• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lý Nam Thương nhận được cuộc gọi của Lạc Bạch, anh đã xác nhận rất nhiều lần.

"Một trăm bốn mươi người đầu tư? Ngươi không có nằm mơ sao? Thần Tinh Tư Bản đầu tư 80 triệu? Đùa à?"

Lạc Bạch: "Tôi nhàn rỗi, cũng không nhàn rỗi đùa anh như vậy?"

Lý Nam Thương thật lâu không nói nên lời, một lúc lâu sau mới hỏi: "Thần Tinh Tư Bản... Làm sao phát hiện ra dự án của chúng tôi?"

Không phải anh ta tự ti, mà là dù tự tin đến đâu, anh ta cũng không cảm thấy bản thân và những dự án ít người biết đến của mình đều có thể bị Thần Tinh Tư Bản phát hiện và đầu tư.

Mà lại vừa ra tay chính là tám ngàn vạn, không hổ là đại lão.

Lạc Bạch ngoáy mũi: "Bởi vì Thần Tinh Tư Bản có người của tôi a"

Lý Nam Thương: "?? Nghĩa là hậu viện?"

Lạc Bạch: "Ân."

Lão đại đứng sau Thần Tinh Tư Bản, là bạn trai cậu a.

Lý Nam Thương kính nể không thôi, không hổ là phúc tinh trong truyền thuyết ngay cả Thần Tinh Tư Bản cũng có liên quan.

"Lạc lão bản, tôi đã chuẩn bị sẵn rất nhiều dữ liệu. Khi lên sân khấu nhất định sẽ có tự tin."

Lạc Bạch: "Vậy thì tôi sẽ giao lại cho anh và đội của anh. Đây là cơ hội duy nhất. Tôi chắc rằng anh sẽ không làm hỏng nó nhỉ."

Lý Nam Thương: " nhất định sẽ không!"

Lạc Bạch: "Như vậy, cố lên."

Lý Nam Thương cảm kích: "Tạ ơn ngài, lão bản."

Lạc Bạch: "Muốn cảm tạ hãy, cảm tạ sự kiên trì cùng tài năng chính mình."

Sau khi cúp máy, Lý Nam Thương lập tức bị đồng đội vây quanh.

Các thành viên trong đội lần lượt vây quanh hắn, xoay người hỏi: "Như thế nào? Có đúng không? Thần Tinh Tư Bản đầu tư 80 triệu, cùng 149 đại nhân tham dự nghe chúng ta lập dự án, chuyện lớn như vậy, trận chiến lớn như vậy, Nó không thể là sự thật, phải không? "

Lý Nam Thương phất tay ra hiệu mọi người yên lặng, hít sâu một hơi, nhếch lên khuôn mặt tươi cười dưới sự mong đợi và chú ý của mọi người: "Là thật!"

Ồ hỏ --!!

Mọi người hò reo, ôm chầm lấy nhau đầy phấn khích: "A, a, a, a, a, a cứ mây mở ra ngắm trăng! Mình điên rồi!"

"Tôi đi đây! Thần Tinh Tư Bản - một Thần Tinh Tư Bản còn sống, chưa kể đến 80 triệu mà nó đã đầu tư, chỉ riêng thái độ lạc quan của họ có thể khiến dự án của chúng ta sống lại."

"So với Thần Tinh Tư Bản, tôi cảm thấy Lạc Bạch tốt nhất."

"Không thể so sánh được."

Phúc vận, phúc vận a!"

"Khi xem bài phỏng vấn trên trang Tài Kinh, tôi nghĩ thật vớ vẩn khi thấy cậu ta khoe khoang bản thân và nói về vầng hào quang của sự may mắn. Nhưng hôm nay, tôi phải tự tát mình. Giờ tôi mới biết mình hẹp hòi như thế nào., hóa ra Bảo ca đúng là Thần Tài. "

"Tôi có một bức ảnh, cắt ra từ một tạp chí, bạn có muốn nói lời từ biệt không?"

"!!!!"

"Thành thật mà nói, khi tôi xem cuộc phỏng vấn, tôi đã tin vào điều đó. Bạn có muốn tôn thờ không?"

"muốn."

"Thêm tôi."

Lý Nam Thương vỗ vào đầu bọn họ: "Đừng mê tín, làm việc chăm chỉ. Ảnh sẽ bị tịch thu." Dừng lại một lát, nói lần nữa: "Sau khi tan việc lại bái, nhan cũng đừng dùng, không biết còn tưởng rằng tế bái bài vị."

Ngày 8 tháng 4, Khách sạn Đại hội

Lý Nam Thương đã dẫn đầu nhóm của mình đến hội nghị để giải thích về quá trình phát triển từ cơ giới hóa, tự động hóa và trí tuệ hóa của kho bãi và hậu cần.

Mặc dù trí thông minh hoàn toàn dựa trên trí tưởng tượng, nhưng một số nước ngoài đã hiện thực hóa các chức năng của kho bãi và hậu cần từ tự động hóa một phần sang thông minh.

Điều này chứng tỏ tính khả thi của trí thông minh.

Thứ hai, giải thích bằng dữ liệu.

Trong khi phiên họp này đang diễn ra, đại diện của Thần Tinh Tư Bản cũng công bố số liệu đánh giá hậu cần kho bãi, đã được đánh giá trước đó.

Vì vậy, mọi người cũng không quá ngạc nhiên, nhiều nhất họ thấy rằng kho bãi và hậu cần có giá trị hơn họ tưởng.

Sau đó đến phương án bố trí và nâng cấp chuỗi công nghiệp, kho bãi, hậu cần trong nước hiện nay hầu hết được cơ giới hóa, những năm gần đây phát triển theo hướng tự động hóa.

Hiện tại, lĩnh vực chính của Lý Nam Thương và nhóm của họ vẫn là tự động hóa, nhưng trong vài năm tới, lĩnh vực này cần được nâng cấp.

Việc bố trí chuỗi công nghiệp chủ yếu ở các thành phố gần hai đồng bằng, bao gồm một số thành phố ven biển.

Các lĩnh vực và ngành tham gia chủ yếu là ô tô, đồ gia dụng, thực phẩm, trong tương lai sẽ bao gồm thuốc lá, dược phẩm, thương mại điện tử, dây chuyền lạnh và các ngành công nghiệp khác.

Lý Nam Thương đã dành gần ba giờ đồng hồ để giải thích về dự án của mình, về mọi mặt, đều vô cùng chu đáo.

Sau một phen công phu, người bên dưới xì xào, nhưng họ đều đang cân nhắc khả năng và đầu tư.

Trước hết, một khoản đầu tư từ 40 đến 50 triệu nhân dân tệ không phải là quá nhiều đối với một ông chủ thực sự, nhưng nó cũng là một khoản đầu tư rất lớn.

Khi dự án của Lý Nam Thương hoàn thành, cần ít nhất 300 triệu đến 400 triệu nhân dân tệ, và đây chỉ là bố trí kho vận duy nhất.

Trong giai đoạn phát triển sau này, nó sẽ được triển khai sâu hơn trong nội địa.

Đồng thời cần nâng cấp trí tuệ trong kỳ nên đầu tư ban đầu chẳng khác nào đốt tiền.

"Nếu bố trí dây chuyền công nghiệp được thực hiện theo kế hoạch hiện tại, một nửa trong số đó sẽ được hoàn thành trong vòng hai năm, và có khả năng sẽ hoàn thành và nâng cấp theo hướng thông minh trong vòng năm năm."

"Đất nước rất coi trọng phát triển kinh tế, phát triển giao thông vận tải, hiện nay quy hoạch đường bộ, quy hoạch đường sắt trên cả nước, đặc biệt là các thành phố ven biển đều đi xuống. Khi đó, tình hình thị trường sẽ được khai thông hoàn toàn, bổ sung bởi hậu cần và kho bãi, các ngài có thể tưởng tượng nó thuận tiện như thế nào. "

"Có thể trong tương lai, hàng hóa muốn có thể được mua từ khắp nơi trên thế giới, và có thể nhận được chúng trong vòng hai hoặc ba ngày.

"Đó là một sự phóng đại."

"Tôi không nghĩ đó là một sự cường điệu. Theo hệ thống kho bãi và hậu cần tập trung này, cộng với quá nhiều tự động hóa, phân loại và vận chuyển thông minh, và những con đường hiện đang được xây dựng, tôi không thể nói chắc chắn trong tương lai."

"Vậy ý của quý ngài là?"

"Tôi đang kinh doanh thực phẩm. Nếu tôi muốn mở cửa thị trường nội địa, tôi dựa vào kho bãi và hậu cần. có nghĩ rằng tôi quan tâm?"

"Tôi đang vận chuyển thịt tươi sống. Hàng năm, chỉ thuê kho vận chuỗi lạnh mà các công ty sữa sử dụng là một khoản chi phí rất lớn. Nếu muốn tự đầu tư vào kho vận chuỗi lạnh thì quá tốn kém. Vì vậy, tôi duy trì và lạc quan, và tôi vẫn có thể đủ khả năng đầu tư từ 20 đến 30 triệu nhân dân tệ. "

"Tôi không quan tâm lắm đến hậu cần kho bãi, nhưng tôi quan tâm đến sự hợp tác mà hợp tác xã Tây Lĩnh đề xuất."

"Hợp tác xã này đã nảy ra ý tưởng tuyệt vời nào?"

"Trong buổi nói chuyện này, đừng nhìn tập trung vào 149 người chúng tôi, thực tế là hơn 300 người. Họ đến từ mọi tầng lớp xã hội, đặc biệt là nông nghiệp, đánh cá, chăn nuôi... vv liên quan đến nông nghiệp., đồng cỏ đã cử đại diện đến bàn với HTX để mở thị trường tiêu thụ sản phẩm sữa, thịt bò, thịt cừu tại các tỉnh phía Bắc và phía Nam ”.

"Cuộc nói chuyện này chủ yếu là về ý định của những người say rượu hơn là về rượu. Hãy nhìn vào kho bãi và hậu cần, đó là một con số nhỏ, và hầu hết chúng là về giao tiếp, phá vỡ các rào cản trước đây, cho phép thị trường và ngành công nghiệp lưu thông và giao tiếp."

"Bạn thấy đấy, cuộc họp này phải được ghi lại. Bởi vì nó là sự khởi đầu của một kỷ nguyên mới."

Một khi đã bắt đầu, nó không thể bị dừng lại cho đến thời đại tiếp theo.

"Nó có nghĩa là gì?"

“Có nghĩa là ở đâu cũng có cơ hội kinh doanh, hãy nắm bắt cơ hội, nhanh chóng phát triển chuỗi đầu tư và hợp tác công nghiệp”.

"Haha... Thật sự rất tuyệt vời, ý tưởng táo bạo, mấu chốt là phải dám làm. Thực sự bị thuyết phục."

"Làm sao có người dám nghĩ đến điều này trước đây? Tôi sợ rằng họ có thể bị coi là kẻ mất trí."

"Những người khác làm hợp tác xã, họ tập trung vào trồng trọt, liên hệ với nông dân và tiếp thị. Đó là điều bình thường. Hợp tác xã Tây Lĩnh này không đi theo con đường thông thường. Nó phải tham gia vào máy móc nông nghiệp, kho bãi và hậu cần, và phải đi hàng nghìn người. vạn dặm. Tỉnh Bình Hán mua quả Nguyên Thương tiếp theo. Tôi thực sự bị thuyết phục, không biết nó đang bí mật làm gì. "

"Ngai nói nông nghiệp không nghiêm túc, không đúng. Thật sự là tham gia phát triển nông nghiệp, nhưng cũng không phải là đàng hoàng, đường tà đạo quá nhiều."

"Tà liền tà đi, đi đến cuối cùng hết lần này tới lần khác còn có thể đi trở về đến chính đạo."

"Có lẽ là... một thanh niên có ý tưởng táo bạo như vậy."

"Những người trẻ tuổi, đại diện cho một tương lai vô hạn, khả năng vô hạn."

Vào ngày 9 tháng 4, có tổng cộng chín công ty bao gồm Thần Tinh Tư Bản và hợp tác xã Tây Lĩnh đầu tư vào kho vận thông minh và hậu cần, giữ lại 20 phần trăm của Lý Nam Thương và huy động được 300 triệu.

Cùng ngày, hơn một trăm công ty đã đạt được sự hợp tác trong các cuộc đàm phán, và ở một mức độ nào đó đã thúc đẩy nền kinh tế của thành phố Trường Kinh và toàn tỉnh Nam Việt.

Ngày 10 tháng 4, Lạc Bạch thay mặt hợp tác xã Tây Lĩnh ký kết số lượng lớn đơn hàng và hợp đồng hợp tác dài hạn với đại diện chăn nuôi từ thảo nguyên.

Cùng ngày, HTX Tây Lĩnh đã ký kết hợp tác với các đại diện nông sản, chăn nuôi các tỉnh, mở thị trường phía Nam thông qua HTX Tây Lĩnh, bên HTX đưa ra một khoản thù lao nhất định.

Đồng thời, hợp tác xã Tây Lĩnh nhân cơ hội quảng bá sản phẩm máy móc nông nghiệp chất lượng cao của mình, đã ký được nhiều đơn hàng lớn, lên tới ít nhất 100 triệu.

Khả năng tương tác của thị trường, hợp tác, thúc đẩy lẫn nhau về hiệu quả kinh tế, và ngay cả ban lãnh đạo cấp cao của tỉnh Nam Việt cũng rất coi trọng và hỗ trợ chính sách ở những mức độ nhất định.

Trường Kinh cơ sở thực nghiệm chính.

Khi La lão nghe về điều này, chủng lý tưởng vi khuẩn cấy đã có một bước tiến bộ mới và đang được thử nghiệm hiện vật.

Nhìn vẻ mặt vui mừng của mọi người trong phòng thí nghiệm, cảm thán nói ra: "Cây khô sinh hoa, khổ tận cam lai. "

Ngắm nhìn thấy sức sống vô hạn và khả năng vô hạn từ những người trẻ tuổi, ông cũng nhìn thấy sức sống của thành phố, và nhìn thấy tương lai của đất nước đang trở nên trẻ hơn.

Cuộc hội đàm kéo dài trong 4 ngày liên tục và cuối cùng kết thúc vào lúc 4 giờ chiều ngày 11/4.

Lạc Bạch cũng sớm rời khỏi khách sạn Đại Hội, trở về tòa nhà đơn vị kiểu cũ.

Trở lại Lạc Bạch liền phát hiện trong nhà có người khác, từ phòng ngủ Lệ Diễm truyền đến tiếng leng keng.

Điều này không bình thường, bởi vì Lệ Diễm không thích những người không liên quan vào nhà, cũng không thể nhận người khác vào phòng ngủ của mình.

Sống với nhau gần một năm, Lạc Bạch rất ít khi vào phòng ngủ của anh.

Bây giờ bên trong có chuyện gì vậy? Có phải nó sẽ được tân trang lại không?

Lạc Bạch vừa đi tới cửa phòng ngủ, từ bên trong mở ra cửa, Lệ Diễm bước ra.

""Trở về rồi?"

"Ừm."

Lạc Bạch nhìn Lệ Diễm vào phòng ngủ, phát hiện giường đã bị tháo rời gần hết, có hai công nhân đang mang đệm vào trong.

"Trang trí? Đổi giường?"

Lệ Diễm xoay người sang một bên, kéo Lạc Bạch sang một bên, nhường chỗ cho đám công nhân phía sau.

"Chiếc giường không được thoải mái cho lắm, vì vậy thay nó."

Nệm và khung giường đã được mang đi, Lạc Bạch đợi hồi lâu vẫn chưa có được khung giường và nệm mới, không khỏi thắc mắc: "Giường mới thì sao?"

Lệ Diễm: "Vẫn đang trong quá trình sản xuất".

Lạc Bạch nhìn chằm chằm: " Giường mới còn chưa xong đã tháo bỏ giường cũ đi?"

Lệ Diễm liếc nhìn: "Ngủ không thoải mái, chiếm không gian, chuyển thành thư phòng là tốt rồi."

Lạc Bạch: "... Vậy cậu ngủ ở nơi nào?"

Lệ Diễm: "Trong phòng của em"

Lạc Bạch: "Cự tuyệt cùng phòng cùng giường."

Lệ Diễm: "Không làm gì em đâu"

Lạc Bạch: "... anh đã thay đổi."

Lệ Diễm: ".. kéo được bao nhiêu đơn hàng hợp tác?"

Lạc Bạch sờ sờ cằm suy nghĩ một chút: "Có thể... có lẽ... khoảng hai trăm triệu."

Lệ Diễm tán thưởng: "Thật tuyệt vời."

Lệ Diễm vỗ tay: "Lợi hại."

Lạc Bạch không cao hứng: " Ngộ nghe qua, Thần Tinh Tư Bản thừa dịp cơ hội lần này lại đầu tư mấy cái hạng mục."

Họ đều là những dự án có triển vọng tốt, và kiếm được nhiều gấp mười lần cậu.

Lệ Diễm: "Đó là trách nhiệm của nhân viên, không liên quan gì đến tôi. Vì vậy, em vẫn lợi hại mà"

Lạc Bạch: "Đừng khoe khoang, nói cho ngộ biết khi nào thì giường của lị tới?"

Lệ Diễm: "Tôi nghĩ giường bậc thang của em rất thoải mái."

Lạc Bạch: " Dẹp, không đồng ý."

"... nên tôi muốn đặt một cái. Em không đồng ý?"

Lạc Bạch xấu hổ: "Không có, tôi đồng ý. Còn có bao lâu?"

Lệ Diễm: "Ba bốn năm."

Hắn tất cả đều tính toán tốt, ba, bốn năm sau đã trưởng thành, vừa vặn có thể làm giường mới. ba bốn năm này không có giường, chỉ cần cùng Lạc Bạch chen chúc

Lạc Bạch: "Ủy khuất cho cậu rồi."

Lệ Diễm: " Còn tốt, cùng em ngủ, tôi có thể chấp nhận."

Được đà lấn tới

Lạc Bạch tự hỏi làm sao người này lại thay đổi thân phận là anh em và bạn trai, như thế nào mà khoảng cách đột nhiên lại rộng ra?

Càng ngày càng tao khí thậm chí có thể tháo dỡ giường của mình, tình yêu này đủ cứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK