• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" phu nhân cố lên, hít thở sâu nào " bà mụ bên cạnh không ngừng trấn an và dùng hết kinh nghiệm đời mình nói.

Dương Tiểu Nguyên cũng làm theo lời bà, nhưng y đau quá thật sự rất đau đó.Bên ngoài Tư Duệ Kỳ Vũ nhịn không được mà đẩy cửa xông vào, mặc cho sự căn ngang.

" không sao, ta ở đây "Tư Duệ Kỳ Vũ nắm lấy tay y, giọng run rẩy nói.

" Tư Duệ Kỳ…Vũ…khốn kiếp…đồ khốn này…đau chết ta rồi " Dương Tiểu Nguyên yếu ớt nói ra từng chữ, nhưng mở miệng câu đầu tiên là mắng hắn.

" đúng đúng là lỗi của ta " Tư Duệ Kỳ Vũ không những không tức giận mà còn vui vẻ để y mắng.

" để xem…sau khi…sinh xong ta…ta…xử chàng thế nào…đồ khốn này…đau muốn…chết à…" nếu biết sinh con đau thế này, y sẽ không sinh đâu.

" ừm…ừm đều nghe em cả…" Hốc mắt hắn cũng dần hồng lên, còn có dấu hiệu sắp khóc đến nơi rồi.

Một đại tướng quân chinh xa trường như hắn, cho dù máu chảy, nguy hiểm tính mạng cũng chẳng rơi một giọt nước mắt.Thế nhưng bây giờ lại vì phu lang sanh cho hắn hài tử lại khóc như vậy, bà mụ nhìn thấy không khỏi cảm thán tình cảm hai người thật tốt.

" aaaa…đau quá " Dương Tiểu Nguyên mồ hôi ướt đẫm, bế lên cả mặt.Nhưng vẫn chưa thể sanh được, bà mụ bên cạnh không ngừng mà giúp y có thể dễ dàng sanh hơn.

Sau mấy canh giờ, thì cũng có tiếng của trẻ con vang lên.Chưa kịp vui mừng thì, bà mụ liền kinh hô " còn một đứa nữa "

Dương Tiểu Nguyên nghe xông cũng biết còn một bé con chưa ra được.Nhưng y thật sự đã mệt lắm rồi, không còn sức lực nữa.

" cố lên Nguyên nhi, em làm được mà " Tư Duệ Kỳ Vũ nắm chặt lấy tay y, trấn an phu lang mình cũng như là đang trấn an bản thân vậy.

Cuối cùng hai đứa nhỏ cũng đã bình an mà sinh ra, chỉ là bàn tay của Dương Tiểu Nguyên mà Tư Duệ Kỳ Vũ nắm đã buông lỏng xuống, trượt khỏi tay của hắn.

" Nguyên nhi, Nguyên nhi nhìn ta…nhìn ta này…đừng ngủ…" giọng hắn nghẹn lại, lời nói cũng thều thào không thể nói hết.

" hỏng rồi, phu nhân bị băng huyết…" Bà mụ hoảng loạn mà hét lên nói.

Tướng phủ lại một lần nữa loạn thành một đoàn, Tư Duệ Kỳ Vũ hai tay bế hai đứa nhỏ còn đò hỏn mà ánh mắt lại bất lực nhìn về phía phu lang mình. Làm ơn em đừng có chuyện gì…nếu không ta…ta thật sự không sống nổi đâu.

Bên ngoài mấy lão nhân nghe cũng chấn kinh, mẹ Dương liền ngất xỉu tại chỗ, mẹ Lí đứng không vững phải được cha Tư Duệ đỡ, bà cũng muốn xỉu tới nơi rồi.

Đám người nhao nhao hết cả lên, tướng quân phủ loạn thành một đoàn.



" ư…ưm" Dương Tiểu Nguyên nặng nề mà mở mắt ra, vì y hôn mê đã mấy ngày nên cũng chưa kịp thích ứng với ánh sáng, khó chịu mà dụi mắt một cái.

Liếc mắt qua bên cạnh thì thấy hài tử của mình nằm bên cạnh, cùng với phu quân đang ngã đầu bên mép giường.Y mỉm cười mà đưa tay sờ vào má của hai đứa nhỏ, mặc dù động tác không tính là mạnh nhưng vẫn làm cho Tư Duệ Kỳ Vũ thức giấc.

Chưa để y kịp phản ứng thì hắn đã lã chã nước mắt rơi, Dương Tiểu Nguyên liền luống cuống tay chân.

" chàng lại sao nữa?" y bất lực mà thở dài một cái, giọng yếu ớt hỏi hắn.

Nhưng hắn chỉ im lặng mà nhìn y khóc, Dương Tiểu Nguyên liền chán nản mà đỡ trán.Ai mà ngờ được một đại tướng quân dũng mạnh, thiện chiến, xa trường, lại sẽ nức nỡ khóc thế này chứ.

" chàng còn không nói!?" Y trừng mắt nhìn hắn có phần hận không thể rèn thành sắt nói.

" hức…ta sợ em sẽ không bên ta nữa…thật tốt không sao cả…oa oa " Hắn vừa khóc vừa nói, còn lấy tay để lau nước mắt, nhưng càng lau thì càng chảy lợi hại hơn nữa.

Y lại thở dài lần thứ n nữa, đây là nước mắt ’ của công chính trong truyền thuyết sao?’.Bản thân Dương Tiểu Nguyên từng trạch năm chính hiệu, thể loại nào mà y chưa từng đọc, chưa từng coi qua đâu.

Các anh công có một tuyệt chiêu vô cùng hiệu quả để giữ vợ, chính là khóc! chỉ cần khóc thôi. Cộng với vẻ mặt đẹp trai nên thụ không thể từ chối được! chiêu này trăm phần trăm là hiệu quả!.Và bây giờ y đang chứng kiến tuyệt chiêu này, hàng thực giá thực luôn, bao đổi trả!.

Nhưng y phải công nhận là chiêu này rất hiệu quả. Dương Tiểu Nguyên không thể nào khó chịu hay tức giận với hắn được, chung quy hắn cũng là lo lắng cho y.Nghĩ đến đây trong lòng liền mềm nhũn.

" lại đây nào " y đưa tay ra, ý tứ bảo hắn lại gần hơn.Tư Duệ Kỳ Vũ cũng hiểu ý mà nhích lại gần đi, mè nheo mà làm nũng ôm lấy y.

" được rồi, ổn rồi không phải ta ở đây với chàng sao?" y bất đắt dĩ mà lắc đầu, giọng điệu cưng chiều nói.

Bên ngoài phu thê Tư Duệ gia cùng Dương gia xông vào, khi nghe tin y tỉnh lại.Người ở Lí gia mẹ đẻ của Lí thị cũng đến nhìn xem theo như lệnh của Lí lão phu nhân.Nhưng khi vừa đi vào phòng, liền bị cảnh tượng Tư Duệ Kỳ Vũ mặt dày làm nũng với người bệnh, bik bắt tại trận bọn họ liền ăn ý làm lơ đi.

" ây ya hôm nay trời thật đẹp đấy " Tư Duệ Hàn ngó nghiêng nói.

" thông gia, bà xem bên đây phong cảnh đẹp lắm nè " Lí thị kéo Đường thị sang bên cạnh nói.

" đến giờ cơm rồi nhỉ?" Tư Duệ Phong nhìn Dương Ngọc Hoa nói.

" cha con cũng đói rồi " nàng nhìn sang Dương lão cha nói.

Mấy người khác cũng liền nhao nhao nói đói, rồi dẫn nhau đi ăn cơm.



Mộc có làm bộ bl, cổ đại các bạn ghé qua đọc thử nha, hợp gu thì ủng hộ Mộc nha.Sẽ không làm bạn thất vọng đâu tên là " Luôn có một người đứng từ xa nhìn chàng ".Cảm ơn các bạn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK