Người trên giường nhíu chặt mày, mí mắt không ngừng động đậy, dường như đang rơi vào cơn ác mộng nào đó.
Người xung quanh vốn dĩ rất yên lặng, nhìn thấy cảnh này trái tim như sắp nổ tung, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh, mọi động tác đều cẩn thận.
Tất cả người ra vào đều nhẹ tay nhẹ chân.
Người hầu bưng thuốc tới, khẩn trương nhìn qua hai người đang trông nom bên mép giường, sau khi được hai người cho phép, lúc này mới dám cạy miệng người trên giường.
Khi đang định đổ thuốc vào, thì thấy thân thể người kia khẽ run lên rồi mở to mắt.
Người hầu bất ngờ đối diện với khuôn mặt lãnh khốc vô tình từ trước đến nay, nhìn đôi mắt vô tình kia, hai tay hơi run lên một chút, cuống cuồng đặt thuốc sang một bên, đột nhiên quỳ xuống lùi về sau hai bước, gần như vô thức nói: "Xin Tôn chủ trách phạt!"
Mí mắt hai người trông coi bên cạnh giật giật, nhưng một lúc sau nét mặt lại khôi phục như thường, cùng nhau khom lưng chắp tay hành lễ: "Tôn chủ!"
Giọng nói vang lên đồng thời, hai người dừng lại, cúi đầu lườm nguýt nhau một cái mới bỏ qua, lúc thẳng người lên lại biến thành dáng vẻ trầm tĩnh, gương mặt vô cảm như trước.
Hai người không thanh minh giúp kẻ hầu. Vị Ma Tôn này của bọn họ không thích bất kỳ kẻ nào chạm vào, mọi người đều đồn đại hắn hành sự tàn nhẫn, giết chóc thành tính, lãnh khốc vô tình, là một Đại ma đầu tàn bạo nhất Ma giới.
Người ngoài không biết, nhưng hai người biết rất rõ, Tôn chủ cũng không phải vô tình như vậy, có đôi lúc còn là một Ma Tôn hiểu "đạo lý" hiếm hoi ở Ma giới. Chí ít chuyện hắn hôn mê cần uống thuốc nên phải chạm vào, hẳn là vị Ma Tôn này của bọn họ sẽ không quá so đo.
Mọi người đợi một lúc lâu, nhưng lại không có một âm thanh nào.
Người hầu càng thêm sợ hãi, những người xung quanh hơi cúi đầu, cẩn thận nhìn nhau mấy lần, càng không dám lên tiếng.
Hai người bên mép giường tim đập thình thịch, đột nhiên thấy không chắc chắn lắm. Thầm nghĩ, chẳng lẽ lần này bởi vì thiên lôi đánh trọng thương cho nên tâm tình Tôn chủ có chút không vui sao?
Tạ Vi Ninh còn đang trong hoảng hốt, cảm thấy mình đang gặp một ác mộng tăm tối còn lóe lên mấy tia chớp, như thể bị sét đánh trúng vậy.
Tình cảnh trong giấc mộng chân thật đến mức khiến người ta hoảng sợ, thân thể vừa mệt mỏi vừa nặng nề, làm nàng vội vàng giãy giụa và chạy thật nhanh.
Sau đó, nàng bước vào cõi mộng tối tăm vô tận này, chân đạp lên khoảng không, rơi thẳng xuống, hai chân vừa chạm đất, đột nhiên mở mắt bừng tỉnh.
Trong phòng hơi tối, có lẽ đã vào đêm, chỉ có chút ánh nến lập loè nơi khóe mắt.
Không khí xung quanh mang đến cho Tạ Vi Ninh một cảm giác kỳ quái, nhưng vừa mới tỉnh ngủ không kịp nghĩ nhiều, sau khi thở một hơi thật dài, tay phải vô thức xoa ngực trấn an bản thân.
Ngực... hình như có chút không thích hợp.
Từ khi nào ngực của nàng biến thành như vậy? Sao còn có chút rắn chắc.
Không chờ Tạ Vi Ninh hồi thần lại, bên tai liền truyền đến tiếng quỳ xuống đất cái "bụp", tiếp sau đó là mấy tiếng gọi liên tục, thực sự làm nàng ngơ ngác một lúc lâu.
Tôn cái gì chủ?
Tôn cái gì? Chủ cái gì?
Nữ nhi của Tiên Đế đều được gọi là Tôn chủ sao?
Lại giương mắt nhìn về phía đám người xung quanh đồng loạt mặc phục sức* đen đỏ, đồng tử Tạ Vi Ninh co lại, một phỏng đoán đáng sợ nảy ra trong đầu.
(Ji: *y phục và trang sức)
Năm ngón tay nàng chậm rãi dò đến ngực mình, cách một lớp áo mỏng, đầu ngón tay cuối cùng chạm vào những đường cơ bắp săn chắc.
Đầu ngón tay Tạ Vi Ninh bắt đầu run rẩy.
Nàng bình ổn lại, một tay khác ấn xuống dưới chăn, lặng lẽ chuyển đến một vị trí mà nàng cảm thấy có chút quái dị sau khi tỉnh lại, quả nhiên chạm đến một thứ lòi ra thêm, ngón tay vừa đụng vào liền giật ra.
Trong nháy mắt.
Sấm! Sét! Đùng! Đùng!
Ký ức bắt đầu dần dần ùa về.
Nàng không chỉ xuyên sách, mà còn bị sét đánh.
Sau đó, chuyện khó tin hơn cả hai chuyện này đã xảy ra.
Nàng đã đổi thân thể với một nam nhân.
Hơn nữa nam nhân này, một khắc trước còn muốn giết nàng.
Thế gian này còn có logic sao!
Lúc nàng đang trầm mặc, không khí trong phòng dần trở nên càng ngột ngạt và nặng nề.
Người vốn đang quỳ biểu tình từ nghiêm túc lãnh phạt, tới hiện tại dần có chút run rẩy, tâm trí tràn ngập tự hỏi, ngoài việc mình lập tức nhận phạt rốt cuộc còn sai ở chỗ nào nữa.
Càng nghĩ càng sợ hãi, hắn đập mạnh đầu xuống đất, run giọng nói to: "Xin Tôn chủ trách phạt!"
Tiếng này của hắn như bật chốt mở cho mọi người trong phòng, đám người phát hiện không khí khác thường, bỗng chốc quỳ xuống toàn bộ.
Sau khi hai người ở phía trước quỳ một gối xuống, nói: "Đoạt Kiêu / Kiếp Sát, tự xin lãnh phạt!"
Lúc Tạ Vi Ninh ngồi dậy, còn chưa lên tiếng, đã thấy một đám người đồng loạt quỳ trên mặt đất.
Bóng nến hai bên yếu ớt lay động, kỳ dị như bóng quỷ, càng hiện rõ tình cảnh trước mắt này tràn ngập quỷ dị.
"..."
Mới vừa tỉnh dậy thì nên phạt cái gì chứ?
Đây là Ma giới sao?
Tạ Vi Ninh không hiểu.
Nhưng nàng đã nhìn ra từ phản ứng của đám người này, hẳn là bọn họ không biết trong cơ thể Ma Tôn đã đổi thành người khác.
Vậy nghĩa là, chuyện hoán đổi thân thể này, Ma giới không hề biết, cũng không phải là thủ đoạn của tên Ma Tôn này.
Giữa hai lựa chọn: nói tình hình thực tế với bọn họ và giấu giếm, Tạ Vi Ninh do dự một chút, chọn lấy vế sau.
Lỡ đâu nói với bọn họ chuyện trong cơ thể Ma Tôn các ngươi đã đổi thành người khác, đám người này có thể sẽ chỉ cho rằng "nữ nhi Tiên Đế" là nàng đây bụng dạ khó lường, rắp tâm làm chuyện xấu, sẽ không tin lời nàng giải thích, trực tiếp nghiêm hình tra tấn bức cung.
Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là hiện tại Ma Tôn đang trong thân thể của nàng, đến cùng phải công bố sự thật hay ra sao, vẫn phải chờ đến khi gặp hắn rồi nói tiếp, dù sao đây cũng là chuyện trọng đại liên quan đến hai người.
"Đứng lên hết đi."
Giọng nói trầm thấp với một chút khàn khàn, Tạ Vi Ninh hơi mất tự nhiên thích ứng một lát rồi hắng giọng.
Nàng chỉ có thể suy đoán dựa trên mấy câu Ma Tôn nói trong lần gặp định mệnh trước đó, có lẽ vị Ma Tôn này là kẻ ít nói, chỉ cần nàng nói ít chữ lại, ắt hẳn sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn, hy vọng không bị lộ.
Đám người đứng sau một thoáng do dự, không ai lên tiếng thắc mắc cũng không ai phản kháng.
Tạ Vi Ninh thấy thế liền thả lỏng, đợi một lúc, không chờ bọn họ tiếp tục nói đến câu thứ hai thứ ba.
Nàng hoang mang giương mắt quét một vòng, khi nhìn thấy ánh mắt nàng lướt qua, đám người này lại nhao nhao rũ mắt, tựa hồ sau khi nàng mở miệng, bọn họ chỉ chờ nàng phân phó.
Tạ Vi Ninh chỉ có thể dừng tầm mắt trên hai người đằng trước, hai người này một nam một nữ, nhìn qua phục sức mặc trên người hẳn là có bối phận hơn những người ở đây, vừa rồi cũng chỉ có bọn họ dám đối mặt với nàng một lúc rồi rời đi.
Đoạt Kiêu, Kiếp Sát... Nàng nhớ ra rồi.
Hai người này là tả hữu hộ pháp bên cạnh Ma Tôn, cảnh giới và năng lực đều rất mạnh, là một trong số ít người bên cạnh Ma Tôn có thể tin tưởng.
Tạ Vi Ninh đột nhiên mừng thầm vì lúc trước mình đọc thêm mười mấy chương để xem kết cục của nguyên chủ.
Nếu không, hiện tại nàng sẽ trong tình trạng vô cùng lúng túng.
"Đoạt Kiêu." Nàng nhớ vị Tả hộ pháp này tuyệt đối tuân lệnh Ma Tôn, cũng không nói nhiều.
Vị nam tử phía dưới nghe tiếng liền ngẩng đầu.
"Nữ nhi Tiên Đế." Tạ Vi Ninh nén bốn từ "người đang ở đâu" về bụng, bắt chước ngữ khí của Ma Tôn lúc trước, cứng rắn nói ra hai từ, "Ở đâu?"
Đoạt Kiêu thầm cả kinh, đáp: "Hiện tại người này đã về Tiên giới."
Ể? Đi từ Tiên giới đến vùng giáp ranh Ma giới không phải mất hơn nửa tháng sao?
Tạ Vi Ninh hỏi: "Ta hôn mê bao lâu rồi?"
Đoạt Kiêu: "Bảy ngày."
Tạ Vi Ninh: "Ồ..."
Xem ra những Hộ Thiên Vệ kia ắt hẳn cũng sốt ruột đưa Đế nữ trở về.
Đám người phía dưới nghe thấy tiếng "Ồ" kia vừa nhẹ nhàng bâng quơ vừa hơi kéo dài, lại cảm thấy da đầu căng cả lên.
Một tiếng này, trực tiếp đè một khối đá to nặng xuống trong lòng đám người.
Tôn chủ đang bất mãn!
"Tôn chủ!" Đoạt Kiêu lập tức nói, "Là thuộc hạ thất trách, thuộc hạ sẽ dẫn người đi bắt nữ nhi Tiên Đế về đây!"
Tạ Vi Ninh: "???"
Tạ Vi Ninh lớn tiếng nói: "Từ từ!"
Đám người giật thót tim.
"Không cần bắt nàng ta." Tạ Vi Ninh chậm rãi thốt ra một lý do, "Bản tôn muốn dưỡng thương."
Đám người thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Vâng!"
Lúc này, phía sau bọn họ truyền ra một tia sáng, nghe tiếng cửa lớn kẽo kẹt mở ra, sau đó có người hành lễ rồi hô: "Đại trưởng lão."
Theo tiếng bước chân của người nọ, một nam tử trung niên với chòm râu đen dài, khóe mắt có vài nếp nhăn bước vào.
Người này vừa đến, hơi thở của đám người liền thay đổi một chút. Lúc này cũng không cần nhiều lời, đều trật tự lui ra, chỉ để lại Đoạt Kiêu và Kiếp Sát.
Tạ Vi Ninh siết chặt ngón tay, xem động tĩnh đi tới đây không nhỏ, còn là đại trưởng lão, không biết có thể ứng phó được hay không.
Nàng biết tên vị đại trưởng lão này là Đoạn Tùng, thực lực chỉ sau Ma Tôn. Có điều chung quy nguyên tác là nữ chính làm chủ, miêu tả rất ít các vai ác bên Ma giới, nàng chỉ có ấn tượng với mấy lần hành động giao tiếp của bọn họ, cũng không phân tích được gì.
Khuôn mặt nam tử trung niên nghiêm túc khác thường, một áp lực không nhỏ chợt truyền đến toàn bộ căn phòng.
Vẻ mặt Đoạt Kiêu và Kiếp Sát đều có chút khác thường.
Tạ Vi Ninh... Tạ Vi Ninh hiện tại đang trong thân thể Ma Tôn, không cảm nhận được gì.
Nam tử trung niên hơi giãn lông mày, áp lực tan biến trong nháy mắt.
"À." Nam nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đánh giá trên dưới Tạ Vi Ninh một lúc, "Tự tạo nghiệp."
Tạ Vi Ninh: "...?"
Hắn ta cư nhiên dám nói chuyện kiểu này với Ma Tôn!
Đại trưởng lão tức giận nói: "Ta xem Định Ma Bia của ngươi sẽ được tinh luyện thế nào!"
Dứt lời, hắn ta phất tay áo rời đi.
Tạ Vi Ninh ngẩn ra, không hiểu ra sao.
Là cái gì?
Ngay sau đó, người bên ngoài tới truyền lời, lại có Ma tu đến gây rắc rối ngoài địa bàn của bọn họ, lần này đã là lần thứ 36 sau khi Tôn chủ hôn mê!
Đoạt Kiêu và Kiếp Sát đều lộ vẻ mặt hung ác, sau khi xin chỉ thị từ Tạ Vi Ninh, liền cầm vũ khí bước nhanh rời đi.
Chỉ để lại một mình Tạ Vi Ninh suy ngẫm trong phòng.
Người của Ma giới, mỗi một phản ứng đều nằm ngoài dự tính của nàng.
Hơn nữa trong phòng này đến cả một thị nữ người hầu cũng không có, chẳng lẽ Ma Tôn phải tự thân vận động làm mọi việc?
Tạ Vi Ninh cúi đầu nhìn cơ thể.
Vậy nàng tắm rửa làm sao?
Cách một cánh cửa, sau khi Đoạt Kiêu và Kiếp Sát bước ra ngoài, sắc mặt nghiêm trọng.
"Hôm nay Tôn chủ... thật sự khó nắm bắt."
Kiếp Sát hiếm khi không phản bác, thở dài: "Thâm sâu khó lường."
Đoạt Kiêu không thể không tán thành: "Thâm sâu khó lường."
...
Một bên khác.
Trong Tiên phủ mờ mịt Tiên khí, người nằm yên tĩnh trên giường hình như có cử động.
Thị nữ quanh đó nghe thấy tiếng động, tức khắc ngừng làm việc, ra ngoài gọi người tới xem.
"Điện hạ?"
Giọng nữ nhỏ nhẹ có chút thận trọng.
"Điện hạ, người tỉnh rồi sao?"
Người trên giường nhắm mắt, lông mày lại nhíu chặt.
Thanh âm này, chưa từng nghe qua.
Lại có kẻ đột nhập.
Đám người Đoạt Kiêu nên bị phạt.
Ngay lúc Nguyên Vi đưa tay qua muốn vuốt lông mày của Đế nữ, đột nhiên bị người nắm lấy cổ tay, trong nháy mắt đau đớn ập đến.
"Á ——! Điện hạ, điện hạ!" Nàng đau đớn kêu to, nước mắt sắp trào ra, "Điện hạ! Nô tỳ làm sai chuyện gì khiến người không vui sao?"
Phong Thầm đột nhiên mở mắt.
Tầm mắt hắn nhanh chóng lướt qua toàn bộ xung quanh.
Căn phòng sáng rực, chói mắt, hoa lệ và thơm ngát cùng với một đám nữ tiên thị đang hoảng sợ quỳ trên mặt đất nhìn hắn.
Tiên?!
Phong Thầm bỗng nhiên nhận ra ngực mình hơi hơi rũ xuống kỳ lạ, sau khi cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt đột biến.
Danh Sách Chương: