Bên trong một hang động sâu trên đỉnh núi, Hoàn Thịnh Thư nhìn Định Thân vương Hòa Yến Kỳ bị trói đến toàn thân không thể nhúc nhích, khuôn mặt không cảm xúc tiếp thêm củi vào đốm lửa mình vừa nhóm lên.
"Hoàn Thịnh Thư, chẳng bằng ngươi giết ta ngay lúc này, nếu phiến quân của A Tuân đến, ngươi nhất định sẽ chết."
Khuôn mặt Hòa Yến Kỳ tràn ngập tức giận, hắn đã bị tên Hoàng đế sắp mất nước này bắt cóc đã ba ngày, nhưng ngoài dự đoán là tên đó lại không giết hắn, cũng không lợi dụng hắn để dẫn dụ Dương Cung Kỳ Tuân, mà lại chỉ giấu hắn ở một nơi hoang vu thế này. Hắn thật sự không đoán được tên điên đó đang nghĩ gì, nhưng cũng biết chắc chắn là không phải chuyện gì tốt.
"Ngươi không chết được." - Hoàn Thịnh Thư cảm nhận được tiếng ngựa đang đến, liếc mắt nhìn vầng trăng sáng bên ngoài, "Hắn đến rồi."
Hoàn Thịnh Thư vác tên Định Thân vương toàn thân bị trói thành một khúc gỗ này ra ngoài, bước đến rìa của rãnh núi, nhìn bóng đêm sâu thẳm bên dưới, trên môi nở một nụ cười nhạt: "Dương Cung Kỳ Tuân, một là ngươi cho tất cả viện binh lui về ba trăm dặm, hai là nhặt xác tên này ở dưới chân núi."
Một tay hắn giữ Hòa Yến Kỳ, nếu Hoàn Thịnh Thư buông tay ra, Hòa Yến Kỳ sẽ rơi xuống ngay lập tức.
"Ngươi chọn đi."
Trong ánh mắt hoang mang của Hòa Yến Kỳ, Dương Cung Kỳ Tuân một mình một ngựa từ từ tiến đến, tất cả viện binh của hắn cũng đã nhận được mệnh lệnh lui lại.
"A Tuân, mặc kệ ta, ngươi nhất định phải giết chết tên cẩu Hoàng Đế này!" Hòa Yến Kỳ tuy sợ đến mức không thể dãy dụa, nhưng vẫn to mồm.
Tay của Dương Cung Kỳ Tuân siết chặt, sau đó chầm chậm buông kiếm xuống, lạnh giọng, "Viện binh sau nửa khắc sẽ hoàn toàn rút khỏi nơi này, thả người."
Hòa Yến Kỳ không ngốc, cho dù Dương Cung Kỳ Tuân không có viện binh, một mình hắn cũng dư sức đối phó tên Hoàn Thịnh Thư này, nhưng bản thân đang nằm trong tay tên điên đó, hắn sợ mình sẽ gây trở ngại cho Dương Cung Kỳ Tuân, hắn ngước mắt nhìn sang, Hoàn Thịnh Thư hoàn toàn không chú ý đến hắn mà đang chăm chú nhìn cây kiếm đã bị vứt qua một bên của Dương Cung Kỳ Tuân.
Sau đúng nửa khắc giằng co, viện binh đã hoàn toàn rút đi, Hoàn Thịnh Thư tạm thời kéo Hòa Yến Kỳ trở lại, để hắn đứng chênh vênh bên cạnh rìa vực thẳm, không nói một lời đã bắt đầu động thủ.
Tuy Dương Cung Kỳ Tuân không có kiếm, nhưng hắn là một đại tướng mấy năm qua đã tắm máu kẻ địch mà lớn lên, so với một Hoàn Thịnh Thư quanh năm ngồi trong Hoàng Cung chỉ tay năm ngón ra lệnh cho tướng sĩ, quả thật là thắng thua thể hiện rõ. Nhưng Hoàn Thịnh Thư không quan tâm đến Dương Cung Kỳ Tuân tung sát chiêu nào hướng về phía mình, hoàn toàn không có ý định đỡ, mà chỉ chăm chăm dùng kiếm muốn chém chết Dương Cung Kỳ Tuân.
Sau một hồi giằng co, lúc này Dương Cung Kỳ Tuân xoay người bẻ cổ tay của Hoàn Thịnh Thư, sau đó lui lại nhặt kiếm, Hoàn Thịnh Thư cũng lui lại vị trí gần Hòa Yến Kỳ, tay dùng lực nhẹ một cái, Hòa Yến Kỳ chuẩn bị rơi xuống.
Dung Cung Kỳ Tuân ngay lập tức nhào tới muốn kéo người lên, Hoàn Thịnh Thư liền một kiếm kề cổ y.
Tình hình lúc này, tay của Dương Cung Kỳ Tuân đã nắm được cổ áo của Hòa Yến Kỳ, nhưng trên cổ hắn là kiếm của Hoàn Thịnh Thư, nếu như hắn buông Hòa Yến Kỳ thì có thể trực tiếp đánh văng kiếm ra, nhưng người còn lại sẽ chết.
Ánh mắt Hoàn Thịnh Thư hờ hững, y đang chờ xem người trước mặt sẽ lựa chọn thế nào.
Hòa Yến Kỳ bất quá chỉ là một trong số những vị Vương ủng hộ Dương Cung Kỳ Tuân, người này có chết cũng không quá ảnh hưởng đến thế lực của hắn, Hoàn Thịnh Thư biết, mục đích chính của hắn là tới đây giết mình.
Không phải ngươi là chính nhân quân tử sao, nhưng ngươi cũng có dã tâm muốn thống nhất Đại La, ngươi sẽ làm gì đây?
Lúc này Dương Cung Kỳ Tuân đã ra quyết định, hắn vẫn kéo người lên.
Hoàn Thịnh Thư cụp mắt.
Ngu xuẩn.
Dương Cung Kỳ Tuân lúc này trong phút chốc không né được nữa, nhưng hắn không phải là người sẽ nằm chờ chết, một kiếm chém đến, chính là đồng vu quy tận với Hoàn Thịnh Thư.
Hòa Yến Kỳ lúc này đã chết lặng, ngay giây phút hắn nghĩ hai người kia sẽ đồng loạt đâm kiếm vào nhau, thì tên điên kia lại thu tay, kiếm của Dương Cung Kỳ Tuân xuyên qua người hắn, Hoàn Thịnh Thư rơi xuống vách núi.
Kết thúc rồi.
Hoàn Thịnh Thư khẽ mỉm cười, ngay từ lúc đầu là hắn sai. Đây là những gì hắn xứng đáng nhận được.
Hoàn Thịnh Thư mở mắt.
Trước mặt là một khung cảnh sương mù trắng xóa, đứng dậy đi một vòng, hoàn toàn không cảm nhận được gì. Nhưng xúc cảm nhẹ bẫng cùng nội lực toàn thân đã hoàn toàn biến mất, y biết là mình đã chết rồi.
Không biết bản thân đã đi bao lâu, bao xa, cho đến khi cảm nhận được sự vật phía trước, đó là một hồ nước nhỏ, xung quanh hoàn toàn là sương mù, nước trong hồ trong vắt, nhưng lại không thấy được ảnh phản chiếu của bản thân.
Cũng đúng, một linh hồn thì làm sao nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình.
Lúc này dưới hồ lại hiện lên hình ảnh, nghe nói sau khi người ta chết không lâu, sẽ nhìn lại tất cả những gì đã diễn ra trong đời, trước mặt Hoàn Thịnh Thư lúc này là khung cảnh khi bản thân sáu tuổi. Đó là lần đầu tiên y gặp Dương Cung Kỳ Tuân.
Đích tử của Thứ sử Dương Nam châu đứng đầu Bắc Phong, là một con tin của triều đình.
Còn Hoàn Thịnh Thư là Tứ hoàng tử của Đại La, mẫu phi xuất thân tầm thường, không có chỗ dựa trong cuộc chiến tranh giành quyền lực giữa các Hoàng Tử.
Lúc đó tuổi trẻ ngông cuồng, không hiểu rõ hoàn cảnh của mình, thấy Dương Cùng Kỳ Tuân bị bắt nạt thì hăng hái ra mặt muốn làm thiếu niên nghĩa hiệp. Kết quả cả hai bị sủng vật của Nhị hoàng tử Hoàng Diên Trạch rượt chạy đến tận Lãnh Cung, đến tối khuya các cung nhân mới tìm ra, kết quả là sau lần đó, Hoàn Thịnh Thư sinh ra chứng sợ hãi bóng tối.
Rồi y nhìn thấy phụ hoàng, người đứng từ xa nhìn mẫu tử chúng ta, lúc đó bản thân còn quá nhỏ, không hiểu được những tình cảm chất chứa trong ánh mắt sâu thẳm đó. Nhưng người chỉ nhìn như vậy, không tiến đến gần chúng ta thêm một bước nào nữa.
Năm sáu tuổi, lần đầu đến Bảo Hòa Giám - nơi dạy học cho các Hoàng Tử và con cháu của Vương tôn Quý tộc trong triều. Lúc này Dương Cung Kỳ Tuân đã nhập học được hai năm, hắn vẫn bị những người khác xem thường, nhưng lúc này, tiểu hoàng tử không có can đảm đứng lên giúp đỡ kẻ yếu như ngày xưa nữa, y không muốn lại gây rắc rối cho mẫu phi.
Từng sự việc đã diễn ra ở kiếp trước lại hiện lên, cuộc đời Hoàn Thịnh Thư này chỉ khóc hai lần, lần thứ nhất là trước thi thể của mẫu phi, lần thứ hai là khi ra lệnh thiêu chết toàn bộ Dương Cung gia, khi đó y đã biết bản thân không thể quay đầu lại nữa.
Hoàn Thịnh Thư vẫn nhớ rõ cơn đau thấu tận tim gan vào khoảnh khắc muốn thu tay lại, nhưng đến khi giật mình hoàn hồn, thì y đã ra lệnh thiêu chết toàn bộ gia đình hắn rồi.
Cho dù dùng cái chết để tạ tội, cũng chẳng đủ để trả lại những gì Dương Cung Kỳ Tuân phải trải qua.
Hoàn Thịnh Thư lại nằm nhoài trên đất, y đang chờ, không phải sau khi chết sẽ có Hắc Bạch Vô Thường dẫn linh hồn về Địa Phủ sao, chỉ cần ngồi chờ bọn chúng đến là được.
Nhưng không có.
Bỗng nhiên trên trời xuất hiện vài vệt sáng, nhìn kỹ lại thì đó là những oan hồn giống như mình, vậy có phải y nên đi theo họ không?
Họ đang hướng về một ngọn núi lớn, khi Hoàn Thịnh Thư đến gần, thì trên đỉnh núi hiện ra một hồ nước, tất cả những oan hồn kia đều hướng về nơi đó, y không biết bên trong hồ nước đó chứa gì, trực giác cho biết cần tìm hiểu kỹ, nên y đã bắt cóc một oan hồn đang bay gần chỗ mình, đó là một cậu bé chừng mười tuổi, nhìn trang phục có vẻ là con của nhà giàu có.
Hoàn Thịnh Thư liếc mắt về phía hồ nước nhỏ giọng hỏi: "Này, tại sao mọi người đều bay qua chỗ hồ nước đó vậy?"
Cậu bé vẫn còn lơ mơ chưa hiểu gì, y đành hằng giọng hỏi lại lần nữa, lúc này cậu mới nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu: "Không phải là đi đầu thai sao."
"Làm sao ngươi biết?"
"Các vị ca ca kia nói thế mà." - Cậu bé chỉ tay về phía những lính gác ở quanh khu vực đỉnh núi.
Hoàn Thịnh Thư trầm ngâm, liền thả cậu bé đi, nhìn thì có vẻ không có gì đáng nghi, nhưng thực sự nếu tất cả mọi người sau khi chết đều được đi đầu thai mà không trải qua bất kỳ một phán xét nào, thì mấy kẻ khi còn sống làm đủ chuyện ác, như y, không phải là quá hời rồi sao?
Bản thân không còn nội lực, sẽ không đánh thắng mấy tên lính gác kia, nhưng nghe lén thì vẫn có thể, bọn chúng có lẽ không ngờ vẫn còn một oan hồn không chịu làm theo số đông như Hoàn Thịnh Thư, nên không cảnh giác lắm.
Nhưng những vị lính gác này có phải quá nghiêm túc rồi không? Cả buổi không hề hé miệng nửa câu, như vậy phải chờ đến khi nào, tuy Hoàn Thịnh Thư không ngại chờ đợi, nhưng lại phát hiện bản thân đang yếu dần đi, nếu không mau chóng đi theo các oan hồn kia đi đầu thai, có phải y sẽ tan biến ở nơi này?
Đến khi cảm giác bản thân sắp không chờ nổi nữa, thì kết giới bên trong hồ nước dần dần đóng lại, nhưng bọn lính gác lại phát hoảng.
"Sao lại thiếu mất hai linh hồn?"
"Nhất định là lạc đường rồi. Mau chia ra đi tìm."
Sau khi bọn chúng tản nhau ra, Trước đỉnh núi không còn lính canh nữa, Hoàn Thịnh Thư liền bay đến chỗ hồ nước, xung quanh ngoại trừ cây cối khô cằng ra thì không còn gì nữa, lúc nãy y chú ý thấy những kẻ khác trước khi nhảy vào hồ nước đều sẽ uống một ngụm nước trong hồ.
Tay chạm khẽ lên mặt hồ, y trầm ngâm, canh Mạnh Bà trong truyền thuyết đây sao?
Vậy nơi đây thực sự là nơi đầu thai?
Đương lúc muốn bỏ mặc tất thảy để làm theo những oan hồn khác thì lại nghe tiếng khóc nức nở. Ở nơi phát ra tiếng khóc, một thiếu nữ tay cầm bộ y phục của nam nhân, y phục đó nhướm máu một mảng trên phần ngực, nếu không tính Hoàn Thịnh Thư, đây là oan hồn cuối cùng ở chỗ này chưa đi đầu thai.
Y trong tâm vẫn muốn biết, đây rốt cục là nơi nào, nhìn oan hồn của thiếu nữ đó không hề có vẻ mê mang chưa tỉnh như những kẻ khác, có lẽ nàng biết câu trả lời thì sao?
Từ từ tiến lại gần: "Tại sao cô vẫn chưa đi đầu thai?"
Tay thiếu nữ run rẩy ôm chặt bộ y phục trong lòng, nhìn Hoàn Thịnh Thư với vẻ mặt cảnh giác: "Ngươi... Ngươi cũng thức tỉnh sao?"
A, thức tỉnh. Dường như y vừa phát hiện được một thông tin quan trọng.
Nam tử dừng lại ở một khoảng cách vừa phải, bày ra vẻ mặt vô hại nhất có thể, giọng vẫn đều đều: "Đúng vậy, ta không biết những oán linh khác đang làm gì", nói rồi chỉ về phía hồ nước, "họ đều đi đầu thai phải không?"
Thiếu nữ cười lạnh một tiếng: "Đầu thai? Ta đã trải qua cuộc đời mình, cho đến lúc ta thức tỉnh, đã năm lần rồi! Trước lúc đó cũng không biết bọn chúng đã bắt ta nếm trải cuộc sống đau khổ đó bao nhiêu lần. Nhưng ngươi cứ bước qua đó đi, cuộc sống trước kia của ngươi, sẽ lặp lại y như cũ."
Thoáng chấn động trong chốc lát, y im lặng từ từ tiêu hóa thông tin này, tạm thời không biết mình có nên tin không, nếu chuyện này là thật, sau khi nhảy qua mặt hồ, bản thân sẽ trở lại làm Tứ Hoàng Tử một lần nữa?
Dù là ai cũng không muốn sống lại một cuộc đời như thế, Hoàn Thịnh Thư lại nhìn thiếu nữ, giọng tỏ vẻ quan tâm: "Nếu không đi tiếp, cô sẽ biến mất ở nơi này, người..." y không chắc mối quan hệ giữa thiếu nữ và nam tử đã mất kia là gì, giọng có chút lúng túng, "người mà cô tâm niệm có lẽ cũng không muốn như thế."
Nhưng thiếu nữ lại lâm vào mê mang, nàng nhìn tàn hồn của mình đang dần dần biến mất, giọng lại nghẹn ngào: "Như vậy có gì không tốt? Nếu ta không sinh ra, thì huynh ấy đã có cuộc sống tốt đẹp biết bao."
Nam tử đang đứng thở dài, thầm nghĩ nếu được sinh ra một lần nữa, nhất định y sẽ dẫn mẫu phi rời xa Hoàng Cung nơi minh tranh ám đấu triền miên đó, đến đất phong xa xôi làm một vị Vương an nhàn, nguyện cả đời không quay lại kinh thành.
Thiếu nữ lúc này thấy người kia vẫn đứng đó, có hơi hoang mang hỏi: "Ngươi không đi sao?"
Hoàn Thịnh Thư mỉm cười: "Có lẽ cô nói đúng, biến mất như vậy có gì không tốt. Nếu ta biến mất..." - Nói tới đây y chợt im bặt.
Nếu Tứ hoàng tử biến mất, mẫu phi liệu có bị cuốn vào trận cung biến năm đó không? Phụ hoàng sẽ buông tha cho mẫu phi của y chứ?
Một kẻ ác như y, đâu cần phải có mặt trên đời.
Thiếu nữ bình tĩnh nhìn đối phương, giọng khẳng định: "Ngươi không muốn biến mất."
Y mỉm cười, "Nhưng ta nên làm thế." Lúc này y không nói nổi nữa, chậm rãi cảm nhận từng phần linh hồn của mình tiêu tán, mới có cảm giác chết một cách chân thực.
Nhưng nước mắt lại rơi. Không ngờ bản thân lại rơi nước mắt trước một người xa lạ, nhưng cũng đâu quan trọng gì nữa.
"Này, nếu ngươi sống lại một lần nữa, hãy tìm phu quân của ta, nói chàng ấy hãy trở thành tướng quân dũng mãnh nhất nhé."
Thiếu nữ cười, lần này là nụ cười thật sự, Hoàn Thịnh Thư còn đang trầm ngâm không hiểu ý nàng, thì chợt một luồng sức mạnh đẩy ngã y về phía hồ.
"Khoan..." kinh ngạc nhìn thiếu nữ đang dần biến mất, bên tai vang vảng một câu nói cuối cùng.
"Tên chàng là Trường Mộ."
Danh Sách Chương: