"Chào cô, Chu tiểu thư, chúng tôi là cảnh sát thuộc cục cảnh sát thành phố Giang Thành."
Trong phòng bệnh vốn vô cùng yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nói nam giới trầm thấp, tuy rằng âm lượng không quá lớn nhưng cũng đủ để gọi Tưởng Thiên Du đang ngồi dựa lưng vào thành giường, mắt hướng ra khung cảnh ngoài cửa sổ hoàn hồn.
Cô thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn một nam một nữ đang đứng dưới đuôi giường, hai người nhìn qua rất trẻ tuổi, cùng lắm là 25 26.
Quan sát trực diện đối phương, đưa ra phán đoán đã là thói quen mấy năm nay của cô, Tưởng Thiên Du ngay lật tức hoảng hồn.
Trước khi mất đi ý thức, cô chỉ nhớ được một điều là xung quanh đồng nghiệp đã ngã xuống đột nhiên phát nổ, không ngờ sau khi tỉnh lại cô trở thành một cô gái tên là Chu Nhã, hơn nữa còn đang ở thành phố Giang Thành.
Thành phố Giang Thành...
Tưởng Thiên Du chớp mắt một cái, nơi này khác hẳn với thành phố du lịch vùng duyên hải trước kia cô từng ở, đây là một thành phố phía Bắc, khí hậu bốn mùa phân hóa rõ dệt, kinh tế phát triển đến độ trong không khí phảng phất sự hiên ngang, sầm uất.
"Chu tiểu thư?" Nam cảnh sát thấy cô nửa ngày không có phản ứng gì, liền lại mở miệng gọi thêm một tiếng, biểu cảm quan tâm nói: "Vừa rồi bác sĩ nói, cô đã thoát khỏi trạng thái nguy hiểm, ý thức cũng đã thanh tỉnh, không biết cô còn chỗ nào không thoải mái không?"
Tưởng Thiên Du khẽ lắc đầu, dùng giọng nói khàn khàn đáp lời: "Các người... có việc gì?"
Từ khi cô tỉnh lại từ trong cơ thể này, liên tục được những người tự nhận là bạn bè, đồng nghiệp của Chu Nhã tới thăm, từ đó cô cũng lờ mờ biết được Chu Nhã gặp tai nạn giao thông, bị trấn thương sọ não, được đưa tới bệnh viện.
Nghĩ tới đây, Tưởng Thiên Du nâng tay lên sờ trán, nơi đó đang được quấn mấy lớp băng gạc dày, khiến hình ảnh cô bây giờ có chút buồn cười.
"Là chuyện như thế này, Chu tiểu thư, cô có quen biết Đinh Thiên Lãng không?" Nam cảnh sát vừa dò hỏi vừa cố ý quan sát xem cô gái đang ngồi trên giường sẽ có phản ứng gì sau khi nghe thấy cái tên này.
Tưởng Thiên Du nghe vậy thì hơi nhíu mày, bởi vì khi nghe thấy ba chữ Đinh Thiên Lãng, trong đầu mơ hồ hiện lên vài hình ảnh, có chút mờ ảo, lộn xộn, khiến cô không nhìn ra chút manh mối nào.
"Không..."
Cô vừa bật thốt ra một tiếng, không ngờ nam cảnh sát cắt nang lời nói của cô: "Căn cứ theo thông tin mà cục cảnh sát chúng tôi nhận được thì, Chu tiểu thư và Đinh Thiên Lãng có quan hệ tình cảm, cô đang muốn chối bỏ?"
"..."
Tưởng Thiên Du hơi nghiêng đầu, thái độ của hai cảnh sát này khiến đầu óc còn hơi mơ hồ của cô lập tức thanh tỉnh, mà cảnh tượng trước mắt này vô cùng quen thuộc đối với cô.
Đã từng là cảnh sát mà nói, cô không khó nhìn ra đây là một cuộc thẩm vấn và cô chính là kẻ bị tình nghi.
"Xin lỗi, tôi hơi đau đầu."
Có lẽ là thói quen nghề nghiệp, Tưởng Thiên Du lựa chọn lẩn tránh nguy hiểm. Ký ức mà Chu Nhã để lại cho cho cô vô cùng hữu hạn, nhưng mà không biết đây là di chứng của vụ tai nạn giao thông hay do cơ thể này đã đổi chủ.
Trong thời điểm không rõ tình huống, cô sẽ không lựa chọn gây thêm phiền tóa cho bản thân.
Nhưng sau khi nghe được câu này của cô, hai cảnh sát dưới đuôi giường lộ ra biểu tình đã nằm trong dự kiến. Nam cảnh sát thu lại thẻ cảnh sát, xoay đầu sang, ghé tai thì thầm với nữ cảnh sát bên cạnh: "Đã báo cho đội trưởng Kỳ chưa? Sao vẫn chưa tới vậy?"
Nữ cảnh sát nhỏ giọng trả lời: "Đã báo rồi, hình như Kỳ đội còn bận đi thăm viếng, chắc tí nữa mới tới được."
Nam cảnh sát nâng tay xem thời gian trên mặt đồng hồ, ánh mắt tiếp tục nhìn về cô gái không có ý hợp tác trên giường, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Hai người bọn họ đều mới tốt nghiệp không lâu đã được điều tới cục cảnh sát thành phố Giang Thành, đối với một số kỹ xảo điều tra vụ án, cả hai vẫn còn khá mù mờ.
Đây là một phòng bệnh 4 giường dành cho bệnh nhân bệnh nặng, bên tai còn có thể nghe được tiếng xì xào nho nhỏ của người nhà và bệnh nhân, chỉ duy nhất giường bệnh của Tưởng Thiên Du là im lặng, tựa như tách biệt ra khỏi nơi này.
"Chu......" Nam cảnh sát mở miệng, chưa kịp nói từ thứ hai thì đã bị tiếng thét thê lương từ ngoài hành lang truyền tới đánh gãy.
"A!!!!!"
"Giết người! Giết người!"
Sau tiếng la hét thất thanh đó là tiếng bước chân hỗn loạn, ầm ĩ cả không gian. Chỉ trong vài giây, hai cảnh sát vốn đang đứng đấy vụt phát chạy ra ngoài.
Tiếp theo, người trong phòng bệnh chỉ cần có thể đi lại thì đều tụ tập ngó đầu ra cửa dáo dác nhìn xung quanh, sau khi xác định nơi này không gặp nguy hiểm thì mới tụm năm tụm ba ngoài hành lang thảo luận:
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Người bên đó đông quá, tôi cũng không nhìn rõ được. Nhưng nghe bảo hình như có kẻ cầm dao đâm người!"
"Trời ạ!"
"Thật hay giả đấy?"
"Thật, trên sàn nhà toàn là máu, sợ lắm..."
Cùng với những tiếng hét vang vọng tới xen lẫn tiếng nghị luận, Tưởng Thiên Du nghiêng đầu nhìn ông lão vẫn còn đang hôn mê nằm ở giường bên cạnh, hơi mím môi. Sau đó cô lưu loát xuống giường, không hề thấy dáng vẻ của bệnh nhân mới thoát khỏi cơn nguy kịch đâu.
Ra tới hành lang, Tưởng Thiên Du nhìn về quầy lễ tân cách đó 200m, xuyên qua đám người đang vây xem, cô có thể lờ mờ nhìn thấy dáng vẻ của hai cảnh sát vừa rồi.
Tưởng Thiên Du mặc quần áo bệnh nhân, đứng xen lẫn vào trong đám người không hề gây ra sự chú ý nào, hơn nữa ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cảnh tượng trong quầy lễ tân, không ai rảnh rỗi để ý cô cả.
Cứ như vậy, cô dễ dàng tiến về phía trước, lúc đó bảo vệ của bệnh viện vô cùng cố gắng thực hiện nhiệm vụ, ngăn cản đám đông quần chúng muốn tiến lại gần, phòng ngừa lúc hỗn loạn, xảy ra chuyện gì đáng tiếc.
"Lui về phía sau! Tất cả lui về sau đi!"
Cùng với âm thanh gào thét của bảo vệ, Tưởng Thiên Du căng mắt ra mới nhìn rõ được cảnh tượng phía trước.
Sau quầy lễ tân, một người đàn ông dựa lưng vào tường, tay trái giữ chặt nữ bác sĩ mặc áo blouse, con dao trong tay còn lại cắt qua làn da trắng mịn của nữ bác sĩ, vết thương không nặng, có chút máu tràn ra từ miệng vết thương.
Nữ bác sĩ rõ ràng là bị dọa sợ, nhưng không dám phản kháng hay khóc lóc, chỉ có thể im lặng đứng trước người tên bắt cóc, cơ thể nhỏ bé hơi run, nước mắt lã chã rơi.
Tưởng Thiên Du thấy thế thì nhíu chặt mày, tay phải đang giũ bên hông khẽ xoa hai cái, cô rất nhanh đã tìm ra vị trí ngắm bắn chuẩn xác, chỉ tiếc là hiện giờ trong tay cô không có súng.
Ánh mắt cô dần dần chuyển xuống dưới, lúc này cô mới để ý dưới chân tên bắt cóc và bác sĩ có một y tá nằm ở đó, bởi vì bàn tiếp tân che khuất nên không thể nhìn rõ ràng cụ thể tình huống của người đó. Hai mắt y tá nhắm nghiền, không rõ sống chết, sắt mặt trắng bệch, có thể là do mất máu quá nhiều gây ra.
Vũng máu trên mặt đất cũng chậm rãi lan rộng ra, xác minh cho suy đoán của cô.
"Có chuyện gì thì từ từ nói, anh đừng xúc động!" Nam cảnh sát đứng phía trước cố gắng trấn an tên bắt cóc, không dám tiến lên thêm dù chỉ là nửa bước, tình trạng tâm lý của hắn ta không được ổn định, bây giờ quan trọng nhất là tìm cách giải cứu con tin từ trong tay hắn.
Nữ cảnh sát trẻ còn lại quay sang nhìn đám y tá đang sợ hãi co rúm lại một chỗ, mặt toàn nước mắt, dồn dập hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Anh ta là ai? Các cô có quen biết anh ta hay không?"
Một người mặc đồ y tá, có vẻ lớn tuổi nhất trong nhóm đó liên tục gật đầu: "Nhìn anh ta rất quen mắt. Có thể là người nhà của bệnh nhân nào đó trong bệnh viện... Nhưng cho dù... anh ta là ai thì cũng không được phép giết người đúng không?"
Chẳng lẽ là mâu thuẫn giữa người nhà bệnh nhân với bác sĩ cuối cùng gây lên tình huống này?
Đúng lúc này, một một y tá khác bỗng nhìn chằm chằm về người bị thương đang nằm dưới đất, lâp tức quay sang nhìn hai viên cảnh sát: "Y tá trưởng! Đồng chí cảnh sát, cầu xin hai người hãy cứu cô ấy đi! Cô ấy chảy nhiều máu như vậy, nếu cứu tiếp tục thì sẽ mất mạng mất!"
Nam cảnh sát nghe vậy đầu tiên là ổn định cảm xúc của bản thân, sau đó ngẩng đầu nói với tên bắt cóc: "Anh trai, chúng ta nên xưng hô như nào nhỉ?"
Tên bắt cóc đang cầm dao nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua bả vai nữ bác sĩ bả nhìn về phía này, trong đôi mắt hẹp dài hoàn toàn là sự hung ác, nhìn dáng vẻ giống như không có ý đáp lại.
"Anh trai, tôi tin hành động ngày hôm nay của anh cũng chỉ là do không còn cách nào khác, tôi biết anh cũng là một người bình thường không muốn vướng vào vòng lao lý." Nam cảnh sát nói đến đây thì dừng lại, gương mặt càng trở lên bình thản: "Tuy nhiên nếu chuyện này ảnh hưởng tới mạng người thì sẽ không dễ dàng như anh tưởng tượng đâu..."
"Mày đừng có ở đó mà già mồm làm tao sợ, ông đây còn sợ cái quái gì nữa chứ?" Tuy kẻ bắt cóc già mồm nói vậy nhưng vẫn chột dạ cúi đầu nhìn nữ y tá nhắm nghiền mắt dưới chân, đảo trong mắt, không có ý tốt mở miệng: "Các người muốn cứu cô ta? Được thôi, đưa một y tá khác đến đây, một đổi một, làm con tin của ông đây!"
Tên bắt cóc ở bên này vừa dứt lời, mấy y tá bên kia lập tức xích lại gần nhau hơn, hiển nhiên không ai muốn đứng ra, tự đâm đầu vào chỗ hiểm.
Nữ cảnh sát vốn đang im lặng đứng một bên bỗng tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Tôi đổi. Dùng tôi để đổi với cô ấy!"
Không ngờ rằng tên bắt cóc bỗng cười lên thành tiếng, sau đó anh ta vừa nắm chặt nữ bác sĩ, vừa trào phúng: "Để cảnh sát tới làm con tin cho tao? Là tao bị điên hay mày bị điên đấy?"
Hắn ta vất vả lắm mới tìm được thời cơ khống chế hai người phụ nữ, khiến cho cảnh sát không dám tự tiện hành động, nếu thay một nữ cảnh sát tới đây, hắn ta không chắc bản thân có thể khống chế nổi cô ta hay không. Thế thì đổi cái quái gì? Nghĩ hắn ta ngu quá ha!
"Anh..." Nữ cảnh sát định nói gì đó nhưng lập tức thanh tỉnh, nuốt những lời chưa nói vào.
Trong lúc mọi người đang nóng lòng thì có một giọng nói phát ra từ trong đám người vây xem: "Dùng tôi đổi với cô ấy, được không?"
Vừa nói, Tưởng Thiên Du vừa đi lướt qua bảo vệ chắn phía trước, lập tức đi tới đứng giữa tên bắt cóc và nam cảnh sát.
"Chu Nhã?!" Lúc này nam cảnh sát cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, sau khi lấy lại tinh thần thì đột nhiên quát lớn: "Cô chính là một người bệnh, không ở yên trong phòng mà chạy ra đây làm loạn cái gì? Còn không nhanh quay lại đây!"
Mà Tưởng Thiên Du vẫn không nhúc nhích, giống như bị hình ảnh y tá nằm trên đất kia dọa làm cho hoảng sợ, gương mặt xinh đẹp hiền lành cung lập tức lộ ra cảm xúc sợ hãi cùng với thiện lương, lần nữa mở miệng, trong ngữ khí mang theo chút run rẩy, trộn lẫn trong đó là chút thương xót: "Y tá trưởng là người tốt, cầu xin anh tha cho cô ấy một con đường sống!"
Tưởng Thiên Du đảo mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh quầy tiếp tân, còn tên bắt cóc cũng đứng im quan sát cô.
Có lẽ là thấy dáng người Tưởng Thiên Du nhỏ xinh lại mặc quần áo bệnh nhân, trên đầu còn quấn mấy lớp băng gạc dày, động tác di chuyển lúc nãy cũng cho thấy cơ thể không mấy nhanh nhẹn, thật sự là không giống người có thể gây ra uy hiếp gì đối với hắn ta. Suy nghĩ đến đây, tên bắt cóc lắc lắc dao trên cổ nữ bác sĩ, ý bảo Tưởng Thiên Du tới trước rồi mới thả người.
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại, nam cảnh sát vừa mới buột miệng thốt ra một tiếng "không" thì đã bị tiếng hét chói tai cùng tiếng nức nở của nữ bác sĩ ngăn chặn.
Mọi người đều nơm nớp lo sợ nhìn nữ bác sĩ bị tên bắt cóc uy hiếp dùng dây trói hai tay hai chân Tưởng Thiên Du. Tiếp đó hắn ta loạng choạng kéo cả hai lui về sau.
Hắn ta vô cùng tùy ý đẩy Tưởng Thiên Du xuống đất, tiếp theo liền khôi phục tư thế kề dao vào cổ nữ bác sĩ như vừa nãy, lạnh lùng nhìn cảnh sát và y tá vọt tới kéo y tá trưởng đang hôn mê đi.
"Người chúng mày muốn cứu thì cũng đã cứu được rồi, tới lượt tao đưa ra yêu cầu?" Người đàn ông nói xong liền mỉm cười dữ tợn, con dao trong tay lại xoẹt qua cổ nữ bác sĩ: "Tao muốn gặp Vương Hoằng Phương!"
"Vương viện trưởng?" Một y ta buột miệng bật thốt lên.
Cùng thời gian đó, Tưởng Thiên Du đang nằm cong người như con tôm dưới chân kẻ bắt cóc thu hồi ánh mắt nhìn y tá, lông mày cô hơi nhướng lên, sau đó lập tức cụp mắt che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.
___
Be: Huhu, lần đầu dịch 1c tận 2,5k chữ:'> tui có thể đổi lịch đăng thành 1c/tuần hongggg huhu
Danh Sách Chương: