• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh lửa bập bùng phát tán thành nhiều đám nhỏ, căn nhà gỗ đã hóa tàn tro.

Khung cảnh quá đỗi ác liệt.

Mìn vừa nổ rồi, nổ ngay trong đêm.

Con đường từng ngọn lửa sáng dải khắp lối ngựa chạy.

“Châu, tỉnh lại đi em”

Vì quá đột ngột, thanh gỗ rơi trúng Đàm Tiểu Châu mà Thẩm Mặc Kiêu không đỡ kịp, anh kéo cô ra khỏi căn nhà đang cháy.

Cô ngất đi trong vết thương khá sâu ở đầu.

Thẩm Mặc Kiêu một tay cưỡi ngựa, một tay cầm miếng vải, miệng cắn đầu vải còn lại cầm máu cho cô.

Thật nhanh, đã về tới thành phố. Đàm Tiểu Châu được cứu kịp thời tại bệnh viện.

Thẩm Mặc Kiêu không đành lòng để cô một mình ở đó.

Chiến tranh tới rồi!

Tất cả mọi người lần lượt được sơ tán khẩn cấp, dẫn xuống tầng hầm nơi lòng đất của miền X.

Con hầm này khổng lồ tới độ chứa đủ hết cả, nó được tạo lên vì ngày hôm nay thực sự đã tới.

Cuộc chiến hai miền đã xảy đến rồi.

Thẩm Mặc Kiêu băng bó qua loa ở cánh tay rồi khoác lên mình quân phục, vũ khí cũng phải trang bị.

Thiếu soái trở lại rồi, tiến hành kế hoạch, điều binh bố trận, chủ động tiến công.

Ranh giới hai miền là nơi con suối chạy dài cắt giữa đất nước, ở đây quân lính đang tập kích sẵn rồi, pháo sáng nổ vang trên bầu trời báo tín hiệu.

Cao Đình Phong được nhận lệnh di tán dân Em khẩn cấp mà hiện không thấy đâu.

Qua bộ đàm rè rè, mới biết anh đang làm gì.

“Cao Đình Phong mau tỉnh táo lại cho tôi! Cậu nghe đây, ở đấy có nước không?”

Thẩm Mặc Kiêu thật sự là một con người khác, trong công việc hắn là một tên máu lạnh, không vì gì cả, phải hoàn thành công việc một cách chính xác, sơ xuất đừng trách hắn trừ khử!

Cao Đình Phong ôm đầu, trời đất như quay cuồng, hắn uống ly nước kia xong lại mơ hồ, mất kiểm soát, chỉ nghe thấy tiếng hắn qua bộ đàm.

“Đập đầu vào tường hoặc cứa vào người đến chảy máu cho tỉnh lại, đây là thuốc gây ảo giác, chỉ cần tỉnh táo dù một giây thôi sẽ ổn lại. Tôi cho cậu mười giây!”

Chết tiệt! Giờ này Cao Đình Phong hắn còn nghĩ đến Từ Viên cơ đấy.

Cầm lấy con dao tạnh một đường lên cánh tay, Cao Đình Phong mới tỉnh táo phân nửa, thêm một đường nữa anh mới biết Từ Viên bỏ trốn rồi.

Mười giây trôi qua qua bộ đàm lại rè rè tiếng người nói.

“Từ Viên bên cậu cả ngày nay cơ mà? Đến phút cuối lại bỏ trốn? Vậy là cô ta bỏ thuốc cậu đấy, nghe chưa?”

Không thể! Cao Đình Phong anh không tin! Cô cũng yêu anh mà sao có thể?

“Nói dối!”

Cao Đình Phong hét lớn làm Thẩm Mặc Kiêu phát điên.

“Cậu đang nói chuyện với cấp trên của cậu đấy! Nghe rõ đây, cô ta là người miền Y, thông tin của ả bại lộ, trốn về rồi! Tôi hạ lệnh cậu quay về nếu không đừng trách tôi giết cậu vì tội phản bội!”

Cao Đình Phong nghiến răng, vết thương trên tay lại không đau bằng vết thương lòng. Từ Viên ngay từ đầu chỉ lợi dụng anh để lấy thông tin quân sự miền X!

Anh như một con hổ dữ, chạy xe với tốc độ chóng mặt.

Về đến nơi, Thẩm Mặc Kiêu đấm anh một cái.

“Tôi bảo cậu tỉnh táo! Đừng làm gì ngu ngốc”

Anh bị đánh là có nguyên nhân, tại sao có thể nói là đi tìm Từ Viên? Sang miền Y lúc này có khác nào thôi thúc chiến tranh xảy ra nhanh hơn?

“Từ Viên chắc chắn bị ép mới phải làm vậy! Cô ấy từng nói với tôi, vì không có tiền chữa bệnh cho bà nên từng bán thân…”

Phăng, tiếng đạn lướt qua mặt Cao Đình Phong để lại vết xước máu đỏ.

“Thế nên cậu định để người miền X chết dưới tay miền Y? Nếu cậu muốn làm thế thì chết đi!”

Cao Đình Phong tuyệt vọng, quỳ gối, có lẽ vì đau đớn hoặc vì quá yêu Từ Viên!



“Tập hợp!”

Thẩm Mặc Kiêu ra lệnh, cả đơn vì im lặng chờ lệnh.

Quân đội đều tập hợp đủ, Cao Đình Phong thì kịp đi tán quân, trận chiến này sẽ quyết định tất cả!

Đất nước liệu sẽ hòa bình lập lại hay sẽ thương vong, đổ vỡ?

Dưới khu trị thương dưới tầng hầm, nơi dân lánh nạn, mọi người ở đây bị thương do bỏng là chính, chỉ có Đàm Tiểu Châu khác một chút.

Cô nàng tỉnh lại, nghe mọi người kể cô lại nên chỉ thêm phần lo lắng.

Đến giây phút cuối còn bên cạnh Thẩm Mặc Kiêu cô chỉ mơ hồ nhìn thấy hình bóng anh quấn băng cho cô.

Thẩm Mặc Kiêu nơi chiến trường sẽ thực sự ổn chứ?

Lúc này huy hiệu nhỏ cô đeo ở cổ bỗng phát tín hiệu.

Huy hiệu này là Hoành Chân tặng cho cô, cô gắn vào mặt dây chuyền để giữ kỉ niệm.

Nó rè rè như loa vậy…

Đàm Tiểu Châu nhận ra sự bất thường này liền cởi xuống xem.

Huy hiệu này nghe thật giống bộ đàm mà Thẩm Mặc Kiêu từng cho cô xem.

Hay đây là một phần giống vậy?

Vậy người đang phát tín hiệu cho cô là…?

Cô vội vàng chạy xuống giường bệnh, giơ huy hiệu lên cao để bắt sóng.

Chuyện này tốt cuộc là sao chứ? Ai có thể ở đầu bên kia được? Lại ngay lúc chiến tranh xảy ra?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK