi gay cấn và hồi hộp cùng với sự uy mãnh và nhiệt huyết của các nhân sĩ tham gia, cuối cùng đã tìm ra người chiến thắng. Xin chúc mừng Tả thị lang Tô Trì Bắc đã giành được chiến thắng trong cuộc thi đua ngựa năm nay. Xin mời Tô Tả thị lang hãy tiến lên phía trước để Bệ Hạ ban thưởng."

Tô Trì Bắc tiến về phía khán đài khụy một gối xuống chắp tay nói:

- "Tô Trì Bắc có mặt. "

- "Rất tốt! "

An Cảnh Đế nhìn Tô Trì Bắc ở phía trước mà gật gù cười. Dương tổng quan liền đem thánh chỉ trong tay tuyên ra:

- "Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Tả thị lang Tô Trì Bắc đã dũng mãnh giành được chiến thắng trong cuộc thi đua ngựa năm nay, ban thưởng một trăm thước lụa Giang Nam, một đôi ngọc bội Bắc Yến, một con ngựa chiến Hắc Long Mã và một trăm lượng vàng. Khâm thử! "

- "Thần tạ ơn Bệ Hạ. "

An Cảnh Đế trước khi rời đi có liếc Vương Quý Phi một cái. Vương Quý Phi ngoài mặt vẫn mỉm cười đứng dậy hành lễ sau đó quay lại nhìn Phí ma ma đang đỡ tay mình:

- "Dám dở trò sau lưng bổn cung."

- "Nô tỳ đã cho người đi điều tra rồi ạ. "

Ở bên dưới, ba người nhà họ Tô tiến đến chúc mừng Tô Trì Bắc đang đứng bên cạnh Tư Đồ Cẩn Khiêm và Tư Đồ Cẩn Hi. Sau khi hành lễ với hai vị Hoàng Tử, Tô Cẩm Nguyệt nhanh nhảu lên tiếng đầu tiên:

- "Chúc mừng đại ca đã giành chiến thắng ạ. "

Tô Trì Bắc mỉm cười gật đầu rồi quay qua hành lễ với Tô Đại phu nhân:

- "Mẫu thân."

- "Được rồi, không sao là tốt rồi. "

"Chúng ta về thôi"

Sau khi nhìn thấy nhi tử của mình bình an vô sự, Tô Đại phu nhân yên tâm liền cùng hai nhi nữ hành lễ chào hai vị Hoàng Tử rồi ra về.

Tư Đồ Cẩn Khiêm và Tư Đồ Cẩn Hi tiếp tục công cuộc chúc mừng Tô Trì Bắc. Ngay lúc đó thị vệ thân cận của Tư Đồ Cẩn Khiêm đến nói thầm vào tai hắn vài câu.

- "Ta có việc phải đi trước. "

Tư Đồ Cẩn Khiêm sau khi nghe cận vệ báo cáo xong thì liền rời đi. Tư Đồ Cẩn Hi cũng biết là có việc gì nên cũng rời đi theo.

*****

Tại một đình nhỏ sau trường đua ngựa. Tư Đồ Cẩn Khiêm và Tư Đồ Cẩn Hi đến trước, sau đó Vương Quý Phi cùng Cửu Công Chúa cũng lần lượt bước vào. Khi nhìn thấy hai người đang quỳ ở dưới, Tư Đồ Mặc Nghiên tâm liền hoảng hốt nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản như không có gì bước vào đình. Sau khi nghe người bên dưới báo cáo tường tận mọi chuyện, Vương Quý Phi mặt không cảm xúc nhìn hai người đang quỳ bên dưới. Một người là một tên nô tài ở đâu không ai biết, bên cạnh y có để 1 chiếc nỏ trạc nhỏ, còn một người là cung nữ trong cung tên Trúc Lạc. Lúc này Trúc Lạc vừa run sợ vừa nước mắt ngắn nước mắt dài dập đầu cầu xin.

- "Xin nương nương tha mạng, xin nương nương tha mạng, xin nương nương tha mạng,..."

Ngược lại sự ồn ào của cô cung nữ này thì tên nô tài quỳ bên cạnh im lặng hơn nhiều. Thanh Tâm - đại cung nữ của Vương Quý Phi sau khi được Phí mama ra hiệu liền nghiêm mặt quát:

- "Câm miệng! Hai người các ngươi đã biết mình phạm phải tội gì chưa?"

- "Xin nương nương tha mạng! Chúng nô tỳ chỉ là phụng mệnh hành sự thôi ạ."

Trúc Lạc nước mắt lưng tròng vừa dập đầu vừa nói. Vương Quý Phi ngồi trên ghế lười biếng uống tách trà, uống xong mới nhìn bọn họ mà lên tiếng:

- "Nói đi, là ai sai khiến các ngươi?"

- "Nô tỳ, nô tỳ, là là do Dung Tần sai bọn nô tỳ làm ạ."

Trúc lạc lắp bắp trả lời. Vương Quý Phi nghe thấy câu trả lời thì nhướn mày một cái cười như có như không híp mắt nguy hiểm nhìn Trúc Lạc:

- "Dung Tần sao? Ngươi nói xem Dung Tần sai các ngươi làm vậy để làm gì? Hử?"

Câu cuối kéo dài khiến Trúc Lạc vốn đã sợ hãi đến mềm nhũn cả người ra rồi chỉ lắp bắp mơ hồ đáp:

- "Nô tỳ không...không... không biết ạ."

Vương Quý Phi nghe vậy thì hừ một tiếng. Dung Tần là người của Hoàng Hậu, nếu thật là do Dung Tần làm thì đó chính là ý của Hoàng Hậu, nàng ta đang giả bệnh ở trong cung kia tất nhiên là sẽ không ngồi yên rồi. Nếu là Hoàng Hậu thì cũng có thể thế nhưng nếu thật sự là nàng ta làm thì lại rõ ràng quá không giống với Hoàng Hậu mà nàng đã quen biết nhiều năm.

Thấy mẫu phi mình vẫn im lặng không ra thủ dụ gì khiến cho Tư Đồ Mặc Nghiên lòng nóng như lửa đốt:

- "Thật to gan, giữa thanh thiên bạch nhật dưới đất thiên tử mà dám ngông cuồng to gan lớn mật hành thích thiên tử, vương tôn quý tộc. Đây là tội lớn không thể tha phải chu di cửu tộc. Người đâu bắt hai tên này lại lôi ra chém đầu..."

- "A Cửu."

Không để cho Tư Đồ Mặc Nghiên nói hết, Tư Đồ Cẩn Khiêm im lặng nãy giờ liền lên tiếng ngắt lời:

- "Đây là sự việc nghiêm trọng, điều tra còn chưa rõ ràng lại còn liên quan đến cả phi tử ở trong cung nữa không nên hồ đồ phán quyết ngay được như thế. Hôm nay tại trường đua còn có rất nhiều người có mặt như vậy nếu không điều tra kĩ càng đưa ra một kết quả hợp lý thì làm sao mà làm dịu lòng các gia tộc đại thần đây."

- "Nhưng..." Tư Đồ Mặc Nghiên nghe vậy đang định phản đối thì Vương Quý Phi liền ngắt lời:

- "A Cửu."

Tư Đồ Cẩn Nghiên thấy vậy bèn hập hực im lặng. Vương Quý Phi quay qua nhìn Tư Đồ Cẩn Khiêm ra lệnh:

- "Việc này ta giao cho con điều tra, chớ làm Phụ Hoàng con và ta thất vọng."

- "Nhi thần xin lĩnh chỉ."

Sau khi 2 mẹ con Vương Quý Phi đi, Tư Đồ Cẩn Khiêm liền cho người bắt 2 người kia về Đại Lý Tự để điều tra.

Còn Tư Đồ Cẩn Hi thì đến phủ Tần Vương tìm Tứ ca của mình.

*****

Lúc này ở phủ Tần Vương, Tư Đồ Cẩn Chi đang ngồi trong đình nhỏ thảnh thơi câu cá, còn Tư Đồ Cẩn Hi thì đứng bên cạnh thao thao bất tuyệt kể hết mọi việc đã diễn ra ở buổi đua ngựa hôm nay. Nói xong cậu liền thở phì phò ngồi xuống rót mấy chén trà uống cho đỡ khô họng. Thấy người kia vẫn không hề có động tĩnh gì, cậu liền dò hỏi:

- "Huynh thấy chuyện này thế nào?"

Lúc này người nọ mới nhấc cần câu lên, không có con cá nào mắc câu và mồi câu cũng không còn, thấy vậy liền thở dài một tiếng thu cần câu lại và nói:

- "Ngồi cả buổi một con cũng không được."

Nói xong mới quay qua liếc người đệ đệ quý mến của mình một cái.

- "Biết hôm nay ở đấy nhộn nhịp như thế thì ta cũng đi cho rồi, tự nhiên tốn thời gian ở nhà chẳng câu được cái chết tiệt gì."

Nghe thấy câu này, Tư Đồ Cẩn Hi thật sự rất muốn đẩy cái người đang ngồi trước mặt mình xuống hồ cho bơi cùng với cá luôn. Ai bảo hôm nay cậu đến tận phủ rủ không thèm đi, Tư Đồ Cẩn Hi tỏ vẻ hờn dỗi:

- "Huynh vẫn chưa trả lời câu hỏi của đệ."

Tư Đồ Cẩn Chi cười khẽ một tiếng đáp:

- "Chẳng phải Nhị ca đang điều tra sao? Đệ hỏi ta, ta biết làm sao được?"

*****

Cũng ở tại Đại Lý Tự, sau khi tiến hành dụng hình tra khảo thì 2 kẻ kia cuối cùng cũng đã khai ra người đứng sau. Quan hình bộ sau khi biết kết quả liền đến phòng chờ báo cáo cho Tư Đồ Cẩn Khiêm biết, nghe thấy cái tên mà Quan hình bộ báo cáo nhỏ vào tai mình, Tư Đồ Cẩn Khiêm cũng phải híp mắt bất ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK