Tên ta là Tiêu Cảnh Nghi.
Ta vốn là đích trưởng tử của phủ trấn quốc đại tướng quân, phụ thân ta một thời oanh liệt trên chiến trường, còn trẻ đã làm nên nghiệp lớn. Mà ta sinh ra thiếu tháng lại ốm yếu, không thể nối nghiệp phụ thân, bởi thế mà người có vẻ sủng ái thứ đệ của ta hơn. Nhưng không sao, dẫu sao mẫu thân ta vẫn là chủ mẫu, ăn mặc ta không thiếu, phụ thân cũng không hẳn là ghét bỏ ta. Thỉnh thoảng, người vẫn cùng ta đọc sách, dạy ta múa những đường kiếm đơn giản.
Ta biết phụ thân không thích Thái tử đương triều – người vừa mới được phong vị Thái tử sau khi Thái tử trước đó bị ngã ngựa dẫn đến tàn phế, bị phế ngôi và trở thành Phiên vương gia. Phụ thân từng cùng Phiên vương điện hạ chinh chiến sa trường, xem nhau như huynh đệ ruột thịt, phụ thân cũng chỉ một lòng phò tá Phiên vương. Ta từng có vinh hạnh được gặp người một lần, lần đó Phiên vương tới phủ chơi, còn dẫn theo nữ nhi của người. Ta nghe nói nữ nhi của Phiên vương, sau này sẽ là quận chúa, nhỏ hơn ta hai tuổi, là một tiểu cô nương vô cùng xinh xắn. Nhưng nàng lại có tính tình mạnh mẽ chẳng khác nào nam tử, hoàn toàn trái ngược với ta. Vì thế, ta muốn gặp nàng một lần. nhưng ngay ngày hôm đó ta lại bị ngã xuống hồ nước, mê man mấy ngày mới tỉnh.
Người cứu ta là Thẩm cô nương, đích tiểu thư của Thẩm thượng thư, một bằng hữu khác của phụ thân. Lúc ta tỉnh lại đã nghe nha hoàn nói là Thẩm cô nương phát hiện ta nên mới cứu kịp. Vì thế, ta luôn tâm niệm phải bảo vệ nàng ấy.
Nhưng không lâu sau, năm ta chín tuổi, Phiên vương và cả Phiên vương phi qua đời trên đường do bị thổ phỉ tấn công. Phụ thân thất thểu quay về từ phủ Phiên vương, nói với mẫu thân rằng không thể xin đón quận chúa về nhà nuôi nấng được, quận chúa sẽ được nuôi dưỡng trong cung. Lại không lâu sau đó… nhà ta bị tru di tam tộc…
Quan lại kéo vào nhà lục soát, bắt giam toàn bộ người trên dưới phủ đi chém. Lúc ấy mẫu thân bảo ta chui qua một lỗ chó bên tường với một ít ngân lượng, bảo ta hãy trốn đi thật xa. Ta nghe lời, trốn ở một ngõ ngách nhìn người thân của mình bị bắt, sau đó là xử trảm.
Phụ thân chắc chắn không làm ra loại chuyện như tạo phản! Người tuy không thích Thái tử, nhưng một lòng trung quân ái quốc, chưa từng qua lại với gian thần, ta tin chắc người bị hại, nhưng lại không thể làm gì cả. Ta không được khóc, mẫu thân đã dặn như thế, nhưng ta… ta phải làm sao?
Rồi hơn một tháng sau thời gian lang thang phiêu bạt, ta gặp Thẩm thúc. Ta chạy tới với ông ấy, ban đầu ông ấy rất ngạc nhiên, rồi ông ấy mang ta về phủ, nuôi nấng ta như nghĩa tử. Từ nay, tên ta là Thẩm Cảnh Nghi.
Ta ở Thẩm phủ ăn học, quyết tâm ra làm quan để làm sáng tỏ vụ việc năm xưa, phần còn vì muốn công thành danh toại để rước Giai Kỳ về làm thê tử. Bọn ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, lại thêm phần ân tình năm xưa mà ta luôn đối tốt với nàng, và ta tin là nàng cũng có cảm tình với ta.
Nhưng! Khi ta vừa đỗ trạng nguyên thì lại bị ép vào phủ quận chúa làm nam sủng. Vị Vĩnh Ninh quận chúa này có không biết bao nhiêu tin đồn tai quái khiến người ta chán ghét, hơn nữa còn nạp một lúc rất nhiều nam sủng. Hàng ngày, ca cơ nam kĩ ra ra vào vào phủ quận chúa như nước chảy. Tuy ta biết nàng không giống như lời đồn, cũng là bị ép nạp nam sủng, nhưng với lòng tự tôn của mình, ta vẫn vô cùng ghét nàng dẫu cho nàng đối với ta rất tốt, giữ cho ta một thân trong sạch.
Là nàng cản trở con đường của ta, là nàng làm cho đoạn nhân duyên giữa ta và Giai Kỳ bị gãy gánh! Giai Kỳ sau đó được sắc phong làm Thái tử phi, không cần ta nữa…
Rồi công chúa Tố Tinh tới, nói với ta chuyện năm xưa chính là do Phiên vương âm thầm dừng lên từ lâu vì lo sợ phụ thân phản bội mình, và Thẩm phụ đã xác nhận điều đó. Ta đã rất tức giận, tức giận đến mức đánh bay lí trí. Ta nghe lời bọn họ, làm cho Vĩnh Ninh quận chúa thân bại danh liệt bất chấp nàng đã từng vô cùng tốt với ta. Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt của nàng trên người ta trên sân rồng lần đó, ta lại thấy trong lòng trống rỗng. Ngày xử tử nàng, ta cũng không dám nhìn.
Nhưng chuyện chẳng kết thúc ở đây. Công chúa đã hứa hẹn sau khi không còn Vĩnh Ninh ta sẽ được khôi phục thân phân, tiếp tục làm quan, nhưng chúng đã nuốt lời! Ta từ nam sủng của quận chúa trở thành nam sủng của công chúa, mà nàng ta lại chẳng giống nàng. Nàng ta khinh bạc ta, làm nhục ta, tới lúc chán rồi lại đuổi ta ra ngoài với một câu: “Bổn cung chơi chán rồi, chẳng có gì thú vị cả. Loại người như hắn sao lại có thể lấy lòng được ả biểu tỷ sắt đá kia chứ?”
Ả biểu tỷ mà nàng ta nói, chính là Vĩnh Ninh quận chúa.
Ta lê lết tấm thân về lại Thẩm phủ lại bị đuổi đi không nhận người. Lúc vô tình gặp lại Giai Kỳ, nàng ta đối với ta cũng vô cùng hờ hững: “Thích ngươi? Ta chưa từng có. Bất quá chỉ là cảm thấy có người hầu hạ rất tốt nên mới cho ngươi đi theo, chứ một kẻ không danh không phận, không thế lực như ngươi mà muốn lấy ta làm thê tử sao? Nói cho ngươi biết, dẫu cho ngươi không trở thành nam sủng của quận chúa thì ta cũng không gả cho ngươi. Ngươi, không xứng!”
Ra là vậy, ra là nàng ta chỉ xem ta như một kẻ hầu hạ, ra là nàng ta chỉ ham hư vinh. Nhưng ta không dám trách, bởi từ đầu tới cuối chỉ có mình ta đa tình. Nhưng rồi nàng ta lại nói với ta một câu: “Kẻ hết lòng với ngươi, từ đầu tới cuối cũng chỉ có Vĩnh Ninh quận chúa ngu ngốc kia thôi.”
Bàng hoàng tỉnh lại sau giấc mộng, ta đang ở y quán, vừa hay lại nhìn thấy bóng lưng tiêu sái của nàng rời đi…
Danh Sách Chương: