• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi chính thức đi vào cấm địa, cảnh tượng mọi người chém giết lẫn nhau trái lại ít đi nhiều, rất có thể là sợ mùi máu tươi dụ yêu thú tới.

Thông thường, bảo vật càng tốt đều giấu ở nội địa.

Cố Nhai Mộc đi quá thảnh thơi, nhất thời tụt xuống vị trí áp chót.

Vị trí thứ nhất từ dưới lên hiển nhiên là Đỗ Thánh Lan.

Xác định xung quanh không có người, Đỗ Thánh Lan đến bên cạnh y: "Đúng là ngươi ha."

Lúc nói chuyện nhìn quanh bốn phía, cấm địa U Lan thật rất khác với nơi mà hắn tiếp nhận khảo nghiệm nhìn thấy ngày đó, Vấn Tâm ngọc bích chỉ là tùy ý hư cấu một cảnh tượng rừng rậm.

Mặt nạ mặt xanh nanh vàng khiến Cố Nhai Mộc toát ra vài phần cảm giác không giận mà uy, hắn dừng bước nói: "Định hướng trước đã."

Các đại gia tộc và tông phái không phải không biết nguy cơ của cấm địa, nhưng vẫn dẫn theo không ít đệ tử, chính là vì có thể phân công nhau hành động. Bọn họ chỉ có hai người, nếu như muốn thăm dò hết từng góc của cấm địa, chẳng biết đến năm nào tháng nào.

Đỗ Thánh Lan chú ý đến vùng hồ ở phía trước: "Còn nhớ chính là ở cạnh một cái hồ như đó, 'ta' khóc lóc cầu xin ngươi nói đừng mà."

"......"

Cố Nhai Mộc không lộ mặt ra, nhưng nội tâm đã chửi rủa Vấn Tâm ngọc bích chết tiệt mấy lần.

Trong hồ không biết yêu thú gì ẩn núp, mặt nước còn có bọt khí ùng ục, không phải là một chỗ tốt để dừng chân.

Đỗ Thánh Lan phi thân lên một cây cổ thụ rất cao, trên đỉnh cây cổ thụ có một con mãng xà yêu chiếm cứ, hắn vốn còn muốn ra tay giải quyết, có điều con yêu này hình như đang trong kỳ ngủ đông, không hề nhúc nhích.

Đỗ Thánh Lan cũng lười làm việc thừa thãi, trông về xa xa đằng trước đột nhiên khẽ ồ một tiếng.

"Trảm Nguyệt sơn có không ít tu sĩ bình thường ngấm ngầm đi theo, Trúc Mặc lại không đi tới xua đuổi."

Người ngoài không biết Trảm Nguyệt sơn thích yên tĩnh và bài ngoại, thế nhưng trong lòng Đỗ Thánh Lan biết rõ.

Cố Nhai Mộc: "Có lẽ hắn cũng có dự cảm, cho nên để mặc tu sĩ tụ tập ở chỗ này."

Một khi có chuyện ngoài ý muốn, người ngoài đứng mũi chịu sào, đệ tử nội bộ Trảm Nguyệt sơn còn có cơ hội phản ứng một chút.

Đỗ Thánh Lan chuẩn bị trà trộn vào số đông.

Một nhóm người ở cùng một chỗ, hệ số an toàn nói chung là sẽ cao hơn một chút.

Cố Nhai Mộc gật gật đầu, ẩn trong bóng tối không xa không gần đi theo.

Bởi vì có tu sĩ ùn ùn liên tục đi theo, sự xuất hiện của Đỗ Thánh Lan cũng không dẫn tới bất kỳ sự chú ý nào.

Cũng không phải ai cũng mơ mộng hão huyền đạt được cơ duyên bất phàm, cấm địa U Lan cũng có không ít thảo dược trân quý, vận khí tốt nói không chừng có thể gặp trúng truyền thừa U Lan tôn giả để lại.

Trảm Nguyệt sơn cũng không tham lam, gặp được chỗ nào có thảo dược sinh trưởng, sẽ để lại vài gốc, đồ ít người đông, tu sĩ đằng sau vì một gốc thảo dược mà tranh giành đầu rơi máu chảy, nhưng điều này cũng dễ hơn rất nhiều so với đối phó với yêu thú canh giữ thảo dược.

Đỗ Thánh Lan nhân dịp này cũng ra tay giành giật một lần, cảm giác nhặt nhạnh đồ người ta bỏ lại cũng không tệ lắm.

Trúc Mặc đằng trước bỗng nhiên dừng bước, Lý Đạo Tử dặn dò các phái cắm trại.

Hoạt động ban đêm dù sao cũng không an toàn lắm, tán tu đi theo phía sau tự giác rời xa mấy trượng, trong đó có các thực tu*, nhóm lửa làm cơm linh thú.

*Thực tu: những người tu hành vẫn ăn uống.

Đỗ Thánh Lan vốn đang nhắm mắt thiền định, Cố Nhai Mộc thay trang phục cải trang, bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, làm động tác chớ có lên tiếng.

Đỗ Thánh Lan hiểu ý, nhắm mắt lắng nghe, cách đó không xa có người vây quanh lửa trại, nói cười——

"Đỗ Bắc Vọng cũng tới đây, bên người có một đống trưởng lão hộ đạo. Nếu như hắn thật sự có thể tìm được cơ duyên, từ nay về sau sẽ cách biệt một trời một vực với Đỗ Thánh Lan."

Không thèm đếm xỉa thuyết mây và bùn này, Đỗ Thánh Lan vểnh lỗ tai, càng hướng đến đằng trước có tiếng gió đêm cuộn lên rụng lá, lại hướng về phía trước... Dường như chỉ còn lại sự im lặng.

Yêu thú cấm địa không ít, không nên tĩnh lặng như thế mới đúng, lại nhớ tới con mãng xà yêu quá mức yên tĩnh trên cây trước đó, hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác yên bình trước bão tố.

Ánh mắt Cố Nhai Mộc hơi đổi, có phán đoán trước tiên: "Là thú triều."

Theo lời y vừa dứt, sắc máu từ đầu cuối ánh trăng trên bầu trời lan tràn về phía trước, mà ở trên ngọn núi xa xôi hơn, hư ảnh của một cuộn tranh khổng lồ hư ảnh mở ra, trong đó có thể nhìn thấy lờ mờ một đứa trẻ con ngồi trên mình con trâu già phát trống tay.

Tùng.

Tùng.

Tu sĩ xung quanh lửa trại ngừng tán gẫu, nhận thức chậm chạp nhìn lên không trung, trong đó một vị vừa mới ngẩng đầu, một con đại bang răng cưa hung mãnh bay qua cực nhanh, xe toạc một mảng da trên trán hắn ngay tại chỗ.

"Thú...Thú triều."

Nỗi sợ hãi thậm chí đã lấn át cơn đau đớn, tu sĩ nhấc kiếm lên, đầu đầy máu tươi vọt tới nơi đóng quân phía trước.

Chỉ mới trong nháy mắt, mấy trăm con đại bàng răng cưa dời núi lấp biển lao đầu mãnh liệt vào đám người, mặt đất dưới chân bắt đầu chấn động, yêu thú trên đỉnh núi phụ cận huy động toàn bộ lực lượng.

Có người kinh hô: "Thú triều năm trăm năm bộc phát một lần, bây giờ mới qua ba trăm năm, sao lại..."

Đỗ Thánh Lan vung kiếm bổ vào một con yêu thú xông tới sau lưng, trong khung cảnh nhốn nháo hoảng loạn, không che dấu nổi vẻ nghi hoặc trên mặt.

Cảnh một đứa trẻ cưỡi trâu phát trống tay... Đây là dấu hiệu dễ thấy nhất của thú triều. Trong lịch sử mỗi một lần thú triều đều có thể nói là tai họa, thường thường yêu thú một giây trước còn bình tĩnh vô cùng, một khắc sau sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, trước khi thú triều chấm dứt, chúng sẽ liều lĩnh săn giết nhân loại.

Yêu thú vô cùng vô tận so với tu sĩ có hạn, kết cục là gì có thể tưởng tượng ra được.

Mọi người hợp lực cũng không chống cự được bao lâu, cần phải tìm nơi ẩn náu.

Thế nhưng từ khi người đầu tiên bị tập kích, Trúc Mặc đã hạ mệnh lệnh: "Kết trận."

Vừa nói ống tay áo màu xanh vừa huy động, nghe theo hắn bình tĩnh mở miệng chỉ huy, đệ tử Trảm Nguyệt sơn ổn định lại tâm thế, làm theo lời, bất luận sinh vật nào mưu toan xông vào trận pháp đều sẽ bị tiêu diệt vô tình.

Tu sĩ bị xé rách làn da cầu cứu trước đó, dưới tình thế cấp bách vung kiếm muốn phá hư trận pháp, bị trận pháp nuốt chửng ngay lập tức.

Những tu sĩ khác thấy thế không dám xông vào, chỉ có thể vận khí truyền âm: "Thú triều ập tới đột kích, hy vọng Trảm Nguyệt sơn có thể che chở chúng ta, hợp lực đẩy lùi địch!"

Nhưng mặc cho hô to cỡ nào, Trúc Mặc vẫn thờ ơ như trước, hắn biến mất một lát, lúc xuất hiện lại, dẫn đầu môn chúng rút lui về hướng Tây Bắc.

Trúc Mặc đi ở phía trước mở đường, phó tông chủ Lý Đạo Tử đi tới bên cạnh hắn, khẽ giọng nói: "Hiện tại thú triều còn chưa tính là quá nghiêm trọng, có nên cứu trợ những tán tu đó không?"

Đợi đến khi thú triều hoàn toàn bùng nổ, những người này cũng coi như một bộ phận trợ lực.

"Không cần."

Lý Đạo Tử hơi ngẩn ra.

Trúc Mặc: "Thú triều trải qua tối đa hai đến ba ngày, thương vong mỗi lần cơ bản duy trì ở một con số." Hắn xoay người, mái tóc dài phiêu diêu dưới ánh trăng sắc máu độc đáo đêm nay, "Lúc Tổ sư gia còn sống, muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân của thú triều, tuy rằng thất bại, nhưng cũng tổng kết ra một ít quy luật."

Lý Đạo Tử hiểu rõ: "Những yêu thú phát điên này một khi giết đủ một con số nào đó, thú triều sẽ giảm sút?"

Trúc Mặc nhàn nhạt gật đầu.

Lý Đạo Tử tức thì không bao giờ nhắc bất kỳ điều gì về việc thả người vào trong đội ngũ nữa.

......

Trên bầu trời phủ kín yêu thú bay dày đặc, muốn đột phá vòng vây cũng không dễ dàng.

Đỗ Thánh Lan giải quyết một con sâu chín đầu khó nhằn, mắt nhìn bầu trời bị những đốm đen chi chít che lấp: "Xem ra là không bay được."

Cố Nhai Mộc: "Chỉ có thể thử cưỡng chế xé toạc không gian rời đi."

Bình thường còn dễ nói, hiện giờ trong không khí tràn ngập năng lượng tàn bạo, căn bản không có lợi cho việc dịch chuyển tức thời cự ly xa. Mấy địa phương lân cận chỉ sợ cũng đã lần lượt rơi vào tay giặc, một lần dịch chuyển không ổn, sẽ trực tiếp dịch chuyển vào trong bụng yêu thú.

"Phiền phức."

Cố Nhai Mộc cân nhắc có nên trực tiếp dùng mình rồng xông ra ngoài hay không.

Đỗ Thánh Lan nhìn ra y đang có ý định gì, hỏi: "Uy áp của rồng có thể buộc chúng rút lui không?"

Cố Nhai Mộc lắc đầu: "Duy chỉ có vào ngày thú triều, hiệu quả áp chế huyết mạch sẽ biến mất."

"Vậy thì không cần phải để lộ chân thân." Đỗ Thánh Lan: "Uổng công bố trí trước đó."

Một con kỳ lân dẫn tộc đàn lao về phía họ. Cố Nhai Mộc năm ngón tay hóa thành móng vuốt, xé toạc không gian trước mặt.

Dòng chảy hỗn loạn làm cho người ta không thể mở mắt.

"Nín thở ngưng thần." Cố Nhai Mộc trầm giọng dặn dò một câu, kéo Đỗ Thánh Lan một bước bước vào trong lỗ hổng không gian xé mở.

Thời khắc cuối cùng, Đỗ Thánh Lan thích ứng với cuồng phòng, thử mở mắt ra.

Khắp chốn đều là tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng chém giết, Đỗ Thánh Lan dường như trong lòng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, đứa bé chăn trâu trong ảo ảnh hướng về phía hắn nhếch khóe miệng, Đỗ Thánh Lan thấy cả kinh, còn chưa đợi hắn nhìn kỹ, không gian dịch chuyển đã bắt đầu.

Tu Chân giới lưu hành một câu, Nguyên Anh kỳ trở xuống, thà ngồi xe thú mười ngày, cũng không muốn lĩnh hội dịch chuyển không gian một lần.

Tu sĩ trong quá trình này cũng sẽ sinh ra cảm giác buồn nôn buồn nôn mắc ói khi người bình thường say xe, huống chi là ở trong tình huống không gian không ổn định tiến hành dịch chuyển, mùi vị đó quả thực khó có thể miêu tả.

Bên ngoài một ngôi miếu đổ nát, trong không khí xuất hiện một cơn dao động kịch liệt, Đỗ Thánh Lan có chút lảo đảo đi ra từ trong đó, cũng may Cố Nhai Mộc đi ra trước một bước, đỡ hắn một cái, tránh được tai nạn ngã lộn cổ.

Đỗ Thánh Lan vừa mới ổn định thân mình, bất ngờ không kịp phòng bị đối mắt với hơn mười đôi mắt xanh biếc.

Sói da sắt, yêu thú sống bầy đàn.

Tin tức đối ứng ngay lập tức hiện ra trong đầu hắn.

Đột nhiên xuất hiện hai người, sói da sắt ban đầu vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó, trong trạng thái hung tàn, chúng lao đến mãnh liệt.

Không có thời gian làm dịu di chứng của dịch chuyển không gian, tốc độ rút kiếm của Đỗ Thánh Lan chậm hơn nửa nhịp, một con sói da sắt đã chộp tới đầu hắn. Đỗ Thánh Lan không chút hoang mang, một vuốt này nhiều nhất chỉ khiến trên mặt bị chút tổn thương da thịt.

Phần mềm nhất của sói da sắt là bụng, hắn trái lại có thể nắm bắt cơ hội mổ bụng móc yêu đan của đối phương.

Kế hoạch không theo kịp biến hóa, móng vuốt sói da sắt gần trong gang tấc còn chưa kịp vươn ra, đã bị xé thô bạo thành hai nửa ngay tại chỗ, ngay cả yêu đan cũng bị vỡ vụn theo.

Đỗ Thánh Lan hơi sửng sốt, mới phát hiện ra Cố Nhai Mộc không biết từ khi nào đã biến hình, mỗi vuốt một con sói da sắt. Giải quyết xong bầy sói, Ngân Long bỗng nhiên áp sát hắn, trong mắt chứa đựng cơn thịnh nộ: "Tại sao không tránh?"

Tốc độ của sói da sắt không phải là quá nhanh, vừa rồi Đỗ Thánh Lan có cơ hội né tránh.

Hắn thấy khó hiểu: "Không tránh, hiệu suất cao hơn một chút."

Đắn đo có chừng có mực xong, đan dược mang theo trên người đủ để xóa tan vết thương da thịt, con sói da sắt công kích hắn trước đó đầu có mọc sừng, vừa nhìn đã biết là Lang Vương. Một viên yêu đan lang vương nguyên vẹn, giá trị liên thành.

"Ngộ nhỡ để lại sẹo thì sao?"

Long tức sau khi được khắc chế vẫn mang lại cho Đỗ Thánh Lan cảm giác nóng rát da, hắn nghiêng mặt đi, khó hiểu nói: "Nam tử hán đại trượng phu, có chút sẹo thì làm sao?"

Ngân Long gắt gỏng nói: "Ta không thích."

"???"

Tiếng thú rống liên tiếp vang vọng trong rừng, dường như khiến Cố Nhai Mộc lấy lại lý trí, lại biến hóa thành hình rồng, xử lý xong thi thể của sói da sắt, để tránh mùi máu tươi mời gọi thêm yêu thú.

Đỗ Thánh Lan nhìn về phía sau: "Cấm địa vậy mà cũng có miếu."

Cố Nhai Mộc: "Không gian thế giới nhỏ không ổn định, có chỗ sẽ giãn nở, có chỗ sẽ co vào, môi trường bên trong cũng thường xuyên biến đổi."

Sau khi đi vào miếu hoang để tránh thu hút, y mới trầm giọng giải thích: "Ngươi bị thương ngay dưới mí mắt ta, sẽ thể hiện ra ta bất tài."

Đỗ Thánh Lan ngẩn ra: "Không thể ngờ được hộ vệ như ngươi cũng rất xứng với chức đấy."

Nói xong ngồi trên một đống cỏ dại, nhắm mắt thiền định, nhưng đáy lòng không thoải mái lắm.

Hắn còn lâu mới tin Cố Nhai Mộc vì không làm tròn trách nhiệm của hộ vệ mà căng thẳng, trong đó chắc chắn còn có nguyên nhân khác. Nhớ lại lúc bọn họ vừa mới trốn khỏi Trảm Nguyệt sơn, đối phương thậm chí còn khách khí mời mình ngâm đầm nước lạnh.

Lại liên hệ với mấy ngày nay ở chung, Cố Nhai Mộc tranh thủ tạo điều kiện tốt nhất, đi đường xa cũng đều mua gối ôm và thú chạy xe.

Trong trường hợp căn cơ của mình bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng vẫn ngày ngày suy nghĩ chu đáo cho người khác.

"Căn cơ bị tổn hại..."

Đỗ Thánh Lan dường như nghĩ đến điều gì đó, lông mi hơi run lên.

Miếu hoang không ngăn được gió lạnh, giữa mùa hè núi rừng buổi tối vẫn lạnh lẽo, Cố Nhai Mộc vẫn ở bên cạnh lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, giọng điệu so với bóng đêm còn u lạnh hơn vài phần: "Làm sao vậy?"

Đỗ Thánh Lan cố gắng ổn định hơi thở, nhưng hắn không thể giấu được ác long bên cạnh mình. Ánh mắt Cố Nhai Mộc càng lúc càng thâm thúy, hỏi lại một lần nữa: "Nghĩ đến cái gì?"

Đỗ Thánh Lan đột ngột mở mắt ra, dưới tình huống đối mắt không thể né tránh ngón tay mất tự nhiên gập lại: "Mục đồng..."

Hắn kể về những hình ảnh cuối cùng nhìn thấy trước khi dịch chuyển, cổ họng hơi động: "Trong hư ảnh xa xôi, đứa bé chăn trâu gõ trống tay kia đang mỉm cười với ta."

Đêm nay thú triều xảy ra rất kỳ quặc, Cố Nhai Mộc quả nhiên bị dời sự chú ý: "Xác định không nhìn lầm?"

"Chắc là không lầm." Đỗ Thánh Lan chần chừ nói: "Sau cùng nó hình như còn há miệng, có vẻ muốn nói điều gì đó. Nụ cười đó..."

Hắn không biết mô tả như thế nào, giống như chú thuật của Tuyệt Sát điện, như vết hoại thư bám vào xương, ngay cả chết đi cũng khó mà thoát khỏi.

Cố Nhai Mộc vốn định trời vừa sáng, đợi thú triều phát điên qua một đợt sẽ tìm cơ hội rời đi. Nghe Đỗ Thánh Lan nói, lại nhớ tới một chuyện khác, thò tay trực tiếp mò ra hai con sư tử tuyết hoa từ trong tay áo mình.

Dưới hình dạng thú, sư tử tuyết hoa có vẻ cực kỳ đáng thương, bị thú triều dọa đến mức bốn cái chân to xụ đều bị cứng đờ, Đỗ Thánh Lan còn lo chúng tự vấp cẳng mình ngã sõng soài.

Cảm giác mà thú triều mang lại còn đỡ kinh dị hơn giờ khắc này tê liệt ngồi ngay trong lòng bàn tay Cố Nhai Mộc. Lúc trước để nhanh chóng chế ngự sói da sắt, Cố Nhai Mộc cố ý để lộ một ít khí tức chân long, sư tử tuyết hoa đến giờ vẫn còn run rẩy.

.....Muốn rời khỏi cấm địa nguy hiểm, phải quay về nghề cũ kéo xe thú.

Cố Nhai Mộc kiểm tra một lượt, xác định nó không có dấu hiệu cuồng bạo, thậm chí chân khí trong cơ thể cũng không thấy rối loạn.

Đỗ Thánh Lan biết hắn đang tìm hiểu nghiên cứu cái gì, đưa ra một loại suy đoán: "Có khi nào thú triều chỉ có thể ảnh hưởng đến yêu thú trong cấm địa không?"

"Còn có một khả năng khác." Cố Nhai Mộc ngước mắt lên nhìn hắn: "Có liên quan đến ngươi."

Trước khi thú triều xảy ra, sư tử tuyết hoa đã ở bên người Đỗ Thánh Lan, sau đó trực tiếp thu vào trong tay áo.

Cỏ An Thần chuyển kiếp cũng không có năng lực cỡ này, Đỗ Thánh Lan há miệng muốn phản bác, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng cuối cùng đứa bé chăn trâu mỉm cười với mình, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Hắn có thể khẳng định, ánh mắt đó không phải nhìn đám tu sĩ chạy trối chết tứ phía, không phải nhìn Cố Nhai Mộc, mà chính là mình.

Trăm mối tơ vò không được giải thích, Đỗ Thánh Lan đứng dậy, phủi cỏ dại dính trên áo choàng bên ngoài, nhìn ra ngoài qua khe hở cửa sổ.

Bầu trời thỉnh thoảng có những con thú lạ bay qua, ngay cả khi họ đã che giấu khí tức, đôi khi vẫn có vài con bổ nhào xuống, xông vào miếu hoang.

"Chẳng qua chỉ là thú nhỏ cấp thấp, pháp bảo lại không có tác dụng."

Bảo vật của Cố Nhai Mộc không có một cái nào là đơn giản, sáng hôm nay pháp bảo ẩn giấu khí tức này thậm chí còn lừa được cảm giác của Trúc Mặc.

"Trong trạng thái hoàn toàn cuồng bạo, bản năng săn mồi của dã thú bị kích thích thôi." Cố Nhai Mộc dùng giọng điệu chẳng có gì ngạc nhiên nói.

Sau cùng, y hơi trầm ngâm chút: "Ta đi xa hơn một chút, ngươi ở lại một mình trong miếu hoang."

Rõ ràng là muốn xem xem dưới tình huống chỉ có một mình Đỗ Thánh Lan, có thể dẫn tới công kích của yêu thú hay không.

Cân nhắc sức mạnh yếu ớt của sư tử tuyết hoa, cảm giác tồn tại gần như bằng không, Cố Nhai Mộc rời đi một mình, y vừa đi, hai con sư tử tuyết hoa như được đại xá, ngay lập tức lại chui vào ống tay áo Đỗ Thánh Lan.

Chỉ thiếu đi một người, miếu hoang tức thì có một loại cảm giác trống rỗng.

Gió bên ngoài không ngừng thổi, nghe mà phiền lòng, Đỗ Thánh Lan nhìn quanh một vòng, trốn đằng sau tượng Phật, vừa tránh gió, vừa có thể thanh tịnh hơn chút. Trong tay áo bào một chút động tĩnh cũng không còn, sư tử tuyết hoa cũng không biết là ngủ rồi hay là hoàn toàn bị dọa ngất xỉu.

Từ sau khi Cố Nhai Mộc rời đi, quả nhiên không còn yêu thú nào đến tìm nữa.

Thắc mắc trong lòng Đỗ Thánh Lan chưa được giải, câu đố còn đang rối rắm quấy nhiễu mình: Vì sao Cố Nhai Mộc lại quan tâm đến mình như vậy?

Ngón tay gẩy gẩy cỏ dại bên cạnh, long tộc bản tính dâm tà, lẽ nào thực sự thèm muốn cơ thể hắn? Nhưng cũng chưa từng thấy Cố Nhai Mộc đi thanh lâu.

"Thèm muốn cơ thể?"

Vô thức lẩm bẩm lặp đi lặp lại, hắn bỗng đứng bật dậy, suýt va phải tượng Phật.

"Đoạt xá!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK