• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm.

Chử Thanh Hoan chọn nghỉ tại Phi Sương Các sát vách Hầu Sương viện của Đông Phương phu nhân, Thanh Hoan đưa tin cấp Chử Lỗi hội báo lại tình huống nơi này.

Vừa định mở cửa sổ hít thở không khí, liền nghe thấy một trận ồn ào vọng ra từ Hầu Sương viện. Chử Thanh Hoan phi thân chạy ra ngoài, vừa lúc thấy Đông Phương Thanh Kỳ giơ kiếm định đâm về phía Tư PhượngXuất ra Phượng Hoa kiếm, chặn Đông Phương Thanh Kỳ thế công, Chử Thanh Hoan che chở trước mặt Vũ Tư Phượng.

“Đông Phương đảo chủ, người làm gì vậy?Đông Phương Thanh Kỳ chỉ vào Vũ Tư Phượng:” Uổng hắn vẫn là đồ đệ Ly Trạch Cung, thế nhưng gây dối phu nhân nhà ta? Vừa rồi trong yến hội, ta thấy tiểu tử này luôn nhìn về phu nhân ta!”

Chử Thanh Hoan nhìn về phía Đông Phương phu nhân đang đứng bên cạnh Đông Phương Thanh Kỳ, cười:” Đảo chủ sợ là có hiểu lầm, ta cùng Tư Phượng đã là tình đầu ý hợp” Nàng xoay người nhón chân hôn lên mặt Tư Phượng.

“Tư Phượng làm sao có thể bỏ được một thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ta, mà lại đi trêu ghẹo một phụ nhân đã có chồng cơ chứ?! Đúng không? Đông Phương phu nhân?!”Ân…. không khí một mảnh yên tĩnh.

Chử Thanh Hoan nói không sai, Đông Phương Thanh Kỳ cảm thấy nếu bản thân mình vẫn cố chấp truy cứu, nói không chừng câu tiếp theo Chử Thanh Hoan nói ra sẽ đổ lên người phu nhân nhà mình.

Vì vậy, hắn ta chỉ có thể tỏ vẻ như không hề muốn truy cứu nữa, xanh mặt xua xua tay.

Phi Sương các.

Chử Thanh Hoan giúp Vũ Tư Phượng thượng dược, tuy rằng nàng tới kịp thời, nhưng Tư Phượng vẫn bị thương nhẹ, nàng thở dài.

“Chàng làm cái gì mà chạy tới Hầu Sương viện, rồi để Đông Phương phu nhân tính kế?”

Tư Phượng gật đầu:”

Không sai, ta đã có thể xác định, Đông Phương phu nhân hạ cổ Đông Phương đảo chủ, loại cổ này nếu hạ đến ngày cuối cùng sẽ khiến Đông Phương đảo chủ hoàn toàn trở thành con rối. Có lẽ cảm thấy chúng ta sẽ uy hiếp đến nàng ta, nên mới sử dụng thủ đoạn này, nhưng mà, may mắn là nàng đã đến đúng lúc.”

“Đúng vậy, muội đã đến.” Chử Thanh Hoan bôi thuốc xong liền ôm lấy Tư Phượng, “Khi muội nhìn thấy thanh kiếm kia đâm về phía chàng, tâm muội đều phát đau, rất sợ hãi chàng xảy ra chuyện, muội bỏ lỡ chàng bốn năm, hiện tại muội không nghĩ chúng ta lại bỏ lỡ nhau.”

“Được, không bỏ lỡ” Tư Phượng cúi đầu, “Giải dược ta đã trộm bỏ vào những chỗ Đông Phương đảo chủ có thể chạm tới, Đông Phương phu nhân xử lý như thế nào liền chỉ có xem ở chính bản thân hắn.”

Xử lý xong miệng vết thương, Vũ Tư Phượng trở về phòng của mình, Chử Thanh Hoan cởi áo ngoài nằm ở trên giường, nàng không ngủ được, trước ngực tản ra ánh sáng, đó là Thiều Vũ kiếm.

Nàng có chút mê mang, hiện tại cũng không rõ ràng bản thân mình là ai, nàng thở dài, thôi thôi, nếu không nghĩ ra liền không nghĩ, ít nhất hiện tại nàng là Chử Thanh Hoan.

Leng keng một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Chử Thanh Hoan theo bản năng quấn chặt chăn, là Tư Phượng.

Bất quá mới rời đi không bao lâu, như thế nào lại say khướt chạy tới phòng nàng?

Chử Thanh Hoan nghiêng đầu:” Tư Phượng? Chàng làm sao vậy?”

Vũ Tư Phượng không nói hai lời, vươn lấy một cái áo choàng khoác lên người nàng, bọc thành kín mít, đem nàng chặn ngang bế lên, dọc theo đường đi một câu cũng không nói, thẳng tới khi đi đến hậu viện.

Hậu viên nơi này có một khối thạch nhân duyên, Chử Thanh Hoan biết, chỉ cần là người có duyên ở bên nhau, liền sẽ được thạch quang bao phủ.

Tư Phượng đem nàng buông xuống, chỉ vào thạch nhân duyên:”

Bọn họ nói, chỉ cần kiếp này có duyên thạch quang liền chiếu sáng lên, chúng ta cũng thử xem.”

Chử Thanh Hoan đỡ thân thể đứng lung lay Vũ Tư Phượng, bất đắc dĩ:” Được, được, nghe chàng.”

Pháp lực rót vào thạch nhân duyên, thạch nhân duyên liền phát ra nhè nhẹ hồng quang, chiếu thẳng về phía chân trời, sau đó ánh sáng từ phía chân trời lại phản quang mà bao phủ lấy hai người.”

“Ta liền biết, chúng ta là thiên định lương duyên.” Tư Phượng uống rượi xong, lại bị hồng quang thạch nhân duyên bao phủ, cười giống cái hài tử, ôm Chử Thanh Hoan xoay quanh.

Chử Thanh Hoan liền cảm thấy bản thân cũng như bị cấp mê choáng váng, lực lượng của thạch nhân duyên rõ như ban ngày, nghe nói năm đó phụ thân cùng mẫu thân cũng được thạch nhân duyên tác thành.

Nếu không phải mẫu thân mất sớm, bọn họ hiện tại hẳn sẽ rất hạnh phúc.

Sáng sớm hôm sauVũ Tư Phượng tỉnh dậy sau trận say đêm qua, xoa xoa đầu nhìn về phía bên ngoài, liền nhìn thấy Chử Thanh Hoan bưng canh giải rượi đi vào.

“Ngày hôm qua uống say, chưa kịp làm cho chàng canh giải rượi.” Chử Thanh Hoan cầm cái muỗng múc một thìa canh đưa lên miệng Tư Phượng, “Ít nhiều hiện tại uống vào cùng giảm bớt một chút.”

Vũ Tư Phượng trải qua một đêm, thể xác và tinh thần đều thoải mái, trực tiếp bưng chén uống hết, chọc Chử Thanh Hoan liên tục lắc đầu.Đột nhiên, một trận tiếng còi dồn dập đánh gãy hai người đang nói chuyện, nhìn tình hình có vẻ có người đến.

Có thể vào thời điểm này tới Phù Ngọc đảo, phỏng chừng không phải Ly Trạch cung thì cũng là Thiếu Dương phái, hai người trao đổi ánh mắt, trước lựa chọn đi tới bờ biển Phù Ngọc đảo xem xét.

Cho đến khi tới bờ biển, cả hai đều không thể tưởng tượng, người tới không phải là cung chủ Ly Trạch Cung, cũng không phải người của phái Thiếu Dương, mà lại là Ly Trạch Cung phó cung chủ.

Vừa nhìn thấy Tư Phượng, phó cung chủ phe phẩy cây quạt:” Ai nha, mặt nạ liền cũng hái xuống rồi?” Hắn lại nhìn đứng ở một Chử Thanh Hoan, “Này không phải là Chử thiếu chưởng môn Thiếu Dương phái sao? Ngươi chính là tiểu cô nương mà Tư Phượng nhà chúng ta tâm tâm niệm niệm sao? Có thể tháo xuống mặt nạ, ngươi tiểu nha đầu này đúng là đối với Tư Phượng nhà chúng ta rễ tình thâm hậu nha!”

“Tình cảm của ta có thâm hậu hay không có liên quan gì ngài?” Chử Thanh Hoan nhìn Nguyên Lãng, “Phó cung chủ, ngươi chẳng lẽ lại làm tìm cơ hội phạt Tư Phượng?!”

“Không, không, không, sao có thể chứ?” Phó cung chủ cười, vung tay lên, một trương mặt nạ trống rỗng xuất hiện trên không trung, khóe mắt chọn dương lên, cười như không cười.

“Nha, thật là không tồi, Ly Trạch cung từ xưa có cái quy củ, chỉ cần có người tháo xuống mặt nạ, nếu mặt nạ hiện gương mặt tươi cười, như vậy, Ly Trạch cung liền không ép buộc phải lưu lại, Vũ Tư Phượng, ngươi cũng coi như được một tâm viên mãn.”

Chử Thanh Hoan cười lạnh:” Các ngươi Ly Trạch cung lấy mặt nạ ra ước thúc kiềm chế các đệ tử của mình, vốn cũng là một phương pháp dạy dỗ, nhưng ta đã sớm nhìn không quen ngài luôn bày ra cái bộ dạng này! Ở Thiếu Dương phái, ở Ly Trạch cung, ngài luôn tìm cách thiết kế bẫy rập với Tư Phượng.”

Trước ngực kim quang phát ra, Thiều Vũ kiếm xuất hiện trong tay, Chử Thanh Hoan vung tay lên bổ một nhát về phía mặt nạ, “Các ngươi dựa vào cái gì dùng mặt nạ phán định nhân sinh của người khác?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang