• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trăng đã treo lên đầu cành liễu.

Trời đất đều lặng im.

Trình Tuyết Ý cảm nhận được sự ngọt ngào đang lan tỏa trái tim cô. Sau đó từ một chút vui vẻ nho nhỏ biến thành một hạnh phúc to lớn.

Dường như cả thế giới này đều là bong bóng màu hồng.

Trình Tuyết Ý đặt chiếc nhẫn nhỏ trong lòng bàn tay, khóe môi mím lại không che dấu được vẻ vui mừng: “Lần sau phải mua cái mắc hơn.”

“Ừ.”

Người đàn ông rũ mắt, khóe môi hơi cong lên, dường như trong đôi mắt thâm thúy chứa cả bầu trời sao.

Đó chính là vì sao sáng nhất trên bầu trời.

................

Buổi tối Trình Tuyết Ý ở lại biệt thự của Từ Kỳ Ngôn.

Cùng nhau ở thôi là đã nghe đủ ái muội rồi.

Dù sao lần trước khi bọn họ xem TV cùng nhau đã suýt chút nữa lau súng cướp cò, hôm nay lại còn có bầu không khí như vậy…

Trình Tuyết Ý đã tưởng tượng ra rất nhiều thứ khi đang tắm, sau đó bởi vì suy nghĩ quá nhiều nên cô đã tắm với một thời gian dài đằng đẵng.

Khi bước ra ngoài, Từ Kỳ Ngôn đang ngồi trên sopha sấy tóc.

Hắn mặc áo choàng tắm màu trắng, dây lưng cột ở eo có hơi lỏng lẻo, cơ bắp trước ngực như ẩn như hiện.

Gen di truyền của nhà họ Từ đúng là tốt thật, ba anh em nhà họ ai cũng đều đẹp,

Bản thân Trình Tuyết Ý không biết xấu hổ, cô lại tưởng tượng tiếp, ở trong giới cô cũng được xưng là người có nhan sắc đẹp tựa thần tiên.

Cho nên con của cô và Từ Kỳ Ngôn, sẽ có được gen mạnh với mạnh kết hợp với nhau, khi sinh ra không phải là một tuyệt thế mỹ nam thì cũng sẽ là công chúa nhỏ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Sao ô lại nghĩ tới việc sinh con rồi vậy?

Từ Kỳ Ngôn ngồi trên ghế sopha sấy tóc, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Trình Tuyết Ý đứng im như là bức tượng điêu khắc.

Gương mặt đang ửng hồng, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì đen tối.

“Anh còn cho rằng em sẽ tắm đến sáng mai.”

Trình Tuyết Ý: “…”

Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ này của cô, Từ Kỳ Ngôn cũng không trêu chọc tiếp nữa, hắn vỗ lên ghế sopha: “Em lại đây ngồi.”

“À.”

Người đàn ông vừa mới tắm xong nên làn da trắng có hơi ửng hồng, màu môi tà mị quyến rũ, khi cười rộ lên thậm chí còn quyến rũ hơn ba phần.

Trình Tuyết Ý ngập ngừng một chút rồi bước tới sopha, đột nhiên cô cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Cô ngồi thẳng lưng, mái tóc đen dài xõa xuống, bởi vì tóc dài nên rất khó để khô, lúc này ở đuôi tóc vẫn còn giọt nước nhỏ xuống, khiến cho áo ngủ làm bằng vải bông cũng ướt theo.

Giây tiếp theo, đột nhiên một chiếc khăn lông to trùm lên đầu cô. Thật sự rất lớn, ngay cả tầm mắt của cô cũng bị che mất.

Trên khăn lông có mùi của hương nước hoa nhàn nhạt và hương thơm tươi mát của biển, giống hệt với mùi hương trên người hắn, khiến cho trái tim cô rung động.

“Lau khô.” Trên đỉnh đầu là giọng nói quen thuộc, vừa ngắn gọn vừa súc tích.

Nhưng hình như hắn cảm thấy bản thân nói chuyện quá cộc lốc, nên hắn ngừng lại một chút rồi bổ sung: “Để tóc ướt đi ngủ, em sẽ dễ bị đau đầu.”

Trình Tuyết Ý không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng khi tưởng tượng đến, người đàn ông mặt lạnh bây giờ lại trở nên giàu cảm xúc như vậy, thì cô không thể nhịn được cười.

Ngoài trừ cái này ra thì trái tim của hắn đã trở nên mềm mại hơn.

Một người sẵn sàng thay đổi vì bạn, chắc chắn là vì yêu.

Sẽ quan tâm đến những cảm xúc nhỏ của bạn, có lúc vì những cảm xúc nhỏ đó, mà vượt xa xôi ngàn dặm đến bên cạnh bạn.

Trình Tuyết Ý không quan tâm đến khăn lông trên đầu nữa, đột nhiên cô cong khóe môi, duỗi hai tay ôm lấy Từ Kỳ Ngôn.

Đây là cái ôm mà cô đã muốn thưởng cho hắn khi vừa mới gặp hắn.

Cô vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, hai tay mảnh khảnh ôm chặt eo hắn.

Đây là tư thế vừa ỷ lại vừa thân mật.

Tuy rằng chúng ta không có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau. Nhưng cảm ơn anh vì đã coi trọng cảm xúc của em.

“Thật ra, em cũng hơi nhớ anh.”

Khóe môi của Trình Tuyết Ý không nhịn được cong lên, cả người giống như được ngâm trong hũ mật, không chỗ nào là không ngọt ngào.

Giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, giống như một bé mèo đang làm nũng.

Bé mèo vươn móng vuốt của mình ra, nhẹ nhàng cào xé trái tim người đàn ông.

Có hơi ngứa, cũng có hơi nhói lòng, những cảm xúc rất nhỏ đó dần dần dâng trào, cuối cùng biến thành cơn sóng dục vọng mãnh liệt.

Trong đôi mắt lạnh lùng và hờ hững của Từ Kỳ Ngôn, trong lúc này chỉ còn lại tình cảm mãnh liệt.

Yết hầu di chuyển, hắn do dự đưa tay lên, cuối cùng lòng bàn tay đặt lên chiếc khăn lông phủ trên đầu Trình Tuyết Ý, nhẹ nhàng chậm rãi lau mái tóc ướt cho cô.

Hắn keo kiệt tới mức ngay cả một nụ hôn cũng không cho, bởi vì hắn sợ tia lửa nhỏ đó có thể làm bùng cháy thảo nguyên của hắn.

Hôm nay người đàn ông này cực kỳ an phận, ngược lại khiến cho Trình Tuyết Ý cảm thấy mất đi tự tin.

Tính ra cũng gần một tháng cô và hắn chưa được gặp nhau, vậy mà một cái hôn hắn cũng không muốn cho cô.

Là do cô không có sức hấp dẫn?

Hắn lười tới mức không muốn chạm vào cô dù chỉ là một chút sao?

Trình Tuyết Ý bĩu môi, hai tay vẫn ôm lấy vòng eo hắn như cũ, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đôi mắt đang chuyên tâm của hắn.

Ánh đèn trong phòng khách nhẹ nhàng, nhìn từ góc độ này, đường nét thâm thúy của người đàn ông chìm trong bóng mờ của ánh sáng, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Nhìn thoáng qua vừa trầm tính vừa lạnh nhạt.

Vẻ đẹp trai khiến cho người ta rung động.

Nhịp tim của cô bắt đầu đập loạn xạ.

Trình Tuyết Ý liếm môi, có lẽ là vì bị bóng đêm mê hoặc, nên cô lớn mật ngẩng đầu, hôn nhẹ lên cằm hắn.

Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng đã khiến cho toàn thân Từ Kỳ Ngôn cứng đờ.

Đôi khi có thể quyến rũ một người đàn ông bằng cách đơn giản như vậy thôi.

Ngay cả ánh mắt cũng trở nên quyến rũ.

Yết hầu Từ Kỳ Ngôn di chuyển, hắn ngừng lại một lúc lâu, đến khi nói chuyện lại, giọng nói của hắn khàn khàn mang theo dục vọng:

“Có phải em cứ muốn đốt lửa trên người anh không? Hửm?”

Hơi thở của người đàn ông không ổn định, giọng nói khàn khàn, trong ban đêm lại càng trở nên quyến rũ hơn.

Cô không nói lời nào, chỉ nhìn hắn rồi nở nụ cười quyến rũ.

Giây tiếp theo, chiếc khăn bị ném xuống đất.

Lý trí đã bị ném ra xa từ lâu, giờ phút này, hắn chỉ muốn đắm chìm cùng với cô gái trong vòng tay hắn.

Cho dù phía trước là bờ vực sâu thẳm, hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Từ Kỳ Ngôn bế Trình Tuyết Ý đặt lên đùi mình.

Dường như cô cũng không có ý định phản kháng, hai tay ôm lấy cổ hắn, trong ánh mắt vừa có chút ngây thơ cùng với sự khao khát.

Khao khát được thân mật.

Hắn nâng cằm cô lên cúi đầu xuống hôn, tình yêu và dục vọng dây dưa với nhau, tình cảm thâm tình trong ánh mắt người đàn ông không thể che dấu được.

Những cảm xúc xa lạ khác dần lướt qua cơ thể.

Nhưng không ai muốn bỏ dở giữa chừng.

Có một vài câu không cần phải hỏi nữa, bởi vì cơ thể của đối phương đã cho câu trả lời chân thực nhất.

Quần áo cởi ra, cơ thể lạnh lẽo giống như được ủi nóng.

Hơi thở đan xen với nhau.

Người đàn ông cứng rắn, người phụ nữ mềm mại ẩm ướt…

Hết thảy mọi thứ đều khiến cho người khác phải đỏ mặt,

Bên trong tình cảm mãnh liệt, có nỗi đau như xé lòng, cũng có niềm vui thấm vào tận xương tủy.

….......

Hôm sau khi thức dậy, mặt trời đã lên cao.

Vào mùa đông hiếm khi một ngày có ánh nắng mặt trời rực rỡ, nhưng lạ thay, bầu trời hôm nay rất trong xanh, đám mây thưa thớt, ánh nắng mặt trời lại càng đẹp hơn

Quần áo rơi đầy trong phòng ngủ, thậm chí trong bầu không khí vẫn đọng lại chút niềm vui và dục vọng.

Trình Tuyết Ý mơ màng nhìn chằm chằm trần nhà xa lạ, trí nhớ của cô bị trì hoãn vài giây, sau đó gương mặt cô đỏ ửng.

Nếu suy nghĩ cẩn thận, hình như là do cô trêu chọc trước.

Sau đó, cũng là cô xin tha.

Nhưng dù cô đã khóc lóc cầu xin, nhưng tên cầm thú này vẫn không dừng lại, hành hạ cô mãi cho đến khi trời gần sáng mới chịu buông tha.

Trình Tuyết Ý không dám động đậy, lén lút nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, chỉ nhìn thấy ánh mắt của hắn rất thư thái, có lẽ là đã dậy từ sớm, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.

“Em dậy rồi.” Hắn nói.

“Không, em vẫn chưa dậy!”

Trình Tuyết Ý vùi đầu vào chăn bông, giống như muốn giả chết.

Từ Kỳ Ngôn không nhịn được cong môi cười, cô gái nhỏ của hắn đang thẹn thùng.

Bên dưới chăn bông, Trình Tuyết Ý không mặc gì hết, cô nhớ lại quần áo đang nằm ở đâu. Nhưng với bộ dạng này cô làm sao mà có thể xuống giường mặc quần áo đây?

Từ Kỳ Ngôn rất có kiên nhẫn, nằm xuống gối bên cạnh, thoải mái chậm rãi nói: “Trốn ở bên trong không chán sao?”

Trình Tuyết Ý cắn môi: “Anh...anh mau ra khỏi phòng!”

“Em muốn thay đồ”

Từ Kỳ Ngôn cười rộ lên.

Được thôi, hắn có thể hiểu cô là đang thẹn thùng.

Nên cũng không nói mấy câu như “ngày hôm qua chỗ nào của em, anh cũng đều thấy hết rồi”

.................

Hôm nay Trình Tuyết Ý phải quay về thành phố S, Từ Kỳ Ngôn cũng phải quay lại Los Angeles làm việc.

Nhìn thấy thời gian cũng không trì hoãn thêm được nữa.

Trình Tuyết Ý im lặng mặc đồ ngủ vào, rồi tắm rửa, sau khi thư giãn xong, một số hình ảnh cứ lặp đi lặp lại trong đầu của cô.

Đúng là xấu hổ mà.

Chỉ là, cũng rất ngọt ngào.

Trình Tuyết Ý ở trong phòng tắm, vừa cười vừa đỏ mặt giống như bị bệnh tâm thần vậy.

Sau khi tắm xong, Từ Kỳ Ngôn đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Chỉ là sandwich và sữa bò, nhưng lại trông rất ngon và đẹp mắt.

Người đàn ông mặc áo len trắng mềm mại sạch sẽ đứng đó, ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, khiến cho cả người hắn trở nên dịu dàng hơn, bất giác khiến cho người ta động lòng.

Trình Tuyết Ý ngồi vào bàn ăn, cầm lấy bánh sandwich cắn một miếng: “À, tí nữa Bội Ni sẽ đến đón em tới sân bay.”

“Sao không đi với anh? Chút nữa anh cũng phải quay lại Los Angeles.” Từ Kỳ Ngôn cầm một ly sữa bò tới, ngồi đối diện với cô.

Đột nhiên Trình Tuyết Ý cảm thấy bất đắc dĩ khi nhìn thấy hắn như vậy, người đàn ông đẹp như vậy, ngủ vẫn còn chưa đủ mà đã phải tách ra rồi.

Cô lặng lẽ thở dài: “Không được.”

Sân bay có rất nhiều người, nên đi riêng thì hơn.

Sau khi hai người xác định quan hệ, gặp mặt thì ít mà xa cách nhau thì nhiều, chỉ là đây chính là cuộc sống hiện thực, thật sự không thể làm được gì khác.

Ăn xong bữa sáng không lâu thì Bội Ni đến, đang đợi bên ngoài cùng với xe bảo mẫu.

Trong biệt thự, tối hôm qua tình cảm cả hai vừa được thăng hoa, linh hồn và xác thịt hợp nhất lại với nhau, giống như hai con bạch tuộc không thể tách rời.

“Khi nào thì anh mới quay về vậy?” Trình Tuyết Ý làm nũng nói.

Đã ra nước ngoài, mà còn gặp thêm cảnh lệch múi giờ nữa. Thậm chí muốn gọi điện thoại cũng khó.

Từ Kỳ Ngôn nắm chặt mười ngón tay của cô, ôm cô vào trong ngực, giọng nói dịu dàng:

“Qua một thời gian nữa là xong rồi.”

Có đôi khi hắn ghét bản thân vì đã quá bận rộn, ngay cả việc đơn giản nhất là chăm sóc bản thân cũng không làm được.

Có lẽ ở trong mắt người khác, hắn có được tất cả, có tiền, có địa vị, có rất nhiều thứ mà người khác không có được, nhưng nghĩ lại, những thứ hắn có thể cho Trình Tuyết Ý quá ít.

Đột nhiên cảm xúc có hơi phức tạp.

Hiếm khi Từ Kỳ Ngôn xúc động như vậy, ngay cả cánh tay đang ôm Trình Tuyết Ý cũng siết chặt, trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót.

Bọn họ ai so với ai cũng không tốt hơn được bao nhiêu.

Chẳng trách tình yêu trong giới giải trí đến nhanh nhưng cũng đi nhanh, dù sao cũng chẳng có mấy ai chịu được tình yêu kiểu này.

Nhưng những người hiểu bạn thì sẽ không yêu cầu bạn thay đổi.

Từ Kỳ Ngôn hiểu đóng phim quan trọng với Trình Tuyết Ý tới mức nào.

Quan trọng này không phải là vì vật chất hay tiền bạc, mà là vì lòng yêu nghề. Trình Tuyết Ý cũng có thể hiểu Từ Kỳ Ngôn đang gánh trách nhiệm trên lưng.

Cho nên cả hai chưa từng phàn nàn, mà cả hai chỉ cố gắng để hiểu và bao dung cho nhau hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK