Luật sư Sở lập tức đưa ra một yêu cầu khiến Tào Quốc Khánh vô cùng tức giận: Khi ở nhà bị cáo, nguyên cáo đã đảm nhận tất cả công việc nhà, xin tòa án phán định bị cáo trả phí lao động năm năm cho nguyên cáo, tổng cộng 15 vạn tệ.
Luật sư của bị cáo lập tức phản đối: "Luật sư nguyên cáo, cho dù nguyên cáo đã từng làm việc nhà khi sống tại nhà bị cáo, nhưng thế hệ sau giúp đỡ người lớn làm việc nhà cũng chỉ coi là lao động tự nguyện, sao có thể đòi bồi thường thù lao vì điều này? Điều này không phù hợp với yêu cầu chung về trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục ở nước ta."
"Hơn nữa, khi nguyên cáo làm việc cho bị cáo, hai bên chưa từng có thỏa thuận trước về việc trả tiền công, chưa hình thành quan hệ lao động chính thức. Vì vậy, tôi kính mong quý tòa bác bỏ yêu cầu của nguyên cáo!"
Tào Quốc Khánh nghe vậy lập tức đắc thắng lên tiếng: "Đúng vậy! Cháu trai giúp làm việc nhà còn không biết xấu hổ đòi tiền? Hơn nữa, cho tới bây giờ việc nhà đều là vợ tôi làm hết, Trì Tang nhúng tay làm lúc nào? Miệng rỗng răng trắng nói đã làm việc nhà, lấy chứng cứ ra đây!"
Miệng rỗng răng trắng -空口白牙: Nói chuyện không nói thực tế, nói lung tung.
Luật sư bị cáo nghe thế thiếu chút nữa trợn trắng mắt: Ông liền thừa nhận hắn ta làm việc nhà thì có sao, bọn họ dám nói tới chuyện này, ông coi thường bọn họ không có một chút chứng cứ nào? Nói dối rõ ràng như vậy, bị vạch trần còn bị mất thiện cảm của thẩm phán.
Luật sư Sở nhìn Tào Quốc Khánh thật sâu, xác nhận: "Ý của bị cáo là thân chủ của tôi chưa bao giờ làm việc nhà, tất cả việc nhà đều do bà Chân Mỹ Phượng gánh vác. Bà Chân cũng đồng ý với điều này đúng không?"
Đúng như dự đoán của luật sư bị cáo, đợi Tào Quốc Khánh và Chân Mỹ Phượng đều xác nhận lời khai, luật sư Sở liền đưa ra một loạt bằng chứng trước tòa.
Có lời khai của chủ chợ, của hàng xóm, video giám sát ra vào cửa hàng tạp hóa trước cửa tiểu khu, thậm chí còn có cả video Tào Quốc Khánh uống rượu say, khoe khoang cùng bạn bè nhà mình nhặt được sức lao động miễn phí - người bạn kia vốn định dùng video này moi ít tiền từ Tào Quốc Khánh.
Tào Quốc Khánh biết được mình say rượu nói ra lời thật lòng bị ghi lại cũng đã đủ bốc hỏa, đến khi nhìn thấy lời làm chứng của bạn học con trai, lại càng tức giận không chỗ phát tiết: Mỗi buổi trưa Trì Tang đều đưa cơm cho con trai Tào Quốc Khánh, Tào Tiểu Bảo từng nhiều lần ở trước mặt bạn học oán giận món ăn ngày hôm đó không ngon, muốn Trì Tang lần sau làm đồ mình thích ăn.
"Đều là giả, đều là giả!" Tào Quốc Khánh không kềm chế được cơn giận mà rít gào: "Những học sinh kia thì biết cái gì, lời của bọn nó cũng có thể làm chứng cớ sao? Họ Lâm mời bọn nó ăn một bữa cơm là có thể nói hươu nói vượn trước mặt truyền thông. Thưa chủ tọa, tôi nghi ngờ bọn họ chi tiền mua chuộc nhân chứng!"
Chủ tọa cau mày gõ búa: "Im lặng! Bị cáo hãy khống chế cảm xúc của mình!"
Đối với nghi vấn của Tào Quốc Khánh, luật sư Sở bình tĩnh nói: "Nếu bị cáo không đồng ý với tính xác thực của chứng cứ do phía chúng tôi đệ trình, xin hãy đưa ra chứng cứ. Ngoài ra, phía chúng tôi còn có bằng chứng khác có thể chứng minh nguyên cáo luôn gánh vác việc nhà."
Sau đó anh ta lập tức lại đệ trình video giám sát ở tiểu khu Tào Quốc Khánh và vùng phụ cận, cùng với video Chân Mỹ Phượng ra vào các thẩm mỹ viện, tiệm làm nail. Thời gian trong khoảng một tuần đến một tháng gần nhất.
Luật sư Sở giải thích: "Căn cứ vào điều tra lấy chứng cứ của chúng tôi, bị cáo Chân Mỹ Phượng làm nội trợ, lịch trình một ngày như sau: Buổi sáng sau khi ăn sáng xong, khoảng 8 giờ ra ngoài cùng bạn bè đi dạo phố hoặc đi tiệm làm tóc, khoảng 12 giờ trưa về nhà ăn cơm trưa, buổi chiều hẹn bạn bè chơi mạt chược, đến 7 giờ tối mới về nhà... Ngoài ra, mỗi cuối tuần bị cáo sẽ đến thẩm mỹ viện gần nhất để làm đẹp."
Chân Mỹ Phượng không thể ngồi yên, lớn tiếng kháng nghị: "Anh tìm người theo dõi điều tra tôi sao? Chủ tọa, tôi muốn kiện bọn họ xâm phạm quyền riêng tư của tôi!"
Luật sư Sở đẩy đẩy mắt kính, biểu tình bình tĩnh: "Bị cáo, chứng cứ cung cấp ở trên đều là thông qua lời nói của các nhân chứng suy tính ra, video giám sát đều được trích xuất từ camera giám sát công cộng. Không có hành vi xâm phạm quyền riêng tư của bị cáo!"
Sau đó, anh ta dùng giọng điệu mỉa mai: "Chúng tôi đã hỏi thẩm mỹ viện và tiệm làm tóc nơi bà làm dịch vụ. Theo họ, mỗi lần bà xuất hiện đều trang điểm tinh tế và ăn mặc tươm tất. Chủ tiệm nơi bà làm nail cũng xác nhận rằng, mỗi lần bà tới đó làm nail, móng tay cũ bà làm trước đó gần như không bị hư hại, chỉ là làm lại vì bà không thích nữa."
"Ở đây tôi muốn hỏi bị cáo, với tư cách là một người nội trợ chịu trách nhiệm phần lớn công việc nhà mỗi ngày, sao bà lại có nhiều thời gian ra ngoài dạo phố, chơi mạt chược, trang điểm... như vậy. Bà làm thế nào để hoàn thành việc nhà mà vẫn có thể bảo vệ móng tay của mình không bị tổn thương?"
Đối mặt với những sự thật không thể chối cãi này, Chân Mỹ Phượng á khẩu không trả lời được, ấp úng nói không ra lời.
Luật sư Sở tiếp tục lột da nói: "Theo thời gian hiển thị trong video, 12 giờ trưa hàng ngày bà mới về nhà, mà nguyên cáo sau khi bà về nhà khoảng 10 phút sẽ thường cầm hộp cơm xuống lầu, đi đưa cơm cho Tào Tiểu Bảo ở lại trường buổi trưa. Trong khi đó xuống lầu ít nhất phải mất hai phút. Nếu người phụ trách nấu cơm là bà, vậy bà làm thế nào để hoàn thành các thao tác rửa rau, thái rau, nấu nướng, bỏ ra đĩa trong vòng 8 phút ngắn ngủi đây?"
Sau đó anh ta lại đưa ra bức ảnh Chân Mỹ Phượng đăng lên vòng bạn bè, trong tấm ảnh cho thấy Tào gia cơ hồ mỗi ngày đều có chế độ ăn uống tiêu chuẩn gồm bốn món mặn một món canh, chay mặn phối hợp, nội dung phong phú, thoạt nhìn cũng không phải là món ăn có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Luật sư Sở tiếp tục từng bước ép sát: "Theo tôi được biết, buổi trưa chồng bà ăn cơm ở công ty, không có thời gian về nhà nấu cơm, sau khi tan ca còn hẹn bạn bè uống rượu, đến bảy tám giờ tối mới trở về. Con trai bà chưa từng làm việc nhà, thậm chí ngay cả máy giặt cũng không biết sử dụng - cho nên, nếu người làm việc nhà không phải là bà, vậy sẽ là ai?"
Trong lúc nhất thời, hiện trường yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy. Chân Mỹ Phượng cuối cùng bất lực cúi đầu nói: "Phải, việc nhà là Trì Tang làm... Nhưng mà!"
Luật sư Sở ngắt lời bà: "Xin hỏi bị cáo, bà thừa nhận thân chủ của tôi luôn làm việc nhà phục vụ cho bà và người nhà bà, đúng không?"
Trong lòng Chân Mỹ Phượng căm tức không thôi, không phục mà phản bác: "Đúng thì thế nào? Làm chút việc nhà nơi nào đáng giá 15 vạn? Các ngươi đúng là thét giá trên trời!"
Luật sư Sở lập tức lấy ra nội dung công việc và bảng giá của bảo mẫu ở thành phố H: "Bị cáo, căn cứ vào điều tra của tôi, giá dịch vụ giúp việc gia đình thành phố H dao động từ ba ngàn đến tám ngàn tệ mỗi tháng, đây chỉ là phụ trách nấu cơm, không bao gồm dọn dẹp phòng, giặt giũ quần áo, quét dọn vệ sinh ở bên trong."
"Xét thấy thân chủ của tôi chưa đủ tuổi lao động và có thể còn thiếu trình độ chuyên môn. Vì vậy, chúng tôi chỉ yêu cầu bị cáo trả 2.500 tệ phí lao động một tháng, cá nhân tôi cảm thấy đã rất hào phóng. Bị cáo, bà thấy sao?"
Ta thấy P! Chân Mỹ Phượng vốn là một phân tiền cũng không muốn ra, thấy anh ta còn tỏ vẻ 'các ngươi chiếm tiện nghi', càng tức giận không có chỗ phát tiết: "Tôi lại không yêu cầu nó làm việc nhà, chính nó tự nguyện làm. Đâu liên quan đến tôi!"
Tào Quốc Khánh cũng nổi giận đùng đùng nói: "Anh chỉ đang tự tạo ra một tội danh trùng hợp! Dù sao tôi cũng không có tiền! Tôi cũng không có mướn nó làm việc giúp tôi, việc này ở đâu cũng được nói qua."
Luật sư Sở nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Nếu bị cáo cự tuyệt trả thù lao lao động cho nguyên cáo, vậy...... Sau khi phiên tòa này kết thúc, phía chúng tôi sẽ lấy tội danh 'Cưỡng bức trẻ vị thành niên lao động' tố cáo bị cáo 'Lấy thân phận người giám hộ bóc lột sức lao động của nguyên cáo'!"
"Cái gì?!!" Tào Quốc Khánh cả kinh từ trên ghế nhảy dựng lên: "Anh nói bậy... Tôi ép buộc nó làm việc khi nào? Tôi không trả tiền các anh liền kiên quyết đổ chậu phân lên đầu tôi sao?"
Luật sư Sở không để ý đến ông ta, chỉ nhìn về phía chủ tọa và mọi người có mặt ở đây: "Thưa chủ tọa, tôi muốn mời các vị ngồi đây nhìn tay thân chủ của tôi và bị cáo Chân Mỹ Phượng."
Hắn nói xong liền cầm lấy bàn tay Trì Tang mở ra, nhân viên phụ trách quay chụp lập tức đặc tả bàn tay đó. Bàn tay này mặc dù thuộc về một thiếu niên, nhưng rõ ràng so với bạn cùng trang lứa đã trải qua nhiều phong sương hơn. Da thô ráp, khớp xương phủ kín vết chai, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay đầy những vết thương nhỏ vụn. Một số là vết thương cũ lâu năm, một số có thể nhìn ra là vết sẹo phấn nộn sau khi lớp vảy tróc ra.
Đó rõ ràng là một đôi tay đã trải qua nhiều năm lao động vất vả, so sánh với dung mạo thanh xuân mỹ lệ của thiếu niên, đôi tay này thậm chí trông có vài phần thê thảm và tàn nhẫn. Trên ghế dự thính có người nhịn không được phát ra tiếng kinh hô.
Có người theo bản năng nhìn tay Chân Mỹ Phượng, đã thấy đối phương lập tức giấu hai tay theo phản xạ, xấu hổ cúi đầu không nói.
Biểu hiện có tật giật mình này của bà ta lập tức làm cho mọi người hiểu được, đó tất nhiên là một đôi tay bảo dưỡng không tồi, trắng nõn nhẵn nhụi. Người có tâm thậm chí đã phát hiện, Chân Mỹ Phượng tuy rằng trang điểm cho mình nhìn có vẻ già nua, làm cho mặt và cổ của bà ta đều lộ ra màu da ám trầm, nhưng cánh tay và bắp chân lộ ra lại trắng nõn mịn màng.
Trong vài năm qua, ai đang gian nan cầu sinh, ai đang sống an nhàn sung sướng, vừa nhìn là hiểu ngay.
Luật sư Sở đúng lúc lấy ra một phần báo cáo kiểm tra sức khỏe, đưa cho mọi người xem: "Đây là kết quả kiểm tra sức khỏe của thân chủ tôi một tuần trước. Trên đó thể hiện, thân chủ của tôi mười tám tuổi đã mắc bệnh viêm dạ dày mãn tính, mất ngủ, thoái hóa đốt sống cổ, suy nhược thần kinh, còn bị trầm cảm nhẹ..."
Luật sư Sở nói đến đây, khóe mắt có chút ướt át: "Vì sao lại tạo thành kết quả như thế này, tôi nghĩ mọi người đã nghe qua những lời tôi nói lúc trước, nhìn thấy hai tay thân chủ của tôi, trong lòng hẳn là đã có đáp án rồi đi?"
"Trong năm năm qua, thân chủ của tôi chỉ có thể ngủ bốn hoặc năm tiếng mỗi ngày, ngoài việc phải đối phó với việc học nặng nhọc ở trường, thời gian còn lại hoặc làm việc hoặc nấu ăn giặt giũ, dọn dẹp cho gia đình bị cáo. Mỗi ngày phải làm việc liên tục mười mấy tiếng mới có thể nuôi sống bản thân và tiếp tục học tập, ngoài ra, còn phải rút ra thời gian để học tập."
Thông qua lời kể của luật sư nguyên cáo, và tất cả các loại bằng chứng mà nguyên cáo đưa ra... tất cả đều phác họa hình ảnh của một đứa trẻ tội nghiệp bị người thân ép buộc và phải làm việc suốt ngày đêm để đổi lấy sự sống còn.
Đối mặt với một đứa trẻ như vậy, mọi người ở đây không ai có thể không bị lay động, có người lớn tuổi nhìn thiếu niên trầm mặc gầy gò trên ghế nguyên cáo, hốc mắt liền đỏ lên.
Luật sư Sở nhìn Tào Quốc Khánh, khó nén được căm hận, lớn tiếng chất vấn: "Bị cáo trong tình huống biết rõ thân chủ của tôi chưa thành niên, hơn nữa cuộc sống gian nan như vậy, còn muốn yêu cầu anh ta lao động miễn phí, gánh vác những việc nhà rườm rà vốn không nên do anh ta gánh vác - Bị cáo Tào tiên sinh, bây giờ ngài vẫn muốn nói với tôi, thân chủ của tôi làm tất cả những việc này đều là tự nguyện, chưa từng bị ngài cùng người nhà bức bách bằng lời nói hay hành động sao?"
Tiếng nói vừa dứt, lập tức toàn trường xôn xao. Đúng vậy, bản thân cũng đã vất vả như vậy, ai còn nguyện ý giúp người khác làm việc nhà miễn phí? Nhất là trong tình huống đối phương rõ ràng có dư sức lực, hơn nữa có rất nhiều thời gian có thể tự mình làm việc nhà. Nói trong chuyện này không có ép buộc, kẻ ngu mới tin!
"Tôi... tôi..." Tiếp nhận ánh mắt khinh bỉ căm hận của mọi người, chân Tào Quốc Khánh mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi trên ghế, một câu cũng nói không nên lời.
Luật sư Sở lạnh lùng nhìn ông ta, xác nhận lại lần nữa: "Tôi muốn hỏi bị cáo một lần nữa, có chắc chắn từ chối thanh toán tiền công lao động cho nguyên cáo không?"
Nghĩ đến tội danh 'Cưỡng bức trẻ vị thành niên lao động' này rõ ràng rất không ổn, Tào Quốc Khánh 'cọ' nhảy dựng lên, luôn miệng nói: "Tôi trả! Tôi sẽ trả 15 vạn tệ!"
Luật sư Sở lạnh lùng liếc ông ta một cái, lập tức nói với chủ tọa phiên tòa: "Thưa chủ tọa, đối với việc thân chủ của tôi làm việc nhà cho gia đình bị cáo, lao động quá sức tạo thành tổn hại sức khỏe, phía chúng tôi yêu cầu bị cáo tiến hành bồi thường."
Nghe xong lời này, đầu Tào Quốc Khánh "Ong" một tiếng, thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ: Mẹ nó vẫn còn chưa xong!
Lúc này trong lòng Tào Quốc Khánh vô cớ bi phẫn, thế nhưng sự tình hiển nhiên còn chưa kết thúc. Ngay sau đó, luật sư của nguyên cáo lại lấy lý do "phát tán ngôn luận không đúng sự thật trên internet, tổn hại danh dự của nguyên cáo" cáo buộc vợ chồng Tào Quốc Khánh tội phỉ báng.
Tào Quốc Khánh hao tổn hết tâm cơ, lục tục nhổ lông Trì Tang, lại bị luật sư Sở nhổ trở về toàn bộ cả vốn lẫn lời.
Kết thúc phiên tòa, thẩm phán tuyên án trước tòa: Hủy bỏ quan hệ giám hộ giữa bị cáo Tào Quốc Khánh và nguyên cáo Trì Tang, bị cáo trả phí lao động và bồi thường thiệt hại sức khỏe cho nguyên cáo tổng cộng 17 vạn tệ. Bị cáo công khai vu khống phỉ báng người khác trên internet, phạt tù 3 tháng và phạt tiền; Về tội xâm chiếm, chiếm đoạt tài sản có giá trị lớn của người khác, có tình tiết nghiêm trọng, lệnh trả lại tài sản chiếm đoạt, kết án ba năm tù và phạt tiền. Kết hợp nhiều tội danh, quyết định thi hành án tù ba năm, xử phạt 5 ngàn tệ.
Sau khi phán quyết được đưa ra, nước mắt Trì Tang lập tức chảy xuống. Nước mắt không ngừng tuôn ra, dần dần tầm mắt của hắn cũng trở nên mơ hồ.
Một cỗ cảm xúc lẫn lộn thương tâm, kích động, chua xót cực lớn tràn ra khỏi lồng ngực, đó là một tia chấp niệm cuối cùng nguyên chủ lưu lại trong thân thể.
Thiếu niên kia chết không nhắm mắt, hắn không cam lòng trước cái chết ở độ tuổi thanh xuân, không yên tâm khi di sản của cha mẹ để lại bị chiếm đoạt, không muốn nhìn thấy thứ gọi là thân thích bám lấy hắn hút máu, ăn bánh bao nhân thịt của hắn để trải qua cuộc sống hạnh phúc, không chịu nổi lưng đeo oan khuất khi bất bình đứng lên phản kháng lại bị người hiểu lầm là lấy oán trả ơn.
Hắn muốn đòi một cái công đạo, cho nên dù linh hồn của hắn sớm rời đi, hắn cũng muốn lưu lại luồng chấp niệm này, thay hắn nhìn thấy kết cục của những người đó.
Rốt cục, ngay tại hôm nay, thiếu niên cơ khổ từng lẻ loi độc hành trên con đường trải đầy gai, cuối cùng cũng đạt được công đạo mà hắn muốn.
Danh Sách Chương: